Đến khi hắn nhận ra thì đã quá muộn, những người thật sự quan tâm hắn từng người, từng người bỏ hắn ra đi. Đến người bạn thanh mai trúc mã cũng vì vậy mà mất đi. Bi kịch đó, hắn sẽ không để nó lập lại lần nữa. Dương Vy_hắn sẽ bảo vệ thật tốt.
"Này, anh đang mơ mộng gì thế?"
Dương Vy huýt vào eo hắn một cái
"Không có gì, chỉ là, tự nhiên cảm thấy, muốn hôn em!"
"Hôn cái rắm, anh bẩn chết đi được"
"Bẩn hay không gì em cũng đã nếm thử không phải sao?"
"Anh, anh...."
"Đi theo tôi!"
Dứt lời Minh Vũ nắm lây tay nó, kéo nó ngồi dậy, không khách sáo mang ra một khu đất trống.
Dương Vy bị xách ra đương nhiên không vui, nó nhíu mày, vừa muốn mắng thì miệng đã bị dán kín
"Ưm, a"
"Ngoan ngoãn một chút, nếu không xem tôi có hôn chết em không?"
Lâm Minh Vũ cảnh cáo, cuối đầu tiếp tục hôn. Môi lưỡi hoà quyện, mùi vị thơm ngọt khiến người ta lưu luyến.
"Anh bị bệnh à? Ưm"
"Đừng, không...a..thở...đượ.....c"
"Dùng mũi"
Lâm Minh Vũ nhắc nhỡ, động tác lại càng thêm mạnh bạo, bàn tay to ép đầu nó dán sát vào mặt hắn, mãnh liệt xâm chiếm.
Nó thật sắp không xong rồi, có khi nào sẽ giống như hắn nói, bị hôn tới chết không? Aaaa, nó không muốn.
"Ngoan ngoãn đáp lại!"
Dương Vy đương nhiên không dám loạn nữa, ngoan ngoãn dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi hắn, nhiệt tình đáp lại.
Quả nhiên hai phút sau, Lâm Minh Vũ buông nó ra.
"Anh, muốn hôn chết tôi sao? Đồ biến thái này!"
Nó vừa thở hỗn hển vừa mắng, tức chết nó mà!!! Hừ
"Ồn gì mà ồn, em không thề lãng mạn một chút à?"
"Lãng mạn ak? Tôi cũng không biết có cái kiểu lãng mạn lấy mạng người thế này đó!"
"Em...."
"Tôi, tôi thế nào hả? Mới nói mầy câu đã tức rồi sao? Anh lúc nãy là muốn lấy mạng của tôi đó!"
"Không phải đã cho em thở rồi sao? Là em ngốc thôi!"
Bà xã ngoan anh thương nào mai có chap mới nha!