Giờ ra chơi
"Vy..."
Đám Dân Nhi vừa định tới rủ nó đi ăn trưa thì nhận ngay lấy cái nhìn lạnh lẽo từ ai đó,, làm họ rét rung cả người!!
"A, Nghĩa ka, mình đi ăn thôi!!"
Bích Duyên cười gượng, miễn cưỡng lôi kéo Hữu Nghĩa xuống căn tin.
Tiếp theo, người nào đó lập tức thu lại ánh mắt kia, dịu dàng nhìn Dương Vy.
Trong lòng nó không khỏi run rẩy thầm gào thét: Ác ma này anh mau thu lại cái ánh nhìn khiến người khác rợn cả tóc gáy kia đi!!! Nhìn tôi như vậy thật sự rất khó chịu nha!!! Huhu
"Đi ăn cơm!!"
Lâm Minh Vũ tất nhiên không nghe thấy tiếng lòng của ai đó, hắn kéo ghế đứng dậy, hướng nó nói
"Tôi, tôi không ăn, anh ăn một mình đi!!"
Nó xua tay, cười miễn cưỡng
"Đi nhanh lên, tôi không ăn thịt em đâu mà sợ!!"
Nói thì nói vậy thôi chứ nhìn cái mặt hồng hồng tròn tròn kia của nó, hắn thật muốn cắn một cái, Ây za, sao tự nhiên ngứa răng quá!!!!
"Tôi đâu có sợ!!"
Nó cứng miệng
"Không sợ thì đi"
Nói không sợ là giả, không hiểu sao từ lúc hắn tỏ tình rồi bắt nó làm bạn gái hắn xong thì cứ nhìn nó bằng cái ánh mắt "dịu dàng" kia!! Làm nó ghê ghê làm sao ấy!! Nổi hết cả da gà!!!
"Được, được thôi!!"
Hừ đi thì đi ai sợ ai, bất quá nó gọi viện binh thôi!!
Sau đó nó "nguẩy đuôi" chuồn trước
Nhìn bộ dạng chạy trốn kia của nó, Lâm Minh Vũ chỉ biết cười khổ, giơ tay lên vuốt vuốt càm, thầm lẩm bẩm
"Mình đáng sợ thế cơ à? Không phải chứ? Vẫn rất đẹp trai đấy thôi!"
(Au: anh ơi bớt tự luyến. Còn nữa hành động của anh được gọi là biến thái đấy nhé!!! Hic)