Nhớ Ngọt Ngào

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi ăn sáng xong, Kiều Miên vào phòng tắm gột sạch những hương rượu nồng còn lưu lại từ ngày hôm qua đi. Nước chảy qua cổ, ngực dường như còn lưu lại chút hơi ấm của trái tim.

Trong thoáng chốc, cô nghĩ đến cuộc điện thoại trước khi vào cửa tối qua của hai người, thầm nghĩ, hôm nay họ sẽ có cuộc hẹn phải không.

Làn da trắng nõn như đang phát sáng, Kiều Miên lai sạch nước trên người rồi quay về phòng, treo cái áo lông đen dày cộp lên, lấy một chiếc áo sáng màu mỏng thang khoác ra ngoài. Cô còn ngồi xuống bàn trang điểm, chiếc bút kẻ mắt lưu lại một đường cong cong xinh đẹp ở đuôi mắt cô.

Cô sẽ không bao giờ để mình giống một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, ở nhà chậm rãi chờ độc ngấm than, chờ anh mà chết.

Thẩm Vân Lê và Tinh Dã ngồi trên ghế salon, một người đọc sách một người xem phim, nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Tinh Dã chợt quay đầu.

“Chị tôi ơi, hôm nay âm mười độ.” Hạ Tinh Dã nhìn cô ăn mặc, không nhịn được rùng mình.

Thẩm Vân Lê cũng quay đầu lại nhìn, nhưng phản ứng của anh lại không giống với Tinh Dã. Trong đầu anh bật lên một câu: “Nuôi con gái để rồi cho người khác hưởng.”

Chiếc áo khoác ngoài cô mặc rất ngắn, để lộ đôi chân mảnh khảnh trong không khí, bên trong là chiếc quần nhung ngắn màu đen giấu trong áo, trên môi còn tô son, đặt trên gương mặt trắng nõn của cô thì chẳng khác hoa nở trên nền tuyết.

Hôm qua là lần đầu tiên Thẩm Vân Lê nhìn thấy cô trang đểm, nhàn nhạt, tinh tế, nhưng hôm nay, hình như Kiều Miên trang điểm hơi đậm.

Là vì Tinh Dã sao.

“Đi thay áo khoác lông đi.” Thâm Vân Lê dời mắt.

“Con mặc đồ giữ nhiệt rồi.” Kiều Miên vừa nói vừa kéo lớp quần giữ nhiệt màu da, có thể là do cô quá gầy nên có mặc quần giữ nhiệt rồi cũng chẳng dễ nhận ra.

Chỉ có điều, sao nhìn cô trang điểm đậm như này mà anh vẫn lãnh đạm thế.

Thẩm Vân Lê gập cuốn sách lại, ngẩng đầu, nhìn chăm chú bóng cô in trên màn hình tv, không hiểu sao anh cảm thấy thật bất lực.

Cô gái nhỏ được anh nuôi lớn trước giờ luôn nghe lời anh, giờ đây công khai trang điểm hen hò trước mặt anh.

Thẩm Vân Lê đứng dậy, vào phòng cô lấy áo khoác ra, rồi cởi chiếc áo cô đang mặc trên người xuống.

“Con không lạnh.” Kiều Miên bất lực phản kháng.

“Cậu mặc đi, hôm nay lạnh lắm.” Hạ Tinh Dã đứng một bên hóng hớt.

Kiều Miên liếc Hạ Tinh Dã một cái sắc lẻm, đúng là đồ đồng đội heo.

“Về trước sáu giờ đấy.” Thẩm Vân Lê nhàn nhạt nói, đồng thời còn choàng khăn giúp cô.

Đôi bàn tay đang đưa qua đưa lại trước mắt, vừa dịu dàng, vừa có lực, Kiều Miên đột nhiên muốn nắm lấy, thực sự rất muốn, rất muốn.

“Vâng.’

Trong nhà chỉ còn lại một mình Thẩm Vân Lê, thật trống rỗng, khiến anh nhất thời chưa thể thích ứng được, còn nhớ trước đây, mỗi chủ nhật cô đều ở nhà, lúc học bài, lúc thì quấn lấy anh, nếu có ra ngoài thì cùng là hai người đi chung với nhau.

Điện thoại của Thẩm Vân Lê đột nhiên vang lên.

“Tinh Dã ở nhà cậu à?” Thẩm Vân Lêạ Thịnh Văn Thẩm Vân Lêỏi.

“Ừ, đến từ lúc bảy giờ sáng.” Thẩm Vân Lê đứng trước khung cửa sổ sát đất, nhìn bông tuyết trắng theo chiều gió bấc, bay ngược lên cao.

“Thằng nhóc này.” Thẩm Vân Lêạ Thịnh Văn nhịn không nổi cảm thấy ê răng, sợ thằng em mình bị đánh: “Vân Lê này, cậu xem thằng nhóc nhà tôi với Tiểu Kiều cũng xem như là lớn lên bên nhau, mình nói nếu, chỉ là nếu thôi nhớ, mà hai đứa nó có thích nhau thì cậu cũng đừng ngăn cản nhé, có được không?”

Lại một nỗi bực bội dâng lên, ngập tràn trong căn phòng trống trải, bao vây cơ thể anh.

Thẩm Vân Lê: “Không!”

Hạ Thịnh Văn kinh ngạc: “Cậu có giữ Tiểu Kiều bên cạnh cả đời được đâu, chung quy thì Tiểu Kiều cũng sẽ có lúc phải lập gia đình.”

Thẩm Vân Lê đành trầm mặc, đúng vậy, cô phải lập gia đình, về sau sẽ có một người đàn ông khác che chở cô, chăm sóc cô, bên cô cả đời, còn sẽ có con với cô nữa.

Thẩm Vân Lê bóp bóp mi tâm: “Bây giờ nói những lời này không phải là quá sớm sao.”

Hạ Thịnh Văn nhất thời không biết nói gì, từ nhỏ đến lớn, không ai có thể thấy rõ hơn anh, Thẩm Vân Lê đối xử với Kiều Miên có bao nhiêu tâm tư, lúc nào cũng xem cô như công chúa mà nuôi nấng cưng chiều, cái gì cũng phải tốt nhất, nếu như cứ để người khác thản nhiên nẫng mất thì không phải nói Thẩm Vân Lê, chứ ngay đến anh cũng muốn giết người,

Ngày mùa đông dù sao cũng luôn ngắn, sau khi đi ra khỏi biệt thự nhà bác sĩ Dương, sắc trời đã tối. ngày hôm nay buổi trị liệu vô cùng dài.

Không sai, là trị liệu.

Thẩm Vân Lê đối vối Kiều Miên là một loại bệnh.

Là căn bệnh nan y mà không ai có thể nhận ra.

“Tiểu Kiều.” Hạ Tinh Dã khoác vai cô, người ngời nhìn vào không khác gì một đôi tình nhân.

“Ờ.” Sắc mặt Kiều Miên nhợt nhạt, nhìn qua chẳng khác sắc tuyết là bao.

“Không ai trách cậu cả.” nhớ tới hình ảnh Thẩm Vân Lê khoác áo, đeo khăn cho Kiều Miên hồi sáng, Hạ Tinh Dã thở dài: “Anh Vân Lê thực sự rất tốt, nếu như là mình thì mình cũng sẽ thích anh ấy mất.”

Bầu khôn khí nặng nề đột nhiên bị đánh vỡ, mắt Kiều Miên cong cong, đúng rồi, anh là người hoàn mỹ đến nhường nào chứ, điều này chẳng ai có thể rõ hơn cô.

Điều này khiến cô càng cảm thấy bất lực hơn, anh rất tốt, đối xử với cô rất tốt, cô rất thương anh.

Nhưng cô không thể nào nói điều đó ra miệng.

Rõ ràng cô muốn được một lần trầm mê, nhưng từ đầu đến cuối lại phải che giấu tới cùng.

Rõ ràng anh đang ở ngay trước mắt, nhưng cô lại không thể chạm vào.

“Chuyện về gia đình anh Vân Lê, mình nghĩ cậu nên biết.” trong lúc Kiều Miên nói chuyện với bác sĩ Dương, Hạ Tinh Dã ngồi dưới lầu đọc dách, cậu suy nghĩ rất nhiều chuyện: “Bố của anh ấy là một thương nhân, làm ăn khá tốt, khi anh ấy còn bé gia đình họ rất hạnh phúc, nhưng sau đó mọi chuyện anh ấy trải qua cũng gần giống cậu, mẹ anh ấy tái giá, nhiều năm như vậy chỉ có một mình anh ấy dốc sức, rất vất vả.”

Ánh mắt Kiều Miên rơi trên những dấu chân in trên nền tuyết, không biết vì sao, khóe mắt cô chợt đỏ: “Ừ, mình biết.”

“Vì vậy mặc kệ là loại quan hệ gì, tình thân hay cái gì đó khác thì cậu đối với anh ấy luôn rất đặc biệt.

Hạ Tinh Dã xoa đầu Kiều Miên: “Mấy năm qua, cậu chỉ có anh ấy, mà anh ấy cũng chỉ có cậu thôi.”

Sống mũi Kiều Miên chua xót, cô mở miệng hít một hơi, mãi mới có thể nén giọt lệ sắp trào ra.bg-ssp-{height:px}

“Đồ ngốc.” Hạ Tinh Dã không đứng nhìn được nữa, cậu lau khóe mắt ngấn lệ cho cô, mới đụng phải thôi, giọt nước mắt như hạt chây không chịu được mà lăn dài trên má.

Cậu không biết làm sao mới có thể giúp cô thoải mái trong lòng hơn, nhưng cậu biết cô là người thiện lương, tấm lòng lại dễ mềm, là người dễ được yêu thương.

Vốn hai người muốn ăn xong cơm tối rồi mới về, nhưng nghĩ đến anh ở nhà một mình, Kiều Miên lại không kìm lòng được muốn về ngay.

Đi tàu điện ngầm thì luôn đông đúc như thế, nhà bác sĩ Dương lại là trạm cuối cùng, hai người đứng chờ tàu, Kiều Miên nói: “Cậu về nhà trước đi, mình tự về được, không sao.”

“Đứng đợi cùng cậu cũng được, giờ này về cũng không có gì làm, để mình đưa cậu về.” Hạ Tinh Dã nghe điện thoại, bảo ông anh không cần đợi mình mà hãy ăn cơm trước.

“Gần đây học hành sao rồi.” cả ngày cô chỉ đặt tâm tư trên người Thẩm Vân Lê, lại còn kéo cậu bạn cùng lo lắng, Kiều Miên cảm thấy thật có lỗi.

“Câu này phải để mình chỏi chứ, còn sáu tháng nữa thôi, cậu có tính toán gì?” tuy rằng thành tích của cô vô cùng thê thảm, nhưng Hạ Tinh Dã biết rõ Kiều Miên là người có kế hoạch.

“Rất tốt, sẽ cho mọi người một bất ngờ.”

Không thể phủ nhận rằng nói chuyện với Hạ Tinh Dã rất có hiệu quả, trong lòng Kiều Miên không còn đau như vậy nữa.

Sau khi xuống tàu, hai người kề vai bước đi, Hạ Tinh Dã nói: “Bất ngờ gì đấy, anh mình và anh Vân Lê đều cao tuổi rồi, không chịu được bất ngờ lớn quá đâu.”

Kiều Miên vui vẻ, hai người vừa cười vừa nói đi đến cửa tiểu khu: “Cậu về đi, trên đường…”

Khuôn mặt trắng nõn của Kiều Miên đóng băng trong gió tuyết, trên một chiếc xe quen thuộc, người đang ngồi trên ghế phụ lái chính là Úc Thần.

Thuận theo ánh nhìn của cô, tim Hạ Tinh Dã đập như trống: “Tiểu Kiều, hai người học có thể chỉ…”

“không muốn về nhà nữa.”

Một đám hơi trắng theo câu nói của cô bay ra, rồi tan biến trong gió rét.

Cả một buổi chiều cố gắng coi như uống phí, Hạ Tinh Dã thở dài, hơn nữa cô đang như vậy, một mình về nhà cũng không an tâm.

“Được, vậy giờ chúng ta đi ăn cơm, cậu có muốn ăn gì không?”

Chiếc xe đã biến mất sau khúc cua cuối con đường, ánh mắt Kiều Miên chậm chạp: “Rượu.”

Rượu là đồ tốt, uống một chút đau đầu chóng mặt, ngủ rồi tỉnh dậy sẽ không còn nhớ những chuyện đau lòng nữa.

Nhưng Hạ Tinh Dã sợ cơ thể cô không chịu được, đành kéo cô đi ăn cơm tối trước, cậu cũng không dám dẫn cô tới những chỗ quá hỗn tạp, đành tìm một quán rượu xa xỉ yên tĩnh, gọi cho cô mấy ly.

Kiều Miên không phải là người cứ mãi đắm chìm trong cơn say, cô là người chịu nhiều đau đớn, mãi thành quen rồi. chỉ là một mình về nhà, cô lại mất công suy nghĩ lung tung.

Tình yêu trong bóng tối sẽ chậm rãi lên men, có thể thành rượu, cũng có thể thành thuốc độc.

“Tiểu Kiều”, rượu trước mặt Hạ Tinh Dã không chút suy chuyển.

“Ừ?” Kiều Miên cũng không uống nhiều quá, thật ra cô chỉ muốn đi cùng cậu để tránh về nhà mà thôi.

“Cậu thấy mình thế nào?” Hạ Tinh Dã làm bộ chình lại cổ áo.

Kiều Miên cười cười, đáy mắt thêm vài phần trêu chọc, cô nhấp rượu nói: “Nếu như hai chúng mình yêu nhau thật thì ai nấy đều vui vẻ hết rồi.”

Hạ Tinh Dã sửng sốt: “Nếu không thử xem.”

Kiều Miên nhìn cậu dười, đồng thời tặng cậu một ngón giữa.

Thẩm Vân Lê không ngờ vừa xuống lầu đã nhìn thấy Úc Thần, điều này khẳng định là công lao của Hạ Thịnh Văn.

Tuy rằng bên A và bên B sẽ phải chạm mặt rất nhiều trong công việc, nhưng không có gì không thể giải quyết sau một bàn tiệc, rất nhiều người trẻ tuổi đã nháo thành một đống. Ăn xong cơm tối, mọi người kéo nhau đi hát, nhưng Thẩm Vân Lê từ chối tham gia, anh đi cũng có lẽ họ không chơi thoải mái nổi.

Sau khi tính tiền, Thẩm Vân Lê là người đầu tiên bước ra khỏi nhà hàng, Úc Thần sau khi bước từ toilet ra, thấy bóng lưng anh nên cũng theo sau.

“Anh phải đi rồi sao?” Lâm Úc Thần đứng trước bồn hoa ngoài cửa nhà hàng gọi anh.

Thẩm Vân Lê nghe vậy dừng bước, quay người: “Ừ, có chuyện gì sao?”

Mỗi lần nghe thấy giọng điệu xa cách của anh, nội tâm Lâm Úc Thần không nhịn được mà run lên, nhưng khóe miệng cô vẫn cố gắng duy trì nụ cười.

“Còn sớm mà, anh có muốn đi uống một chén không?’

Thẩm Vân Lê trầm mặc chốc lát, sau đó anh chăm chú nhìn cô: “Úc Thần, hi vọng về sau em có thể phân rõ công tư.”

Nụ cười trên khóe môi cô dần tan vỡ, Lâm Úc Thần đành phải thu lại lớp mặt nạ tươi cười giả tạo, cô ngước mắt nhìn thẳng vào anh: “Em nghe Hạ Thịnh Văn nói mấy năm nay anh không có bạn gái.”

“Không phải vì em.” Thẩm Vân Lê rất ít khi nói xen ngang một ai đó, nhưng có mấy lời, nhất định phải nói rõ ràng.

“Có nhất thiết phải như vậy không?” trong mắt Lâm Úc Thần đã ầng ậc nước.

Trước khi về nước, cô từng rất chờ mong, nhưng không quá hi vọng vào khả năng hàn gắn lại mối quan hệ với anh, nhưng cô không thể kiềm chế nổi khi nhìn thấy anh vẫn tuấn lãng như xưa, hơn nữa anh vẫn luôn độc thân kể từ khi cô đi.

“Có một số việc, qua đi rồi sẽ chỉ còn là quá khứ mà thôi.”

Ngữ điệu của Thẩm Vân Lê nhạt như nước, giống như chẳng hề có chút tình cảm nào cần bộc bạch, thêm vào đó là những từ ngữ tàn nhẫn nhất. Anh rời mắt, tầm nhìn buông trên dòng xe cộ dưới lòng đường.

“Ơ, cậu xem kia có phải là cô bé nhà tổng giám đốc Thẩm không?’

Trong lúc Thẩm Vân Lê và Lâm Úc Thần đứng nói chuyện với nhau, những người còn lại đã lục tục kéo nhau ra ngoài. Khi mọi người bàn bạc để đi hát, có người nhìn thấy Kiều Miên và Tinh Dã đang đi cùng nhau.

Thẩm Vân Lê bị câu nói của người nọ hấp dẫn, anh lập tức nhìn sang.

Trên bậc thang, cô gái mặc áo lông màu trắng dang hai tay làm động tác giữ thăng bằng, Tinh Dã đeo túi xách cho cô, một bên đưa tay phòng hờ sợ cô ngã.

Bỗng nhiên Kiều Miên trượt chân, cơ thể mất cân bằng, cô hô lớn: “Tinh Dã.”

Trái tim Thẩm Vân Lê bỗng treo ngược trong không trung, hai chân anh chưa kịp nghe sai bảo đã nhanh chóng chạy đến.

Truyện Chữ Hay