Mộ Giai Nam và Thiên trượng hành giả đối chiến một canh giờ, thế cục vẫn giằng co chưa phân. Bất quá không người nào còn toàn vẹn, mặc dù cao thủ cũng có nhược điểm, Mộ Giai Nam càng đáng càng ổn định, hắn mặc dù nội lực không đủ nhưng khinh công rất cao, Thiên trượng hành giả tuy nội lực siêu quần nhưng khinh công lại kém một chút.
Giờ phút này, Thu Anh Đào vẫn vác tảng đá ném ra bên ngoài, nhưng nàng lúc này ném ra tảng đá càng ngày càng hữu khí vô lực, hơn nữa nhìn tình hình này Mộ Giai Nam không hẳn bị rơi xuống, cho nên nàng cũng an tâm ngồi bên vách núi xem cuộc chiến, phải nói đánh nhau trên dây thừng như đi trên đất bằng bằng, thật đúng là đại khai nhãn giới a.
Nàng nhớ tới vẻ mặt Mộ Giai Nam trước khi đối chiến, liền cảm thấy không thích hợp, hắn nếu có mười phần nắm chắc sẽ không có bộ dáng như vậy, cho nên nàng không yên lòng mà quay lại, quả nhiên nàng bị hắn lừa. Giờ phút này nghĩ lại… tình cảnh quả thật rất khó khăn.
“Răng rắc!” Một thanh âm vang lên khiến Thu Anh Đào chú ý, nàng tìm nơi thanh âm phát ra, tay gắt gao nắm chặt nhìn về phía vuông góc vách đá… Nhất thời nàng mâu trung kinh hãi (kinh ngạc, sợ hãi)! Bởi vì một sợi dây thừng vì lâu năm không tu sửa, móc sắt gắn trên vách đá bị ăn mòn rỉ sắt, hơn nữa lung lay sắp gãy, nàng không nghĩ ngợi nắm lấy dây thừng, tay mãnh liệt hướng hai người đối chiến mà ngoắc, ý bảo có nguy hiểm! ——
Nhưng hai người đang bận đánh nhau, không có tâm tư đi bận tâm nàng, hơn nữa Mộ Giai Nam tuổi trẻ, thể lực, linh hoạt so với Thiên trượng hành giả thì mạnh hơn một chút, hắn lúc này đã đi đến giữa dây thừng, ánh rạng đông đã ở phía trước ——
Mà Thiên trượng hành giả lại không thèm để ý Thu Anh Đào, bởi vì hắn đã mệt vì nha đầu kia rồi, nếu không phải nàng ở một bên làm mình phân tâm, hắn cũng sẽ không nhiều lần cho Mộ Giai Nam cơ hội đi qua.
Hai người tiếp tục đánh nhau, biến hóa vị trí. Mỗi khi phát ra nội lực đều chấn động dây thừng. Thu Anh Đào thấy ai cũng không để ý đến mình, nàng vội vàng mở túi dụng cụ của Mộ Giai Nam ra mà tìm kiếm, Thu Anh Đào từ trong túi lấy ra một sợi dây, sau đó nàng dùng tay kéo kéo, xác định rắn chắc, sau đó nàng luống cuống tay chân cầm dây xuyên qua thiết hoàn kéo đi… Cầu người không bằng cầu mình, Mộ Giai Nam đang chiến đấu hăng hái, nàng không thể giống ngốc tử chỉ biết khóc. Nàng không ngừng an ủi chính mình: có lẽ khi dây thừng đứt ra Mộ Giai Nam đã đến được vách núi đối diện, nàng chỉ là phòng ngừa thôi.
Nàng vừa nghĩ vậy, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ đại lực theo đầu vai đánh úp lại, trong phút chốc đem nàng cả người kéo về phía sau, dây thừng đứt ra ——
Hai người bọn họ đối với tình huống này không hề chuẩn bị tâm lý. Thiên trượng hành giả trong lúc đối chiến suýt nữa đạp vào không trung, may mắn Mộ Giai Nam đúng lúc kéo được Thiên trượng hành giả, nhưng Thiên trượng hành giả cũng không cảm kích, ngược lại hắn cảm thấy mình bị vãn bối nhục nhã, hai người cư nhiên đánh nhau càng kịch liệt hơn, hai người cũng không phát hiện một sợi dây thừng đã bị đứt ra.
Bởi vì… Thu Anh Đào bất chấp sau lưng bầm tím, nàng cầm dây quấn ba vòng quanh thắt lưng, sử dụng hết khí lực bú sữa bình lao về phía trước, cho đến khi dây thừng được kéo thẳng, nhưng nàng không biết mình có thể kiên trì bao lâu, nàng phải dùng lực rất nhiều, hơn nữa hai người phóng nội lực càng làm cho dây thừng kịch liệt chấn động, đáng vào lòng bàn tay nàng từng đợt tê dại.
Nàng hiện tại cái gì cũng không suy nghĩ, nàng chỉ một lòng một dạ không để dây thừng rời tay, nếu không Mộ Giai Nam có % là sẽ ngã chết, nàng hai tay nhanh chóng nắm chặt dây thừng, cảm giác cổ tay sắp gãy lìa, bất quá nàng nhất định phải kiên trì.
Mộ Giai Nam cảm thấy lòng bàn chân đạp lên dây thừng có chút lướt nhẹ, cùng lúc đó Thiên trượng hành giả cũng chú ý tới điểm này, nhưng bọn hắn cũng không nguyện ý tìm kiếm, vẫn liều chết tiếp tục đấu.
Đối chiến càng gay cấn khiến cho song phương nội lực vô cùng phóng thích. Thu Anh Đào không thể chịu được ngã xuống đất, thân thể chậm rãi trượt về phía vách núi, mặc dù lòng bàn tay đã bị dây thừng chà xát đến huyết nhục mơ hồ, nhưng nàng tuyệt đối không thể buông tay, Thu Anh Đào cắn chặt răng cho dụ bị kéo tới vách núi nàng cũng sẽ kiên trì đến cùng.
Thu Anh Đào cảm giác dây thừng đã nhập vào da thịt, nàng chịu đựng cảm giác đau đớn từ tay truyền đến. Thu Anh Đào nhìn lòng bàn tay, nàng chỉ thấy dây thừng tại miệng vết thương và xương bàn tay nhập làm một, quả thực so với miệng vết thương bị xát muối thì còn đau gấp trăm lần hơn, trán nàng mồ hôi đầm đìa… Tại sao còn không có người nào chú ý tới nàng, cứu mạng a.
Lại qua một khắc chung đánh nhau, Mộ Giai Nam còn thiếu mười bước nữa liền có thể đến được vách núi đối diện ——
“Nha đầu kia đang làm gì?!” Thiên trượng hành giả dùng dư quang đảo qua, cư nhiên phát hiện “Quấy rối giả” hai tay đang nắm chặt dây thừng, quỳ rạp trên mặt đất, cánh tay máu rơi tí tách.
Mộ Giai Nam nghĩ Thiên trượng hành giả đùa giỡn, không chút để ý ngoái đầu nhìn lại… Cư nhiên thấy Ngưu Nữu Nữu dùng thân thể chống đỡ dây thừng, nàng không thể mở miệng, chỉ có thể dùng loại biện pháp xuẩn ngốc này giúp hắn… Mộ Giai Nam thần sắc đại biến, hắn lập tức nhảy lên dây thừng của Thiên trượng hành giả, cấp bách chạy về phía ngược lại: “Ngươi điên rồi sao?! Mau buông tay —— “
Thiên trượng hành giả nhảy thân ngăn trở Mộ Giai Nam: “Thắng lợi ngay trước mắt, đừng làm cho kia nha đầu hy sinh vô ích.”
“Tránh ra! Ngươi không thấy nàng sắp chết sao? ——” Mộ Giai Nam hai mắt phun lửa giận, hắn một quyền chuẩn xác đánh vào mặt Thiên trượng hành giả, Thiên trượng hành giả lập tức ăn một quyền thật mạnh, hắn chưa tức giận, chỉ là giật mình, bản thân thế nhưng không tránh được một quyền này của Mộ Giai Nam.
Hành động này đã kích khởi ý chí chiến đấu của Thiên trượng hành giả, hắn từng bước ngăn chặn đường đi của Mộ Giai Nam. Giờ phút này, Mộ Giai Nam thầm nghĩ thật nhanh đến vách núi, hắn căn bản không có tâm tình giao chiến, nhưng Thiên trượng hành giả dây dưa không dứt, Mộ Giai Nam lửa giận bốc lên, huyết mạch sôi trào, hắn nắm chặt hai đấm hướng Thiên trượng hành giả phát lực, trước hết tốc chiến tốc thắng giải quyết lão gia hỏa này!bg-ssp-{height:px}
Bởi vì một sợi dây thừng đã đứt, vô hình trung gây thêm khó khăn ứng chiến. Mà Thiên trượng hành giả không chút nào yếu thế, toàn lực ứng phó nghênh chiến, thậm chí thần sắc phấn khởi. Khi hai quyền trong gió lạnh tương giao, sấm sét ngang trời xẹt qua, hai người nhất thời hướng phía sau bay đi, Mộ Giai Nam cũng không ngừng lại, hắn lấy động tác mau lẹ tấn công Thiên trượng hành giả, quyền phong nhanh chóng ngay cả hắn cũng kinh ngạc, Thiên trượng hành giả ngăn cản vài cái, như cũ vẫn bị Mộ Giai Nam dung nội lực liên tiếp đánh lui. Mộ Giai Nam tầm mắt tập trung trên người Ngưu Nữu Nữu, nội lực khai thông giờ phút này không phài là chuyện hắn quan tâm, bởi vì Ngưu Nữu Nữu vẫn còn chịu dày vò…
Thu Anh Đào suy yếu thở phì phò, nàng cảm thấy dây thừng trong tay không hề nặng trịch nữa, nàng buông dây thừng ra, bàn tay giảm bớt đau đớn, lại phát hiện dây thừng quấn quanh cánh tay đã được khảm một lớp da thịt, mà nàng đã thấy không đau, cánh tay tê dại giống như không phải của nàng… Thu Anh Đào khó khăn ngẩng đầu, nàng kinh ngạc thấy Mộ Giai Nam thân ảnh như thiểm điện xuyên qua mây mù, Thiên trượng hành giả giờ phút này chỉ có ngăn cản thế tấn công…
Thu Anh Đào cố gắng cấp cho Mộ Giai Nam một nụ cười, ý bảo nàng không sao. Nhưng hành động này không làm cho Mộ Giai Nam cảm thấy an tâm, ngược lại càng làm tim hắn như bị đao cắt đau đớn. Mộ Giai Nam trầm trầm khí, thật là nha đầu ngốc, ngốc đến đột tâm hắn đột nhiên đau.
Thiên trượng hành giả đã cảm thấy cổ nội lục bí hiểm trong cơ thể Mộ Giai Nam nháy mắt phát ra, hơn nữa hắn không thể không thừa nhận, bẩn thân không phải là đối thủ của Mộ Giai Nam, cổ nội lực kia thật sự cường đại không gì so sánh nổi, hơn nữa Mộ Giai Nam khinh công cực cao, hắn chống lại đúng là lấy trứng chọi đá, đánh không thì sẽ nhận thua, đây là chuyện đương nhiên của người luyện võ.
Thiên trượng hành giả vừa muốn tránh đường, nhưng Mộ Giai Nam lại đánh ra một chưởng vào ngực Thiên trượng hành giả, Thiên trượng hành giả thân hình cấp tốc hướng bên cạnh bay đi, mắt thấy sẽ trụy nhai, hắn chớp mắt chỉ đành phải đạp lên dây thừng đã bị đứt kia… Thu Anh Đào bị áp lực xảy ra thình lình kéo về hướng vách núi, nhưng nàng quả thật không còn khí lực, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn lão nhân trụy nhai, nàng chỉ phải dùng sức cố gắng nắm giữ, máu tươi lại tràn ra, chảy xuôi xuống… Dựa vào! Lão nhân chết tiệt rất nặng nha, mau đổi bên kia đi!
Mộ Giai Nam cùng lúc đó đã trở lại bên cạnh Thu Anh Đào, hắn nhảy thân dừng bên cạnh nàng, khi hắn kéo dây từng trên cánh tay nàng… Đã phát hiện huyết nhục và dây thừng đan vào làm một thể, hắn rút đơn đao mãnh lực chém vào dây thừng Thu Anh Đào cả người theo quán tính ngã về phía sau, Mộ Giai Nam đúng lúc ngồi xổm xuống ôm lưng nàng. Chỉ nghe ầm vang một tiếng nổ, dây thừng trượt xuống cát đá lên, tức khắc lung lay sắp đổ ở vách núi đen bên cạnh.
Thiên trượng hành giả nhìn chăm chú dây thừng, gió bắc căn bản làm tăng thêm trọng lượng dây thừng, mà bản thân dây thừng ít nhất cũng nàng hai trăm cân. Người bình thường không có khả năng dùng bản thân chống đỡ áp lực lớn như vậy, huống chi còn có trọng lượng của hai người, thậm chí phóng thích nội lực mãnh liệt… Mặc dù nha đầu kia lực đại rất lớn cũng không khó làm được, nhưng sự thật lại chứng minh nha đầu kia cư nhiên làm được. Hay là lý giải có một loại tín niệm khiến cho nàng kiên trì đến cùng.
Thiên trượng hành giả lặng yên đứng bên vách núi, trong mắt hàm chứa một tia vui mừng, hắn thua tâm phục khẩu phục, hai hài tử vì mục tiêu phối hợp với nhau, thậm chí không tiếc hy sinh sinh mệnh vì đối phương, đây mới là tinh thần võ học cao nhất. Mà hắn có thể công thành lui thân, độc bá võ lâm ba mươi năm, hơn phân nửa đều là theo đuổi cảnh giới cao của võ học, giờ phút này hắn đã có người kế tục.
… Thu Anh Đào sức cùng lực kiệt dựa vào lòng Mộ Giai Nam, nàng tựa hồ cảm thấy một giọt nước ấm áp rơi trên cổ, nhưng nàng xác định đây không phải là máu, bởi vì nó mang theo đau thương.
Nàng không còn sức lực động đậy, cũng không được biểu tình của Mộ Giai Nam, nàng càng không thể mở miệng nói chuyện, nhưng nàng có thể cảm nhận được người phía sau kia thân hình run run và tiếng tim đập cuồng loạn… Mộ Giai Nam cư nhiên cảm động đến khóc? Không thể nào, hay là mồ hôi, hắn mới sẽ không khóc.
Mộ Giai Nam hai tay vòng về phía trước, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng, nhìn chăm chú vết máu loang lổ trên hai tay nàng đau lòng tột đỉnh, hắn muốn nói lời nói trong lòng, lại nghẹn ngào ở yết hầu không ra: “Dây thừng đứt thì đứt, ngươi muốn chết sao, thực nghĩ đến bản thân có sức mạnh sao? Ngươi không biết lượng sức Ngưu Nữu Nữu a, nếu vô ý bị kéo vào vách núi, ta cũng không biết ta đến đây còn có ý nghĩa gì…”
Thu Anh Đào híp mắt, vì mất máu quá nhiều nên cảm thấy thân thể từng trận rét run, nàng đúng là không nên kéo dây thừng, nàng rõ ràng chính mình vì sao sẽ làm như vậy, bởi vì nàng không thể để cho Mộ Giai Nam gặp chuyện không may.
Mộ Giai Nam thật cẩn thận đem nàng ôm lên, Thu Anh Đào nhướng mắt nhìn Mộ Giai Nam, người bất cần đời như Mộ Giai Nam cư nhiên cũng sẽ bày ra biểu tình thâm trầm, hốc mắt hồng hồng … Thật sự đã khóc?Hay là gió quá lớn làm đau mắt?
“Tiểu huynh đệ, lấy thực lực của ngươi, lão phu đã ngăn cản không được đường đi, theo lão phu đến đây đi, nha đầu kia cần trị liệu.” Thiên trượng hành giả nhìn hắn một lát mới chậm rãi mở miệng.
Qua cửa sao? Thu Anh Đào mừng rỡ cong khoé môi, nhưng Mộ Giai Nam trên mặt lại không có nửa điểm vui mừng, hắn ứng thanh: “Ngươi này lão nhân chết tiệt, mạng người nguy hiểm mà còn muốn đánh, ta sẽ tìm ngươi tính sổ .”
Thiên trượng hành giả vuốt vuốt râu bạc trắng sang sảng cười: “Nếu không phải nha đầu kia ra tay tương trợ, há có thể kích phát nội lực chân thật của ngươi? Ngươi nên cảm tạ lão phu a, ha ha.”
Mộ Giai Nam lạnh lẽo liếc mắt một cái: “Đừng dong dài, không thấy nàng hấp hối sao?”
Thiên trượng hành giả không giận ngược lại cười, dẫn hai người tiến quan.
Thu Anh Đào rất muốn vươn tay sờ Mộ Giai Nam, an ủi hắn, nói với hắn, mình thực vui vẻ có thể giúp hắn, nhưng ngón tay chết lặng đã không thể tự do giãn ra, chỉ có thể ngóng nhìn, nàng thật muốn nhắn dùm cho hắn một phần tâm ý: không cần lo lắng.