Thùy ấm ức khi bị tống cổ ra khỏi biệt thự… thật quá nhục nhã khi cô lại thua trong tay một đứa con nít miệng còn hôi sữa
Nhất là đó lại còn là con trai của Hoàng Hải Vi.
Hoàng hải Vi… cô cứ chờ đấy tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết…
Thùy nghiến răng
—–—–—–—–
Ông Lâm vội xem xét xem thằng bé có bị thương chỗ nào không. Ren xua tay nói với ông
-Cháu không sao! Vẻ mặt rất chi là người lớn, Ren nhìn chú đẹp trai đang đứng đơ trước cửa. Em mỉm cười bước lại gần lễ phép cúi đầu chào
-Cháu chào hai chú! Rất vui được gặp hai chú ở đây. Cháu tên là Ren kato Mikage… con trai mẹ Yuki.
-….
-….
Hiếu và Tuấn Anh nhìn nhau.
-Con trai của con Vi….! Cả hai cùng hét nên
-Hai đứa chúng bay thật là… ta chưa muốn bị điếc đâu. Làm ơn nhỏ nhẹ thôi…ông Lâm nói
-A. Bọn con xin lỗi bố! Tại bọn con bất ngờ quá
-Mẹ cháu đâu? Tuấn Anh hỏi
-Bị bố cháu bắt đi rồi …Ren cười
-Thôi, xong… con Vi xác định rồi. Hiếu chẹp miệng
-Chú… cháu có ý này… mọi người giúp đỡ nhé…
Cả người chụm đầu bàn tán rất khí thế…
Quả là con trai của Trần Anh Phong…. quỷ kế đa đoan còn hơn cả các bậc bô lãoPhong thức giấc sau một đêm hoan lạc…
Nhìn sang bên cạnh trống trơn, anh vội bật dậy…
Đôi mắt tím biếc khẽ di chuyển ánh mắt về phía Phong
Phong thở dài
-Tôi tưởng em đã bỏ đi! !!!
-Nếu đi được tôi đã đi lâu rồi, anh tưởng tôi có sức mạnh có thể bay qua đầu đàn em của anh?
-Vi…
Phong ôm lấy nó từ đằng sau khẽ hít hà hương thơm quen thuộc
-Khi nào anh thả tôi?
-Nếu em làm đám cưới với tôi… chấp nhận sống bên tôi trọn đời chọn kiếp
Phong tì cằm lên vai nó, đôi mắt lục bảo khép hờ
-Đừng có mơ… tôi thà chết còn hơn sống với một kẻ như anh
Phong khẽ nhíu mày…
-Tôi phải làm gì để em ở bên tôi???
-Để tôi đi, chúng ta đừng dày vò nhau nữa. Anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi… buông tha cho tôi
-Không! Cả đời này em đừng mong rời xa lạ Trần Anh Phong này… Em chỉ có thể thuộc về mình tôi
Phong gằn giọng
-Hà cớ gì anh phải làm vậy.
-Vì em là người con gái của tôi…. là vợ của tôi. Em nên nhớ chúng ta đã đính hôn . Hoàng Hải Vi em nên ngoan ngoãn chấp nhận làm Trần phu nhân đi
-Anh…
Nó tức nghẹn họng
Tên đàn ông này bao nhiêu năm qua vẫn không thay đổi được cái tính chiếm hữu của mình….
Cốc cốc…
Bên ngoài có tiếng gõ cửa
-Mami…mẹ có trong đó không?
Nó vội vã đẩy Phong ra chỉnh lại áo quần đầu tóc
Cánh cửa vừa mở thằng tiểu yêu chạy sộc vào ôm chầm lấy chân nó
-Mami….
Mặt Phong tối sầm lại
Thằng nhóc này…
-Sao con lại ở đây?
-Ông ạ!
…..
……..
Vừa lúc ấy ông Lâm từ dưới đi lên, trên môi không dấu được nụ cười thích thú
-Chủ tịch …
-Chào buổi sáng hai con…
-Ba…! Phong ngạc nhiên.
-Chào chú, chúng ta lại gặp nhau rồi. Ren nói , em hướng đôi mắt tinh danh về phía Phong
-….
-Ren…
-Mẹ nhanh xuống chơi với con nhá… hồi lãy bố Minh Quân gọi đấy ạ…
Ren nói rồi chạy phắt xuống nhà
-Vi… thế này là sao? Em và tên Quân đó…
Phong nắm chặt vai nó lắc mạnh
-Tôi không có nhiệm vụ phải giải thích với anh…
Nó gạt tay Phong ra đi thẳng xuống lầu..
-Em…em…đứng lại đó
Bốp…
-Ăn nói linh tinh, đến con trai mình còn không nhận ra. Mày vô dụng lắm con ạ. Ông Lâm cốc đầu anh rồi nói
-Nhưng… thằng bé…gọi tên sở khanh đó là bố… còn con là. .
– thế thằng Tuấn anh, với thằng Hiếu là con rơi con vãi của ta hả?
Phong chớp mắt vài cái…
-Con của con???
-Ừk… con của anh đấy thằng đần
Anh làm bố rồi à?
Ôi trời ạ.. anh có con rồi đấy….
Có con rồi đấy. …
Trong lòng anh hoa đua nhau nở…
Ôi… Vi anh yêu cô chết mất…