Nhóc Đáng Yêu Cùng Trường

chương 13: phiên ngoại 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Bánh Ú

Ôn Hữu Tuấn lạnh tới mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Đợt không khí lạnh mấy hôm trước vừa qua chưa được bao lâu đã có ngay đợt khác tới. Thời tiết vừa ẩm thấp vừa lạnh lẽo khiến người ta vô cùng khó chịu, cứ như lúc nào cũng có thể vì độ ẩm quá cao mà mọc nấm mốc lên vậy.

Ôn Hữu Tuấn bước đi trên con đường nhựa tới trường phổ thông Kim Hồ. Vì là ngõ nhỏ trong khu dân cư, nên bốn phía đều có thể trông thấy phương tiện giao thông của hộ gia đình đỗ bên đường hoặc cây cối trồng xanh mướt. Con đường vốn chỉ đủ cho một xe đi qua vì thế mà càng hẹp hơn, nếu như trừ phần đường cho người đi bộ, cũng chỉ đủ rộng cho xe máy đi qua mà thôi.

Có lẽ là vì không tiện đường đi lại cho nên ở đây cũng có rất ít xe đi qua.

Con đường này nằm ngay sau nhà ga, đám học trò sau khi xuống tàu men theo đường này hai mấy phút là tới trường. Mấy hôm thời tiết tốt, học sinh cuốc bộ qua lại rất nhiều, cứ mỗi khi đến giờ vào lớp hoặc tan trường là cả đám cứ tụm ba tụm năm vào đi qua nơi này.

Nhưng thời tiết hôm nay thực sự quá lạnh, đôi khi lại còn có gió thổi buốt thấu xương, nên phần lớn mọi người đều chuyển sang đi xe bus, trên đường chỉ có vài ba con mèo con mà thôi.

Ôn Hữu Tuấn sụt sịt đám nước mũi lúc nào cũng có thể chảy ra theo lực hút của Trái Đất, hai tay đút sâu vào trong túi áo đồng phục. Cái ba lô nặng trịch vắt vẻo sau lưng, thỉnh thoảng lại nương theo bước chân mà đập bồm bộp vào mông gã.

Gã cứ bước đi trong cơn gió lạnh, nước mũi chảy ròng ròng mà bắt đầu hối hận đã không chịu bắt xe bus.

Tuy bình thường gã cũng không có thói quen đi xe bus, đã thành thói xấu luôn luôn ngủ nướng vĩnh viễn không bắt kịp giờ xe rồi. Ngoài nguyên nhân ngủ quên ra thì lười chờ xe, lười chen chúc cũng là một lý do.

Hôm nay khó khăn lắm mới có một ngày gã dậy sớm, loại được nguyên nhân ngủ quên. Còn sớm đến mức gã còn có thời gian nhàn rỗi ăn sáng xem tin tức, còn có thể nổi lòng hảo tâm nhét tất cả các sách giáo khoa cần thiết vào cái ba lô màu xanh lá, thầy cô chắc là sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt nhỉ? Dù sao trước giờ gã cũng chưa từng mang sách giáo khoa đi học mà, đeo ba lô cũng chỉ để làm cảnh thôi.

Không ngờ ba lô nhét sách xong lại nặng như thế! Tuy là gã vừa đeo vừa phàn nàn, nhưng gã cũng lười lấy sách ra, hơn nữa tâm tình hôm nay cũng rất tốt, liền vui vui vẻ vẻ đeo ba lô lên đường tới trường.

Đi tới bến xe bus mới thấy đám học sinh đang chờ xe xếp hàng dài đến mức thành một con rồng luôn rồi. Chắc phải chờ đến tuyến thứ ba mới tới lượt gã lên xe? Ôn Hữu Tuấn vốn chẳng có tí tẹo kiên nhẫn nào liền lập tức đổi hướng, quyết định đi bộ.

Ôn Hữu Tuấn cứ cảm thấy như mũi gã bị gió lạnh thổi đến mức ngứa ngáy, nước mũi chảy ròng ròng, da gà da vịt sau gáy nổi hết lên mới phát hiện ra gã quên quàng khăn trước khi ra khỏi nhà.

Gã chán nản gõ nắm tay lên đầu mình, thứ quan trọng thế mà cũng quên — lạnh quá đi mất!

“Anh đang thấy mình thông minh quá muốn gõ cho ngu thêm, hay là phát hiện ra mình quá ngu nên muốn đập đầu tự sát, lên đường đầu thai làm người lần nữa?”

Giọng nói đột nhiên vang lên phía sau khiến Ôn Hữu Tuấn thoáng giật mình, xoay lại nhìn: “Nhóc con, sao cậu lại ở đây?”

.

“Anh quản được tôi à.” Thổ ra một câu lạnh băng xong, Trương Khải Tường tăng tốc vượt qua Ôn Hữu Tuấn bỏ đi trước. Nó siêu ghét Ôn Hữu Tuấn, không chỉ là do cực tính bất đồng bẩm sinh thôi, mà còn ghét đến mức nhất định phải phân chia cao thấp.

Tại sao lại ghét gã? Xì, ghét còn phải có lý do sao.

“Mới sáng sớm đã nuốt bao nhiêu can xăng vào bụng thế? Nóng tính dữ vậy.”

Ôn Hữu Tuấn cũng có chút ấn tượng với cậu đàn em mới vượt qua mình đi trước này. Trong đám học sinh mới năm nay chỉ có tên nhóc này là được nhất: Giỏi thể dục thì quơ tay một cái là túm được khối người, nhưng người vừa có kỹ thuật vừa đẹp hơn con gái nữa thì hơi bị khó kiếm.

Bất giác đưa mắt quan sát đàn em, đúng là giai đẹp có khác — Đồng phục trường mùa đông y hệt nhau: Áo sơmi trắng, áo vest ngoài màu đen, quần đen giày da đen, thế mà nó mặc lại có thể ra được khí chất với phong cách mới tài.

Thảo nào được phong danh Bạch mã hoàng tử của Kim Hồ, đẹp trai đến mức không còn lời nào để nói, hỏng là hỏng ở chỗ nó là giai thôi! Đúng là quá đáng tiếc.

“Đừng đi nhanh như vậy, chờ tôi với.” Ôn Hữu Tuấn vừa nói thầm vừa tăng nhanh cước bộ, tiếp tục độp lại Trương Khải Tường. Hầy, mình quả thực quá nhàm mà, tuy rằng tính cách của tên nhóc kia rất tệ nhưng rảnh rỗi chuyện trò một hai câu cũng đâu có sao.

Gương mặt đáng yêu thế, là con gái thì tốt biết bao! Mà cho dù nó không phải con gái, Ôn Hữu Tuấn vẫn thích tướng mạo nó phết, chỉ một câu thôi: Cảnh đẹp vui mắt mà.

“Bình thường cậu đều đón xe bus đúng không? Tôi chưa gặp cậu trên đường này lần nào đấy.”

Trương Khải Trường vẫn cắm mặt đi tiếp, không có nửa hứng thú trả lời Ôn Hữu Tuấn. Người bình thường bị thế đã sớm ngượng muốn tìm lỗ chui xuống cho rồi, đáng tiếc gã vốn là tên quái thai mặt dày cả tấc.

Càng không mở miệng, gã càng muốn ép Trương Khải Tường mở miệng, thế là càng dính chặt hơn vào bên phải nó.

Trương Khải Tường nhíu mày, dịch người bước qua bên trái.

Ôn Hữu Tuấn lập tức dính qua theo, muốn xem thằng nhóc con này bao giờ mới nổi điên, chắc là sắp rồi — tính tình của cậu đàn em này không tốt cho lắm.

Cứ dịch dịch như thế vài lần, chân trái Trương Khải Tường cũng đạp phải lớp đất trong bồn hoa. Nó không còn đường lui, đành tức giận nói: “Anh xích ra mau, đường to lắm đừng có đi cạnh tôi, chướng cả mắt. Qua bên rộng rãi kia mà đi đi.”

Ôn Hữu Tuấn rõ ràng là thiên hạ đệ nhất mặt dày, không có việc gì làm khó được gã. Gã ngây thơ vô tội nhìn nó, cố ý trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt: “Chướng mắt? Không sao, tôi không để ý đâu.”

.

Trương Khải Tường hai mắt bốc hỏa, “Ai thèm quản anh để ý hay không, mau tránh ra!”

Ôn Hữu Tuấn nở nụ cười bỉ ổi. “Đường này cũng chẳng phải của cậu, cậu lấy quyền đâu bắt tôi tránh ra~~ Tôi không tránh thì sao nào, cậu cắn tôi à!”

Giỡn hoài, gã làm sao có thể bị dọa dễ thế chứ. Tuy vẻ mặt của đàn em rất dữ tợn, thế nhưng gã vẫn đang ra sức giữ khoảng cách với nó, đoan chắc nhóc con này không đập bẹp tới được gã mới dám kiêu ngạo thế — quân tử động khẩu không động thủ mà.

“Tôi cảnh cáo anh lần cuối, lập tức cút xa tôi ngay!” Trương Khải Tường giận đến mức suýt nữa thì nghiến hỏng hàm răng trắng bóng của mình luôn. Hôm nay tới trạm dừng xe mới phát hiện ra mình không cầm ví theo, đành phải cuốc bộ đã là xui lắm rồi, không ngờ tới nửa đường còn đụng mặt gã ôn thần này. Nếu không cho gã biết điều một chút, nó sẽ không lấy tên Trương Khải Tường nữa, đổi tên thành Trương Khải Tử luôn cho rồi.

Ôn Hữu Tuấn lén lút nhìn nó, hỏng rồi, đàn em giận thật rồi — Hay tay siết chặt như vậy, không phải muốn đập gã thật chứ? Mẹ ơi~ Tuy gã đánh đấm cũng quật cường (đó đâu phải quật cường chứ =)), nhưng tên thư sinh trước mặt cũng chẳng dễ chọc đâu.

Trước đây, cũng không phải quá khứ xa xôi gì lắm ~ Có một tên đàn anh học cấp trên không biết sống chết thấy nhóc đàn em này rất ngứa mắt. Tại sao ngứa mắt? Đương nhiên là ghen tị với dung mạo và đầu óc của người ta rồi, kết quả bị đánh thành tên đầu heo luôn. Sau đó, tiếng gọi nó là lão đại càng ngày càng vang dội khắp trường Kim Hồ.

Ôn Hữu Tuấn rụt rè hỏi, “Nếu tôi không tránh thì cậu định làm gì?” Nếu hậu quả là xé xác phân thây vác lên núi chôn, gã vẫn nên ngoan ngoãn cuốn gói mới là vương đạo~ Khổng Tử từng dạy, phải yêu quý thân thể của mình! Đùa chứ đánh nhau mà bị thương thì đau lắm đó~ (Đây mới là lý do thực sự đúng không)

Trương Khải Tường nổi điên đưa tay phải ra, thô bạo đẩy Ôn Hữu Tuấn ra giữa đường, nắm tay siết chặt, còn cười khẩy tiến tới gần Ôn Hữu Tuấn: “Tôi muốn sao anh biết ngay bây giờ ý mà.”

Ôn Hữu Tuấn bị đẩy lại vài bước, tí nữa tì ngã bẹp xuống luôn.

“Cậu, cậu muốn gì?” Gã đưa hai tay lên ôm ngực, “Chuyện gì cũng phải từ từ, bỏ nắm đấm xuống đi. Mọi người đều là người một nhà, giỡn chút thôi mà!” Xin đừng thầm mắng gã nhát gan, nếu như chuyện gì cũng phải chém chém giết giết, gã lấy đâu ra mấy chục cái mạng nhỏ để lãng phí chứ?

Huống chi nhóc con đáng yêu như thế, gã làm sao nỡ lòng đánh!

“Ai thèm quan tâm, ra tay đi.” Bên trong nụ cười ẩn chứa một phần trăm nguy hiểm, Trương Khải Tường dứ dứ nắm đấm tay phải trước ngực.

“Đàn em à~~” Ôn Hữu Tuấn thực sự không muốn đánh nhau, liền dùng đôi mắt long lanh tràn đầy thiện ý liếc mắt đưa tình nhìn Trương Khải Tường.

Trương Khải Tường nhướn mày, “Nhiều lời vô ích, mau ra nhiêu đi — kéo, đá, bao!”

Gì, ra là muốn chơi oẳn tù tì với gã à, còn tưởng định đánh nhau chứ! Ôn Hữu Tuấn thở phào nhẹ nhõm, còn chưa hỏi mục đích nhóc con muốn chơi oẳn tù tì đã rất thuận tiện giơ tay phải lên, ra tay.

“Đá.”

“Kéo — Ai da, thua rồi!” Ôn Hữu Tuấn oán hận nhìn tay mình, “Này em giai, tâm tình tốt đến mức tìm anh chơi oẳn tù tì à? Ha ha, không phải tôi khoe đâu, ban nãy tôi nhường cậu đó, tôi là hoàng tử chơi oẳn tù tì đó nha…” Còn chưa nói xong, gã đã ngẩn ra nhìn Trương Khải Tường tháo ba lô trên vai xuống, đưa cho gã.

“Làm gì?” Gã giơ tay đón lấy, bà nó, nhóc con vác gạch tới trường sao? Nặng muốn chết.

“Người thua phải xách cặp giúp người thắng, hay anh muốn làm đầu heo xấu xí?” Trương Khải Tường nói vô cùng tự nhiên, nhưng trong lòng lại cười muốn lăn ra đất rồi. Nó không sợ đánh nhau, thế nhưng cảm giác chơi xấu người khác còn hơn xa cảm giác đánh thắng nhiều.

“Tôi không muốn làm heo, nhưng cậu cũng chưa nói có hình phạt cho người thua.” Ôn Hữu Tuấn vẫn chưa phát hiện ra mình bị chơi xấu, còn rất nghiêm túc cãi lý với Trương Khải Tường, còn nghĩ mình nhất định sẽ thắng — Quá bất công rồi mà, kẻ ngốc cũng biết.

Trương Khải Tường nhướn nhướn mày, tâm trạng tốt, giọng điệu tất nhiên cũng ôn hòa hơn nhiều: “Anh đâu có hỏi tôi, nếu anh hỏi thì tôi đương nhiên sẽ nói rồi. Thôi thôi, tôi biết là anh sẽ không chịu nhận mà, đưa ba lô đây.” Miệng thì nói thế, nhưng tay vẫn không thèm động đậy. Nó dám chắc Ôn Hữu Tuấn là một tên ngốc mà.

Nói cũng phải, vì gã không hỏi, nên đương nhiên nó sẽ không cần trả lời. Huống chi chuyện mình thua là sự thật, dám cược dám chịu mới là đàn ông con trai! Ôn Hữu Tuấn nặng nề vắt ba lô của đàn em lên vai, “Thua thì là thua, chẳng có lý do phủ nhận. Đi thôi.”

Trương Khải Tường lặng lẽ nhếch môi, quả nhiên là một tên đơn giản – là người rất thú vị, sau này có thể bắt nạt thường xuyên.

Ôn Hữu Tuấn đeo hai cái ba lô cứ đi một đoạn là lại phải dừng lại nghỉ ngơi, nhất là lúc đi tới đoạn dốc bắt buộc phải qua, suýt nữa là tiêu luôn cái mạng già của gã rồi.

Ý nghĩ bám dính lấy tên nhóc kia nói chuyện tào lao cũng chẳng có cách nào thực hành, gã chỉ bước đi thôi mà cũng sắp nghoẻo, lấy đâu ra sức mà nói đông nói tây nữa? Càng đi càng cảm thấy mình bị chơi đểu, tuy rằng đầu óc không tốt, nhưng suy nghĩ nhiều hơn vài lần vẫn phát hiện ra mà.

Ôn Hữu Tấn oán hận nhìn tên nhóc đang đi băng băng phía trước, thỉnh thoảng còn quay đầu giục gã đi nhanh lên. Khốn nạn, dám lừa gã, đàn em phái lấp lánh ánh vàng chết tiệt!

Giờ ném ba lô đi à? Đừng ngố chứ, như vậy chả khác nào thừa nhận mình ngu ngốc nên mới bị lừa chứ.

Hít sâu lấy sức một cái, Ôn Hữu Tuấn ra sức đuổi theo nhóc, vỗ vỗ vai nó đầy khí phách: “Gan dạ lắm, tan học đừng có chạy đó, chúng ta đấu lại, người thua giúp người thắng xách cặp.”

Trương Khải Tường cười nhạt, “Được, tôi chờ.” Có thư đồng xung phong nhận việc xách đồ, nó việc gì phải từ chối chứ.

Đến trường rồi còn giúp nhóc xách cặp đến tận lớp, Ôn Hữu Tuấn liên tục quay đầu lại trừng nó, quá gian xảo! Tên đàn em này quá gian xảo rồi, gã phải thay mặt ánh trăng nghiêm phạt nó thật nặng.

.

Mọt sách à, không phải là cần cứng nhắc cộng thêm một tấm lòng còn tốt hơn cả thần thổ địa sao, sở thích là cứ vài ba hôm lại bị lừa, thỉnh thoảng gặp ma một vài lần là độc quyền của mọt sách. Nhưng mà Ôn Hữu Tuấn thực sự vô cùng khó chịu, tại sao tên nhóc cũng là mọt sách, nhưng không chỉ gian xảo không ai bằng, cũng chưa từng nghe nó gặp ma!

Thế giới thực sự quá bất công! Mệt gã còn nghĩ nó rất đáng yêu, hiện giờ nghĩ lại, căn bản là thỏ có chất kịch độc! (đổ mồ hôi, làm gì có loài động vật nào thế này)

Rốt cuộc phải làm sao mới báo được mối thù sáng nay đây? Gã dùng cái đầu bình thường rất ít động đến của mình suy nghĩ cả buổi sáng – không nghĩ ra.

Lại tiếp tục dùng cả buổi chiều để nghĩ – vẫn không nghĩ ra.

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn một cách: Thôi bỏ đi! Coi như là bị chó cắn, dù sao cũng đâu thể cắn lại chó được?

Thế nhưng gã vẫn không cam lòng! Tuy là gã cũng có thể dập nhóc đó một trận te tua, nhưng mà gã thực sự không muốn đánh thỏ con đáng yêu.

Ôn Hữu Tuấn phiền não nằm dài lên cái bàn cạnh thùng rác, cái đầu to bực thi thoảng còn lăn qua lăn lại trên bàn, xem có thông minh hơn được tí nào không.

“Đại ca~~” Bạn học A Mạc ngồi bên trái gã vỗ vỗ vai gã.

Ôn Hữu Tuấn không nhịn được phẩy tay hắn ra. “Làm trò gì đó?” Thằng cha này, không thấy gã đang tập trung suy nghĩ sao?

“Đại ca~~ Đại ca~~ Nên dậy rồi đó!” Không chỉ A Mạc, ngay cả Mỡ Heo, A Điển, Hạo Nhiên tiên sinh đều vây quanh gã, gọi gã như gọi hồn.

“Giề, làm trò khỉ gì vậy, tao bận lắm, cút ngay.” Gã cả đầu cũng lười ngẩng lên, tiếp tục nghĩ cách, tiếp tục lăn qua lăn lại trên mặt bàn.

“Đại ca, anh đang lấy mặt lau bàn à?” A Điển kinh ngạc nhìn sếp sòng tự dưng lên cơn bảo vệ cái bàn thế.

Hạo Nhiên tiên sinh nổi giận, đại ca lại phát ngốc rồi, A Điển bắt đầu bất thường. Hắn lạnh lùng cắt ngang màn đối thoại ngớ ngẩn của hai tên kia: “Đại ca, đừng chơi nữa, tan học rồi đại ca không muốn về nhà sao?”

Ế, thì ra tan học rồi sao? Chả trách gã thấy đói bụng.

“Về nhà!” Ôn Hữu Tuấn vừa nghe thấy hai chữ tan học, cái đầu to bự lập tức rời khỏi mặt bàn, tay phải nhấc ba lô xanh lá lên quẳng lên lưng – nặng bỏ mẹ, hình như hôm nay gã cũng chưa từng lấy sách ra lần nào thì phải. (Vậy cậu còn mang đi làm gì)

“Đại ca, làm một trận bóng rổ rồi về nhà sau, được không?” Mỡ Heo hỏi.

Ôn Hữu Tuấn nhún nhún vai lộ vẻ sao cũng được. “Ờ.” Gần đây không có trận đấu, chương trình huấn luyện của đội bóng cũng rảnh rang hơn nhiều. Hơn nữa vì vợ huấn luyện viên Lâm mới sinh đứa con thứ ba nên ổng cũng chẳng rảnh đếm xỉa tới họ, cả đám cũng lấy cớ lười theo luôn.

“Đi nào đi nào.” Mỡ Heo chộp lấy quả bóng rổ. Mọi người vừa nói vừa cười ra khỏi lớp học, đi về hướng sân bóng.

Ôn Hữu Tuấn nghiêng đầu trầm tư, hình như gã quên chuyện gì đó.

Chuyện gì ta? Cơm trưa ăn rồi, đi vệ sinh cũng có rửa tay, đi học cũng ngủ đủ rồi, gã thực ra chưa làm chuyện gì chứ?

Đàn em – Chính là tên nhóc đó. Nhiều thằng chộn rộn quá tí thì quên chuyện tan học phải đi tìm cậu đàn em gây sự. Nguy hiểm thật, may mà não gã tốt, nhớ ra rồi.

“Bọn mày đi trước chiếm sân đi, chờ tao một lát, tao đi tìm người.” Ôn Hữu Tuấn vốn nhanh nhẹn lấp tức chạy biến, bỏ lại năm thằng con trai vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Đại ca tìm người làm gì?” A Điển ngu ngơ hỏi.

“Đồ ngốc, một, hai, ba, bốn, năm, may không thấy chúng ta đang thiếu một góc chơi đấu bò sao!” Mỡ Heo trả lời.

Hai mắt A Điển sáng rực lên, trừ đại ca ra, hắn sùng bái Mỡ Heo nhất.

Hạo Nhiên tiên sinh lơ đễnh nhíu mày, thấy tên Mỡ Heo này căn bản là đoán mò thôi. “Sao mày biết, biết đâu lão đại đi tìm gấu thì sao.”

“Tao biết là biết thôi, cảm ứng không được à, mày cắn nổi tao sao!”

Trong khi các tên đệ bắt đầu chí chóe, Ôn Hữu Tuấn đã chạy lên tới lầu ba tìm Trương Khải Tường, đồng thời hài lòng nhận ra trong đám mấy người chăm chỉ còn ở lại lớp có mặt nhóc đàn em.

Tên nhóc kia ngồi bàn cuối, vừa thấy gã xuất hiện ở cửa đã trừng mắt lên nhìn, xem ra đợi gã lâu lắm rồi.

Ôn Hữu Tuấn bị trừng cũng tỏ ra rất tự giác, đến muộn mà.

Gã giơ tay lên gãi gãi gáy, cười ha ha giả ngu: “Đàn em, trùng hợp ghê, biết anh mày sắp tới tìm sao?”

.

Trương Khải Tường không trừng người nữa, nhấc ba lô lên, rảo bước qua người Ôn Hữu Tuấn đang cười khúc khích.

“Ê nhóc, cậu hẳn vẫn chưa quên lời hứa ban sáng chứ, còn phải đấu thêm trận nữa, quyết định ai sẽ xách cặp đó?” Ôn Hữu Tuấn lập tức bám đuôi theo Trương Khải Tường.

Trương Khải Tường lạnh lùng ném cho một câu: “Ừ.”

“Có điều trước khi về nhà tôi muốn đi chơi bóng rổ!”

Trương Khải Tường nhướn mày. “Vậy thì đi đi, tìm tôi làm cái khỉ gì.”

“Cậu cũng phải đi!” Ôn Hữu Tuấn nói đầy tự nhiên.

“Sao tôi phải đi?”

“Bởi vì chúng ta còn cược ai giúp ai xách cặp, cho nên hôm nay cậu phải theo tôi về nhà. Tôi muốn ở lại chơi bóng, cậu đương nhiên cũng phải ở lại chơi.” Đạo lý đơn giản như thế mà nhóc cũng không biết, thật là.

“Không muốn đi.” Trương Khải Tường còn lâu mới định hi sinh giờ tan học để cùng một tên ngốc chẳng biết mô tê gì rèn luyện thân thể, về nhà xem TV thực tế hơn nhiều.

Ôn Hữu Tuấn vươn tay ra, túm lấy cánh tay cậu nhóc, kéo cả người lẫn ba lô ra sân bóng. Vừa tha vừa nói: “Đi nào đi nào, xấu hổ làm chi.”

Gã giả mù giả điếc không quan tâm tới sự phản kháng của nhóc, kiên quyết tha người ra sân bóng.

Kết quả, đàn em nổi điên tàn bảo chỉnh gã một trận trên sân bóng.

Trận đấu kết thúc, kết quả: Ôn Hữu Tuấn thua.

“Nhóc, cậu chỉnh tôi làm gì? Chúng ta cùng đội đó!” Ôn Hữu Tuấn thở phì phò trừng mắt nhìn cậu đàng em đang mặc lại áo khoác mùa đông.

“Thấy anh ngứa mắt.”

“Ngứa mắt? Ngứa mắt chỗ nào? Tốt xấu gì tôi cũng có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, đẹp trai không thua gì Kim Thành Vũ đâu nhá~” Ôn Hữu Tuấn phẩy phẩy tay với Mỡ Heo và đám bạn bè bên cạnh. “Bọn mày biến trước đi, tao phải đi với đàn em.”

Chưa đến ba mươi giây, mấy tên đệ tử vốn vội về bữa tối lập tức biến mất toàn bộ trong bóng tối lờ mờ đang dần phủ xuống.

“Nào nào, quyết phân thắng bại.” Ôn Hữu Tuấn giơ nắm tay lên. “Kéo, đá, bao~~”

Nhóc đàn em vẻ mặt đầy kinh bỉ tiện tay ra quyền.

“Đá.”

“Bao~~ Ya, tôi thắng, ha ha ha ha!” Ôn Hữu Tuấn cười to.

Trương Khải Tường không để ý đến hắn, tiếp tục chơi.

Ôn Hữu Tuấn ngẩn người nghi hoặc, không phải gã thắng rồi sao? Nhưng mà thấy nhóc con còn muốn chơi tiếp, gã cũng rất hảo tâm tiếp tục chơi với nó.

Kết quả, gã thua liền hai trận, lại ngơ ngác đón ba lô đàn em đưa qua. “Sao vẫn là tôi xách?”

Hừ, ba lô của nhóc con rốt cuộc nhét cái gì vậy chứ, còn nặng hơn cả ban sáng. Gã đương nhiên không biết chuyện nó chạy tới thư viện mượn ba cuốn sách dày cộp bìa cứng rồi.

“Ba trận thua hai, thua phải xách cặp.” Trương Khải Tường cười nhạt, lại chơi đểu người ta rồi.

“Vậy sao?” Não bộ Ôn Hữu Tuấn vẫn chẳng tốt gì cho lắm, lại bị đàn em lòng dạ hiểm độc lừa rồi, còn nghĩ ba trận thắng hai rất công bằng.

Bởi vì quá ngốc, cho nên gã lại bị người ta chơi xấu. (==)

Đợi đến khi gã tỉnh ra, đã bị hại đến không còn chừa lại mẩu xương nào – đã giúp đàn em xách cặp tới tận cửa nhà rồi.

Tức chết mất thôi.

Ôn Hữu Tuấn quyết định đời này không bao giờ giao lưu gì với tên nhóc này nữa, đáng ghét, đàn em gì mà gian xảo.

Gã giận đến mức gặm chăn bông của mình cả đêm, sáng hôm sau đến trường trễ còn bị huấn luyện viên mắng suốt nửa tiếng đồng hồ — tất cả là tại tên đàn em gian xảo đó hại.

Ôn Hữu Tuấn rúc đầu vào cái mặt bàn gần đống rác của gã giả chết, tiện thể nghiên cứu xem rốt cuộc tại sao mình lại ra thế này.

A Mạc sát bên vỗ vỗ gã: “Đại ca, ngủ rồi sao?”

“Ngủ rồi.” Gã trả lời, chẳng thèm ngẩng lên một cái nữa.

“Hầy đàn em à, đại ca bảo ảnh ngủ rồi, tan học cậu quay lại sao nhá.” A Mạc nói với Trương Khải Tường đang đứng bên cửa.

Giề? Đàn em? Cái tên nhóc gian xảo kia?

Ôn Hữu Tấn ngẩng đầu nhìn ra cửa sau của lớp học. Quả nhiên người đang đứng bên kia, trên tay còn cầm một cái áo vest màu đen mặt không chút biểu tình chính là tên đàn em gian xảo kia.

Không tự nguyện cho lắm, nhưng vẫn ra khỏi chỗ tiến về hướng nhóc. Tại sao à? Gã cũng chẳng biết.

“Làm gì?” Ngữ khí rất kém.

Tâm trạng nhóc đàn em dường như không tệ, còn lơ đãng mỉm cười, vươn tay đưa áo khoác cho gã: “Anh Ôn Hữu Tuấn,” Quần áo nam thông thường đều có thêu tên. “Hôm qua đánh bóng xong anh mặc nhầm áo khoác của tôi.”

Gì? Gã vội vã cúi đầu nhìn tên trên ngực trái mình, oa, áo gã mặc trên người quả nhiên là của nhóc. Vậy mà không phát hiện ra chứ —

“A, không để ý. Xin lỗi.” Gã luống cuống cởi áo ra đưa cho đàn em.

“Không sao, chiều cao của chúng ta không khác biệt lắm, size áo cũng giống nhau, không nhìn kỹ rất khó nhận ra.” Nhóc con bình thản nói. Thời tiết tuy lạnh, nhưng nhận xong áo vẫn chỉ cầm trên tay chứ không mặc.

Ôn Hữu Tuấn xấu hổ nói: “Ừm, cám ơn nha.”

Không thì nói gì đây?

Lúc gã xoay người định trốn tiệt, nhóc con đột nhiên kéo gã lại, “Eh~”

“Sao nữa?” Không phải định lừa gã tiếp chứ?

Chỉ thấy nó vươn tay ra, trên lòng bàn tay còn có một chiếc cúc áo màu vàng.

Nhận lấy vẻ khó hiểu, còn ngơ ngác hỏi: “Đây là?”

Nhóc đàn em cười: “Sao lại có người ngay cả sút cúc áo cũng không biết chứ? Anh cũng giỏi thật đó? Cái này coi như quà cảm ơn anh hôm qua xách cặp hộ tôi đi.”

Cái cúc trên áo khoác của Ôn Hữu Tuấn sút ra lâu lắm rồi, vốn định đi mua cái mới thay vào, nhưng lần nào cũng quên. Cuối cùng ngay cả chuyện rớt cúc áo gã cũng quên tiệt luôn rồi.

Nhóc đàn em vậy mà cũng đích thân tới tiệm phúc lợi mua hộ gã? Thật sự là – có hơi cảm động rồi!

“Cám ơn nha.”

“Không có gì, dù sao một cái cúc cũng chỉ hai mươi đồng.” Nhóc con dường như nghĩ chọc gã rất thú vị, lại cười cười phát nữa mới xoay người rời đi.

Ôn Hữu Tuấn nhìn theo bóng nó, đột nhiên lại nghĩ gã có hơi hiểu nó hơn rồi.

Nhóc đàn em lạnh lùng gian xảo lại thích trêu chọc người khác, thực ra cũng có mặt dịu dàng đáng yêu… Nhóc đàn em có gương mặt của thiên sứ, tính cách của ma quỷ, làm chuyện xấu xong cũng muốn đền bù. Nhóc con đáng yêu cứ thế mà lặng lẽ tiêu sái tiến vào trái tim Ôn Hữu Tuấn.

Dưới ánh nắng ban mai của một ngày mùa đông, bên cạnh cửa lớp học, một cậu con trai cầm chiếc cúc áo, bắt đầu có chút thinh thích một cậu con trai khác.

(Hết)

Truyện Chữ Hay