Mấy bạn cho mình xin lỗi vì ra chương "cực chậm" nhé! Mình đang thi nên phải "học bài". Thi xong thì mình sẽ chăm viết chap mới và kết thúc nhanh chóng để các độc giả không phải bị "ức chế" nữa.^^ Cho mình xin ý kiến sau khi đọc nhé! Cám ơn!
Chương
Tiếng còi của súng đã vang lên, như rằng viên đạn nguy hiểm ấy đang chuẩn bị để được thoát ra ngoài với một mục tiêu duy nhất, giết người.
Một giọt nước mắt từ nơi khóe mắt của cô đã bắt đầu dâng trào. Nếu cô chết đi, Bảo Lâm sẽ sống tốt chứ? Nếu cô chết đi, thì mọi chuyện sẽ ổn chứ? Nếu cô chết đi...
Theo sau tiếng còi khiến người khác phải sợ hải ấy, không phải là một tiếng "phằng" chết người. Mà đó là giọng nói của một người đàn ông.
- Em coi mạng sống như một trò chơi rồi đó cô gái à. - Người đàn ông đó nói, đôi mắt như đang ngắm nhìn cây súng với vẻ mặt đắc ý. Rồi nói tiếp. - Nếu em nghĩ nơi đây là một khu thám hiểm thì... Em sai rồi! Và cũng không cón đường nào để thoát ra được đâu.
Người đàn ông đó ngả người vào chiếc ghế, với vẻ mặt rất ư là bình thản.
Trâm Anh cô ngạc nhiên. Giọng nói này, chẳng phải là của...
- Jack? - Cô hỏi nhỏ, ánh sáng không đủ để cô có thể thấy được khuôn mặt của người đối diện một cách chính xác.
Người đối diện dường như không có biểu hiện gì là của sự lay chuyển. Một lúc sau, người ấy lên tiếng.
- Ừ, là anh.
Cô nhẹ thở phào một cách nhẹ nhõm. Không biết vì lý do gì, cô cảm thấy Jack không phải là một người xấu. Cô không mấy sợ hải khi làm việc cùng anh.
- Em...đi lạc. - Cô nói, viện đại một lý do mà không phải là sự thật.
- Anh biết! Thế nhưng, bọn họ sẽ không tha cho em với một bất kỳ lí do nào đâu. - Jack nói, giọng nói có vẻ gì đó, dường như anh đang không khỏe. - Thôi, em về phòng nghĩ ngơi đi nhé! Sáng mai anh sẽ chỉ em cách chế tạo thuốc nổ.
- Thuốc nổ? Để làm gì ạ? - Cô thắc mắc, lộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên.
Jack khẽ "à" một cái rồi anh nói tiếp. - Anh nghĩ nó sẽ cần thiết cho em...sau này.
Giọng của Jack mang theo nhiều điều bí hiểm. Chẳng ai có thể đoán trước được điều gì, những câu nói của anh có khi là đang cho người khác một lời gợi ý nào đó, hiện ẩn khó mà rõ ràng.
Cô không hiểu, thế nhưng, cô vẫn "dạ" rồi theo Jack trở về phòng. Cạnh phòng của cô, phòng số A thoát lên một bầu không khí lạnh lẽo đến ngột ngạt. Bởi vì chủ phòng, chẳng phải là một người ấm áp.
- Em vào đi nhé! - Jack nói, rồi nháy mắt. Khuôn mặt điển trai khiến người khác phải tan chảy.
Cứ tưởng là anh sẽ đi ngay. Thế nhưng, Jack lại ghé sát vào cô làm cô phải ngả người ra phía sau gần như là hết mức.
- Nhớ cẩn thận. - Jack nói, rồi bước đi thẳng.
Để lại mình cô với một đóng suy nghĩ lộn xộn mà không rõ ràng. Chẳng lẽ, Jack đã biết điều gì rồi sao?
Suy nghĩ của cô chợt ngưng lại khi một người con trai từ xa bước đến. Không hiểu sao, cô thấy người của mình lạnh lẽo, cơn lạnh như đang thấu qua từng lớp xương, lớp tủy của cô.
Người con trai đó chẳng liếc mắt đến cô dù chỉ là một lần. Có thể, anh ấy đang xem tất cả mọi thứ như là không khí. Thế nên anh chẳng quan tâm hay để ý một việc gì cả. Đôi mắt màu xanh lá như là một thứ gì đó rất lạ đối với cô. Nó như một thứ gì đó độc quyền. Cô chẳng phải là chưa được nhìn ai có đôi mắt màu xanh lá như thế. Thế nhưng, chủ nhân của đôi mắt ấy, người đang đi về hướng của cô đây đang mang theo một thứ gì đó rất độc quyền, có thể, đó là bởi sự lạnh lùng hay một thứ gì đó đang che phủ đi chăng?
Cô nhanh chóng vào phòng của mình sau khi cúi đầu chào nhẹ. Thế nhưng, cô nào biết. Chàng trai ấy nào nhìn về phía cô.
- Thiện Như à! Anh nghĩ... là anh thích em. Có thể là rất thích em. Em có thể nào cho anh... cơ hội, được không? - Minh Tuấn nói dường như là đang rất thẳng thắng và nghiêm túc.
Thiện Như ngạc nhiên, mọi chuyện dường như đã tiến triển một cách nhanh chóng đến nổi, cô không thể ngờ. Cô cũng đã yêu thầm lâu rồi. Chẳng phải, đây là cơ hội tốt của cô đây sao?
Cô nhẹ hít một hơi sâu rồi nói.
- Trước khi trả lời, em kể cho anh một bí mật nhé! Anh biết không? Em đã thích anh từ khi anh Nguyên Phong giới thiệu anh cho em khi ở Mỹ rồi. Thế nhưng, em không dám nói. Em đã nghĩ, khi nói ra rồi thì anh sẽ ghét em, rồi thì anh sẽ tránh mặt em, em...
Những lời muốn nói thì cũng đã nói ra được rồi. Thế nhưng, những câu nói mà Thiện Như phát ra cứ thế mà theo từng câu, lần lượt làm trái tim của cô nhói lên. Thực sự là rất khó nói, nhưng khi nói ra rồi, cảm giác nhẹ nhõm vẫn không xuất hiện. Mà thay vào đó, một cảm giác gì đó nặng trĩu, rất nặng như đang bao trùm lấy cô. Nước mắt của cô khẽ rơi. Yêu thật khó, thật khó mới là yêu.
Đến giờ, người ngạc nhiên lại là Minh Tuấn, anh không ngờ anh lại vô tâm đến vậy. Thiện Như thích anh lâu như vậy rồi mà anh chẳng biết. Là tại anh không tốt.
Nơi trái tim của anh khẽ nhói lên khi nhìn thấy Thiện Như khóc. Có lẽ, tình cảm của anh dành cho cô chẳng đơn thuần là "thích" nữa, mà là "yêu". Anh đã yêu cô bé này rồi. Thế mà, anh chẳng nhận ra. Nếu anh không quyết định bài tỏ thì biết khi nào cả hai người mới có thể đến được với nhau đây?
Em thích anh, nhưng em cứ đợi chờ
Anh thích em, nhưng lại chẳng dám nhận
Xa anh rồi, em lại cảm thấy nhớ
Nhớ em nhiều, nhưng anh chẳng nói ra
Em chờ anh, chờ một câu yêu dấu
Anh chờ em, anh chờ đợi điều chi?
Em chờ mãi, lời thương dần phai dấu
Nếu không em, anh biết phải làm sao?
Em không yêu, nhưng rồi lại yêu nhiều
Anh không khẳng định, nhưng cũng chẳng phủ định
Em chờ anh, chờ một câu yêu dấu
Anh đến rồi, hay mình yêu nhau đi!
Em mĩm cười, nhìn anh đầy thương mến
Anh nhẹ xoa đầu, thôi thì là của anh đi!
- Đừng khóc nữa!... Làm người yêu của anh nhé? - Minh Tuấn khẽ nói, rồi vang hai tay kéo cô vào lòng.
Thiện Như bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng, Minh Tuấn không ghét bỏ cô. Anh ấy muốn cô làm người yêu đấy! Cứ như là một giấc mơ mà ngày đêm cô hằng mơ mộng. Và bây giờ, đã thành sự thật rồi.
- Vâng. - Thiện Như trả lời, hai má của cô bổng dưng lại đỏ lên một cách kỳ lạ.
- Anh gọi tôi đến có việc gì không? - Mai Anh khẽ ngồi xuống sofa của phòng làm việc của Đình Dương.
- À, chuyện hôm đó... - Đình Dương như đang cảm thấy khó nói.
- Về việc kết hôn à? - Cô hỏi, trong lòng như đang có ý cười. Thế nhưng cô vẫn kiềm nén lại cái vẻ vui mừng một cách khéo léo.
- Ừ, tôi nghĩ nên bàn với cô một số chuyện. - Anh nói.
- Anh nói đi! - Mai Anh nhìn anh, với đôi mắt rất đẹp.
Điều gây ấn tượng cho anh là đôi mắt của Mai Anh. Cô có một đôi mắt rất đẹp, đẹp một cách khiến người khác cứ muốn ngắm mãi mà chẳng muốn rời.
Đình Dương suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp.
- Chúng ta đính hôn đi! Công ty của tôi cần ký hợp đồng với các công ty khác, nhiều hơn thế. Thế nhưng, cái họ cần không phải năng lực thực sự mà lại là một người đã chuẩn chạt và đã có vợ. - Anh từ tốn nói.
Đình Dương cảm thấy điều này thật quái dị. Anh nghĩ, chuyện vợ con thì chẳng phải là quan trọng, điều quan trọng là năng lực. Ai cũng có thể biết, năng lực của Đình Dương thì không thiếu, chúng còn hơn cả mức tối thiểu. Thế nhưng,...anh chưa có vợ.
- Tôi cần làm gì? - Mai Anh như hiểu ra được, cô hỏi ngay vào vấn đề. Thật đúng để nói, Mai Anh là một cô gái thông minh và tài giỏi.
- Thư ký. Cô đã nói là sẽ làm giúp tôi có được nhiều hợp đồng mà, thực hiện đi! - Đình Dương nhíu mài, anh cũng đi thẳng vào vấn đề mà không phải dòng vo.
- Được. - Mai Anh nói.
Sau khi bước ra khỏi công ty. Mai Anh nhẹ nở một nụ cười, cô nói nhỏ.
"Rồi anh sẽ là của em thôi, Đình Dương."
_The Blue Heart_