Ren cúi đầu ngồi xuống ghế sofa…
-Ai cho con ngồi… Quỳ xuống. Mau!
Thiên quát
Nhóc Aki giật bắn người.
-Không quỳ! Con thấy mình không sai…con chỉ muốn gặp Bố tại sao lại phạt con
Ren ngang bướng hình như cái tính này được di truyền từ mami nhóc thì phải
-Con… con có biết mình làm bao nhiêu người lo lắng không hả? Nếu gặp chuyện xấu thì sao? Con có nghĩ cho mẹ con không?
Thiên đến bực với thằng cháu mình…
-Khi cháu đề nghị mọi người phải đồng ý hoặc nếu phản đối cũng cho cháu lý do chứ…
-Cháu…còn dám cãi… cả Aki nữa ai cho con hùa theo em ..
-Ba con xin lỗi. Aki lí nhí nói… biết thế không đi cùng thằng Ren cho rồi…
-Cháu không cãi, đó là chính kiến của cháu.
-Cháu…. máu rồn lên não
-Thôi… Aki, con đứng lên. Lại đây với Dì… Ren mau xin lỗi Bác. Một phần lỗi cũng là do con…con không lên cãi bác để bác buồn. Khi bác còn nói còn giận thì bác còn yêu thương con… hay con muốn bác ghét con, coi con không tồn tại?
Nó nhẹ nhàng khuyên giải, đối với con trai mình nó hiểu, tên tiểu yêu nghiệt này càng đàn áp thì nó càng quá lên , càng làm phá bĩnh, càng làm trái lời mình …giống như ai đó cũng chỉ thích nghe lời ngọt ngào
Ren chầm chậm bước đến trước mặt Thiên, thằng bé lí nhí nói
-Cháu xin lỗi…cháu sai rồi
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của thằng nhóc anh cũng chẳng lỡ nặng lời… chẳng qua là do lo quá
-Lần sau không được như thế nữa biết chưa?
-Dạ vâng…
-Lên phòng nghỉ đi…
Phong nói, chỉ chờ thế thằng nhóc chạy vèo về phòng đóng cửa khóa trái đề phòng bất chắc
Nó ngồi nói chuyện với Thiên về vụ gặp ông Lâm… Thiên hơi cau mày….-Ba…..
-Ngồi đi…
-Dạ….cô ấy…
-ta không cần biết con đùng cách gì…từ giờ đến sáng mai phải bằng được công ty CE…
-Tại sao ạ??? Có liên quan gì đến….
-Cherry nữ hoàng ngành thiết kế thời trang chính là con bé… vì cháu trai, vì con chúng ta phải dùng mọi cách giữ con bé ở lại….
-Cháu trai???
Ông Lâm quăng quyển sổ kế toán vào đầu Phong
-Thằng đần này… ta muốn giết con quá… con làm gì con còn không nhớ sao?
Phong sa sẩm, … không phải cô ấy…có thai chứ…????
-Ngày con bé đi, nó đang mang trong người giọt máu của con… con cháu của Trần gia…nếu hôm nay ta không gặp con bé…có lẽ cả đời này Trần Lâm ta cũng không biết mình có một đứa cháu trai…
-Ba…..
-đi lo việc đi, nếu muốn con bé ở lại…
-Con hiểu rồi. Con sẽ mang con dâu về cho ba…
Phong nói, rồi nhanh chóng trở về phòng làm việc….
Lần này có phải dùng dây xích trói cô lại bên mình anh cũng làm miễn sao cô ở bên cạnh anh…
-Ren… chuẩn bị đồ đi chúng ta về Pháp nào con….
-Dạ…
Ren sốt ruột
Rốt cuộc thì ông nội đang làm gì tại sao đến giờ chưa có cuộc điện thoại nào….
-Đi thôi con…muộn giờ bay bây giờ
Nó giục
-Dạ con ra đây…
Ren chán nản chí…
-con sao thế? Mặt mày bí xị…
-Mami, hay chúng ta ở lại đây vài ngày nha!
Ren ỉ ôi, bé không muốn đi bé muốn ở lại đây…
-Thôi nào con yêu… mẹ còn rất nhiều việc cần làm ở Pháp
Ren thở dài rồi mở cửa xe bước vào.
Điện thoại đổ chuông….
Nó nhíu mày
-Gì thế Phương?
“CE đổi chủ, chủ mới yêu cầu gặp riêng mày để bàn bạc…mày có về được không? ”
-Tao đang ở Việt Nam
“Cái gì???? Mày….về bao giờ vậy???”
-Chuyện này nói sau đi… họ hẹn ở đâu? Bây giờ tao tới còn hơn tiếng nữa mới bay..
“-Nhà Hàng Star ”
-ok…
Nó nhanh chóng lái xe đi
Tiểu yêu ngồi hàng ghế sau mỉm cười bấm bấm vài trên chiếc IPhone
—
Sau khi dặn dò con trai cẩn thận nó mới vào nhà hàng…
-Ren!…
Thằng bé cười vẫy tay chào ông Lâm
-Đi thôi…việc còn lại ba cháu sẽ lo…
-Không cần trợ giúp ạ? Ren ngạc nhiên
Theo đúng kế hoạch thì…em phải chạy vào nhận bố để Phong có thể lấy cớ đứa con để giữ nó lại…
-Không! Ba cháu lợi hại hơn chúng ta nghĩ…nào ông cháu mình đi ăn kem…
-Vâng…
—-—–——
Nó đẩy cửa bước vào căn phòng Vip…
Mùi bạc hà thơm ngát
Lạ là căn phòng trống không…. chẳng có ai…
Toan bước ra thì từ đằng sau một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy nó…
Nó hoảng sợ vùng vẫy
Nhưng càng vùng vẫy cái người đó càng ôm chặt
Nó có thể cảm nhận được cả hơi thở trầm ổn của người đó sau gáy…
Mùi hương này…
Hơi thở này….
-Em muốn chạy khỏi đời anh à? Chờ khi anh chết nhé…
…
…
….
Đã xong chap mới! ….. ^_^
(Còn tiếp)