Năm ngày sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu sáng nơi phía chân trời, Thu Anh Đào đã chuẩn bị sắp xếp. Nhi đi ngàn dặm phụ lo lắng, Ngưu Đại Ngưu ở một bên ngàn dặn vạn dò, nàng vì tranh thủ chuyến đi Yến Hoàn Sơn này mà du sơn ngoạn thủy, cho nên Thu Anh Đào miệng đầy đáp ứng, tóm lại nàng không hy vọng lão nhân lo lắng, hơn nữa nàng cũng không nghĩ rằng chuyến đi này có nguy hiểm gì.
Nàng vỗ vỗ vai lão nhân đi ra cửa lớn Ngưu tiêu cục, vừa ra đến cửa đã thấy Tống Hàn Nho từ trong kiệu đi ra, xem tình hình hình như hắn đã đợi rất lâu rồi. Thu Anh Đào không nghĩ rằng Tống Hàn Nho sẽ đến tiễn nàng, dù sao hai người họ ngày hôm qua gặp mặt, Tống Hàn Nho cũng không nói đến việc sẽ đi tiễn nàng, chỉ là Ngưu Đại Ngưu vẫn như cũ dặn dò đủ thứ. Mà chuyện mấu chốt nhất, nàng chính là lấy danh nghĩa áp tiêu mà ra thành, chỉ hy vọng Tống Hàn Nho không phát hiện ra.
Tống Hàn Nho cũng chú ý ở bên cạnh nàng không có tiêu sư nào đi cùng, vừa định mở miệng hỏi liền thấy Ngưu Đại Ngưu đánh xe ngựa từ trong viện đi ra, bên trên còn chổ theo một cái gương gỗ, sau đó là hai gã tiêu sư đang đi tới, Ngưu Đại Ngưu ngẩng đầu ra vẻ sửng sốt: “Thất vương gia là đến đưa tiễn tiểu nữ sao?”
Thu Anh Đào trong lòng giơ ngón cái lên, lão nhân tới rất đúng lúc, nếu không nàng thật không biết phải che dấu như thế nào nữa.
Tống Hàn Nho ánh mắt xẹt qua, nhìn về phía Ngưu Đại Ngưu nhẹ cười: “Ừ, Bổn vương đến đưa Nữu Nữu tới cửa thành.”
Ngưu Đại Ngưu vừa lòng gật đầu: “Việc áp tiêu đường xá xa xôi, cho nên lão phu phải đem tiêu đi an bày một chút, Thất vương gia và Nữu Nữu cứ đi trước, nửa canh giờ sau, chúng ta hội ngộ tại cửa thành”
Thu Anh Đào trong lòng tán thưởng, đúng là người từng trải có khác, đừng thấy Ngưu Đại Ngưu cả ngày hi hi ha ha giống lão ngoan đồng vô ưu vô lo, nhưng mà giờ nàng mới hiểu được, chính mình cũng không nghĩ chu đáo đến vấn đề này, vậy mà phụ thân còn an bài rất tốt mọi việc giống như áp tiêu, không bội phục Ngưu Đại Ngưu thì không được rồi.
Ngưu Đại Ngưu ra vẻ bận rộn buộc chặt gương gỗ, thúc giục nói: ” Nữu Nữu mau đi đi, nếu không chưa chắc đến buổi trưa sẽ lên núi được đâu.”
Thu Anh Đào gật gật đầu, hướng lão nhân vẫy tay cáo biệt, Tống Hàn Nho chống trượng gỗ đi theo… Ngưu Đại Ngưu nhìn chăm chú bóng dáng đi xa của đôi kim đồng ngọc nữ, không khỏi cười bình yên. Tống Hàn Nho quả thật đối với nữ nhi nhà mình rất yêu thương, đúng như hứa hẹn lúc trước của Tống Hàn Nho. Chính mình cũng yên tâm đem bảo bối mà giao phó cho người nam nhân trước mắt, hơn nữa nữ nhi đối với Tống Hàn Nho cũng vừa lòng, chỉ cần xú tiểu tử Mộ Giai Nam kia đừng đến làm phiền nữa, thì mọi sự sẽ đại cát đại lợi.
Kỳ thật, Ngưu Đại Ngưu dám mạo hiểm để nữ nhi đi cùng Mộ Giai Nam, mà không lo lắng, hơn phân nửa bởi vì một câu —— “Nguyệt nhi loan loan, quá thủy lưu ngân” . Những lời này, là nói đến vũ khí Minh Nguyệt đao của chưởng môn phái Minh Nguyệt, trên giang hồ đồn đãi, đao này phách tinh trảm nguyệt, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, lực đạo rất mạnh, một đao đánh xuống, chém sắt như chém bùn. Không may, đao này cùng Minh Nguyệt đạo trưởng đã mai danh ẩn tích trên giang hồ nhiều năm. Có người nghe nói cũng không có gì lạ, nhưng ngày đó Mộ Giai Nam nói ra vài dấu hiệu của Minh Nguyệt đao khiến Ngưu Đại Ngưu kinh ngạc, trên Minh Nguyệt đao có dấu răng hình trăng khuyết ,đúng là hai đoạn nguyệt giác hướng hạ, chứng tỏ Mộ Giai Nam từng chính mắt nhìn thấy thanh đao này. Ngưu Đại Ngưu năm đó cũng từng hữu duyên một lần nhìn thấy, đó chính là mười năm trước trong một lần áp tiêu hắn ngẫu nhiên nhìn thấy, lúc ấy hắn trốn ở xa quan sát, bị hai vị cao thủ võ công tuyệt học hấp dẫn, nhưng hai vị cao thủ đánh quá mức kịch liệt dẫn tới một trận cát bụi, mất tung tích, cho nên hắn không thể không mang theo tiếc nuối ảm đạm rời đi, nguyên nhân song phương đều là võ lâm cao thủ. Cho nên Ngưu Đại Ngưu mới phán đoán thân phận Mộ Giai Nam nhất định không đơn giản, hoặc nói so với tuổi của Mộ Giai Nam thì không có khả năng biết rõ ràng như vậy, trừ phi sau lưng hắn có cao nhân chỉ dạy, ít nhất Ngưu Đại Ngưu cũng biết, muốn có may mắn nhìn thấy Minh Nguyệt đao cũng không phải dễ.
※※ ※
Hôm nay, Tống Hàn Nho cũng không như thường ngày hay nói, mà Thu Anh Đào cũng chột dạ chỉ lo cúi đầu đi đường, giờ phút này, nàng cảm thấy một bàn tay to vuốt nhẹ lưng mình, ngón tay không khỏi cứng đờ, sau đó nâng mắt nhìn Tống Hàn Nho cười cười.
“Không biết vì sao, bổn vương đối với lần áp tiêu này của nàng cảm thấy vó chút không yên lòng…” Tống Hàn Nho lời nói rất nhẹ, hắn tự coi như mình đang lẩm bẩm một mình.
Hắn thật sự là nam nhân mẫn cảm, bất quá trừ bỏ lộ trình xa một chút, thì mọi việc chắc không có gì nguy hiểm … Thu Anh Đào vỗ vỗ ngực tỏ vẻ không thành vấn đề, lại đè vào vị trí trái tim Tống Hàn Nho, ý bảo hắn yên tâm đi.
Tống Hàn Nho tầm mắt có chút dao động, hắn dừng chân chăm chú nhìn Thu Anh Đào một lúc, sáng sớm từng đợt gió nhẹ mang theo cảm giác mát mẻ, cũng thổi bay những sợi tóc của nàng, hắn giơ ngón tay, đem tóc nàng vén ra sau tai, động tác thong thả mềm nhẹ, trong thần sắc lại phát ra một tia lơ đãng ảm đạm, cho dù có muôn vạn lời nói cũng không thể nào biểu đạt được tâm tình hắn lúc này…
“Ta chờ nàng, bất luận bao lâu.”
Chỉ ngắn ngủn vài câu, nhưng Thu Anh Đào lần đầu cảm thấy trong lời nói của hắn rất nặng, còn có chút áp lực. Hốc mắt nàng cay cay, Thu Anh Đào áy náy chậm rãi hạ mắt, cầm tay hắn đưa lên môi nhẹ nhàng hôn, đan vào một câu “Thực xin lỗi”… Nàng lúc này tin tưởng, tình cảm hắn đối với mình là thật tâm, vì sao chính mình không thể toàn tâm toàn ý mà đáp lại hắn chứ? Nàng phải thật sự cố gắng , cố gắng chấp nhận người nam nhân này, nhưng để nàng thích hắn, vấn đề này…
Tống Hàn Nho tựa hồ đã phát hiện không khí quá mức ngưng trọng, đem nàng ôm vào trong lòng, cằm để trên đỉnh đầu nàng ôn nhu nói: “Là ta không tốt, đừng khóc, ta không nên trước khi nàng đi làm cho nàng không vui…” Hắn khom người nắm chặt đầu vai Thu Anh Đào, cười sáng lạn: “Cười một cái được không? Khóc sướt mướt như vậy, người bên ngoài sẽ cho rằng bổn vương khi dễ nàng đó, ha ha.”
Thu Anh Đào miễn cưỡng giương lên vẻ tươi cười, một bên vừa gật đầu vừa lau nước mắt, sau đó hít sâu một hơi, cười cười, thời gian còn dài, con người chứ không phải cỏ cây, nếu việc này thuận lợi, sau khi nàng trở về có thể dùng thời gian một năm thậm chí mười năm để yêu Tống Hàn Nho, nói không chừng có một ngày nàng còn yêu hắn điên cuồng hơn hắn yêu nàng nữa kìa, chỉ cần hắn kiên nhẫn chờ, nàng sẽ không ngừng cố gắng .bg-ssp-{height:px}
Tống Hàn Nho tận lực tỏ vẻ bình tĩnh, thuận thế nắm tay Thu Anh Đào tiếp tục đi chầm chậm. Mắt thấy sắp tới cửa thành, hắn không khỏi lại phiền muộn, loại cảm xúc phập phồng này hắn không thể khống chế, càng không thể giải thích bản thân vì sao cuồng dại đối với Thu Anh Đào như vậy, đây có lẽ là duyên phận do trời xanh an bài, nguyệt lão se tơ, đưa hắn từ nơi tường cao đến phố xá sầm uất bên ngoài, mặc dù lúc đầu khi hắn quen biết Ngưu Nữu Nữu thì nàng không những không thích hắn, mà còn chó chút bất mãn, nhưng nàng và hắn không ngừng có nhiều sợi tơ quấn lẫn nhau, nàng mặc dù không thể nói, nhưng hắn cũng không cho rằng nàng là một nữ tử ôn nhu, hắn cũng không có ý đồ muốn thay đổi nàng, có thể nói hắn còn bị hấp dẫn chính cái tính cách hoạt bát chất phác của nàng. Giờ phút này, hắn chỉ hi vọng nàng thuận buồm xuôi gió bình an trở về.
… Bọn họ đứng lặng thật lâu ngoài cửa thành, yên lặng ngóng nhìn, Tống Hàn Nho từ trong mắt nàng nhìn ra được vẻ mất tự nhiên, hắn từ bên hông lấy ra một khối ngọc bội đặt vào tay Thu Anh Đào: “Đây là ngọc bội tượng trưng cho hoàng thất, nếu như quan binh làm khó dễ nàng, có lẽ nó có thể phát huy tác dụng đó”
Mọi người đều biết, Ngọc bội của hoàng thất đều có dấu hiệu, Thu Anh Đào nhìn ngọc bội lạnh như băng trong lòng bàn tay thì giật mình, lật ngọc bội lại vừa thấy: Trẫm tặng Thất hoàng tử, Nho nhi.
Đây là lễ vật do Hoàng Thượng tặng, chứng minh khối long bội này trân quý cỡ nào, nàng cũng không dám mang vật quý báo này mà trèo đèo lội suối nha, vừa muốn trả lại cho Tống Hàn Nho liền bị hắn đưa tay giữ lại: “Ta không thể ở bên cạnh nàng, hơn nữa nàng lại không đồng ý để thị vệ đi theo, nàng hãy nhận để ta an tâm có được không?”
Người ta đã nói như vậy, Thu Anh Đào chỉ đành đem khối ngọc bội kia để vào trong ngực áo, nhưng lại cảm thấy cũng không an toàn lắm, cuối cùng nàng đem ngọc bội mang lên cổ, đem ngọc bội nhét kỹ vào cổ áo, mở ra hộp văn phòng phẩm viết: ta phải đi, chờ ta.
Tống Hàn Nho trong mắt nổi lên gợn sóng, tựa hồ bị kinh sợ, có chút cảm động, hắn mím môi kéo Thu Anh Đào ôm vào trong lòng: “Ta nhất định chờ nàng, bổn vương cũng không nói suông, ta cam đoan với nàng… Ta sẽ để nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất thế gian”
Thu Anh Đào biết vậy nên một dòng nước ấm chảy xuôi trong huyết mạch, nàng tin hắn có thể làm được, một người nam nhân, một vị hoàng tử cao cao tại thượng đối với một nữ tử bình thường lại còn bị câm, nói ra lời hứa hẹn như vậy, nàng còn hy vọng cái gì cao xa hơn nữa chứ?
…
Thu Anh Đào nhìn theo bóng dáng của Tống Hàn Nho trở về thành, mục đích là nàng phải giám sát xem Tống Hàn Nho thật sự rời đi mới có thể yên tâm, nàng sợ Mộ Giai Nam xuất hiện sẽ đem tới những phiền toái không cần thiết. Giờ phút này, Ngưu Đại Ngưu đứng đợi thật lâu ở một bên lôi kéo xe ngựa to chậm rãi tới, có điều Thu Anh Đào không nghĩ tới xe ngựa này thật sự là chuẩn bị cho nàng, có giường, có bàn, có ghế, còn một gương gỗ to chiếm cứ hơn phân nữa vị trí bên trong xe ngựa, mà những nhu yếu phẩm bên trong đều là Ngưu Đại Ngưu chuẩn bị cho nữ nhi … Thu Anh Đào mở ra gương gỗ, bên trong chứa đầy: xiêm y để thay khi tắm rửa, ngân lượng, đá đánh lửa, nồi nấu cơm, ngũ cốc hoa màu, các loại đồ ăn vặt, thậm chí ngay cả bồn rửa mặt cũng có, sao không đem ngân phiếu cho nàng để nàng thuận tiện hơn chứ! Thu Anh Đào không khỏi xem thường, nhìn cái này giống như nàng dọn nhà không bằng.
Trước khi nàng xuyên qua, Ngưu Nữu Nữu từ nhỏ đã giỏi võ công, lại cưỡi ngựa tốt, nhưng mà sau khi Thu Anh Đào xuyên qua căn bản sẽ không biết cưỡi ngựa, Thu Anh Đào tự nhiên không thể bại lộ nhược điểm này được, nàng nâng khuôn mặt hi ha tươi cười gật đầu nghe dặn dò.
Một khắc trôi qua, Ngưu Đại Ngưu vẫn còn lải nhải, Thu Anh Đào nhất thời cho Ngưu Đại Ngưu một cái ôm lớn, sau đó dắt cương ngựa hướng chân núi mà đi, dù sao còn có Mộ Giai Nam đi cùng, nàng không cần lo lắng làm sao đánh xe ngựa nha.
… Nàng mang xe ngựa kéo đến chân núi, cũng không nhìn thấy thân ảnh Mộ Giai Nam, nàng ngồi trên xe ngựa nhìn xung quanh, cổ đại thông tin không phát triển, bình thường nếu muốn gặp mặt chỉ còn cách chờ đợi mà thôi, cho nên ở đầu đường cuối ngõ thường có không ít người đứng chờ nhau, có người đi ngang qua hảo tâm còn có thể cho hai tiền tiêu a.
Giờ phút này, Mộ Giai Nam ngồi xổm trên thân cây nhìn xuống đỉnh đầu Thu Anh Đào, hắn quả thật đã đến từ sớm, nhưng nhìn một màn mạc ly biệt trước mắt… Hắn tựa hồ không biết nên dùng gì thái độ để cùng Ngưu Nữu Nữu trôi qua mấy chục ngày, hoặc là nói, hắn còn chưa chấn chỉnh lại cảm xúc của bản thân, mâu thuẫn và giãy dụa, có thể nói đây là một cảm xúc vừa khó xử vừa vui vẻ.
Hắn thuận thuận khí, tức khắc đổi sang biểu tình, nhẹ nhảy xuống đứng phía trên xe ngựa, ra vẻ bướng bỉnh hướng thu anh đào cười tà mị: “Nữu nhi, đang đợi ta sao? “
“…” Đột nhiên bị tập tập kích dọa Thu Anh Đào nhảy dựng lên, nàng nghiêng thân thể tựa vào thành xe, nhìn cái người mang dáng vẻ lưu manh, khuôn mặt tươi cười đang đứng trước mắt, nàng không khỏi khóe miệng cong lên, giang sơn dễ đổi bản tánh khó dời, tiểu yêu nghiệt này nhanh như vậy đã khôi phục bản sắc rồi.
Không đợi Thu Anh Đào phản ứng, cương ngựa trong tay đã bị Mộ Giai Nam đoạt lấy, hắn vung roi, bánh xe cuồn cuộn động tĩnh, tốc độ cực nhanh làm Thu Anh Đào thân mình ngã về phía sau, khi nàng cảm thấy cái ót như sắp đụng vào ván gỗ phía sau, thì một bàn tay đỡ lấy lưng nàng, Mộ Giai Nam tự nhiên tà môi cười: “Mang nhiều đồ như vậy, không phải Ngưu gia Đại tiểu thư muốn cùng bản trại chủ bỏ trốn chứ? Bản trại chủ cũng không phải là loại người tùy tiện a…”
Ngươi mà không tùy tiện thì không phải ngươi! … Thu Anh Đào liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhìn về phía trong rừng, nàng vốn tưởng rằng khi bọn họ gặp lại sẽ càm thấy xấu hổ, xem ra là nàng lo lắng nhiều quá.