Sau khi uống nước, đôi môi mỏng của Nguyễn Trinh càng trở nên hồng hào hơn, tựa như cánh hoa đắm mình trong làn sương sớm.
Tống Nhĩ Giai nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, không khỏi nhớ lại cảm giác mềm mại và ẩm ướt vừa rồi.
Sau khi nhìn vài giây, nàng buộc bản thân phải quay mặt đi nơi khác.
Phố xá thị thành nhộn nhịp, ánh đèn rực rỡ, tiếng người ồn ào.
Những thành phố xa lạ, những con phố xa lạ, những con người quen thuộc và sự thân thiết vượt quá ranh giới. Mọi thứ dường như rất vô lý và viển vông.
Nhưng điều này đã thực sự xảy ra.
Tình yêu bùng cháy bởi nụ hôn chậm rãi lên men trong tim nàng. Nhưng nụ hôn này không liên quan gì đến sự thân mật...
Cảm giác căng thẳng, chua xót và vui sướng trộn lẫn vào nhau. Tống Nhĩ Giai rũ mi mắt, cầm lòng chẳng đặng thở dài một tiếng.
Sắc mặt Nguyễn Trinh ửng hồng. Cô vươn tay vuốt ve gương mặt của Tống Nhĩ Giai, ánh mắt dịu dàng như nước:" Sao thế? Em không quen sao?"
Tống Nhĩ Giai nhướng mắt nhìn về phía Nguyễn Trinh, im lặng không nói gì.
Nàng thực sự không biết, bản thân mình có ý nghĩa gì với cô...
Trong một khoảnh khắc nào đó, Tống Nhĩ Giai thực sự muốn bộc lộ hết mọi băn khoăn trong lòng mình cùng cô, để cô có thể phán quyết và quyết định.
Nhưng khi định mở miệng, nàng bỗng trở nên ngập ngừng, không biết nên nói gì.
Nhận thức được sự thăng trầm của Tống Nhĩ Giai, Nguyễn Trinh vẫn bình tĩnh như mọi khi. Cô dịu dàng an ủi đứa trẻ muốn nói lại thôi trước mặt:" Không sao đâu. Nếu không quen thì chúng ta bước xuống đi. Đậu đỏ thất tịch cũng là món tráng miệng đặc sản của địa phương này, nghe nói là rất ngon, chúng ta cùng nhau xuống ăn thử xem sao."
Nói xong, cô muốn từ bỏ cuộc thi và dẫn Tống Nhĩ Giai xuống sân khấu.
"Không phải..." Tống Nhĩ Giai vội vàng nắm lấy tay Nguyễn Trinh và giải thích:" Không phải em không quen...Hơn nữa, nếu đã lên đây rồi, không có lý do gì để bỏ cuộc giữa chừng cả..."
"Được rồi." Nguyễn Trinh cúi đầu cười: "Vậy thì hãy cố gắng hết sức để trở thành quán quân nhé."
Vòng thi hôn thứ hai sắp bắt đầu, người dẫn chương trình chuẩn bị đếm ngược.
Các cặp đôi xung quanh bế kiểu công chúa, bế ngang hoặc trực tiếp nhảy lên, dùng hai tay bám vào cổ và chân, cố gắng giữ chặt lấy nhau.
Nguyễn Trinh và Tống Nhĩ Giai đã thảo luận và quyết định áp dụng tư thế ôm công chúa.
Chỉ cần phối hợp thành thạo tư thế này, dù là người không tập thể hình cũng có thể bế được người có cùng trọng lượng. Nhưng nếu phối hợp không tốt thì sẽ kiệt sức rất nhanh.
Nguyễn Trinh đã dặn dò những việc cần lưu ý trước, sau đó thử bế nàng một hai lần trước khi bắt đầu đếm ngược.
Người dẫn chương trình thông báo: ", , , bắt đầu tính giờ!"
Sau khi tính giờ, Tống Nhĩ Giai liền vươn tay câu lấy cổ Nguyễn Trinh, dùng hai tay ôm chặt cổ và vai cô.
Nguyễn Trinh dùng một tay đỡ lấy lưng nàng, tay còn lại bắt lấy chân nàng. Nàng tự ý thực dùng lực để nâng chân còn lại lên, đồng thời tác động lực eo và bụng để tránh phần hông trũng xuống.
Thực sự bế lên rất nhẹ nhàng.
Hai chiếc đầu tiến đến gần nhau hơn, dường như nhắm mắt lại cùng một lúc.
Nàng mơ hồ ngửi thấy mùi thơm thanh khiết và sảng khoái của cam, hơi thở và nhịp tim nàng bỗng trở nên loạn nhịp.
Đôi môi mềm mại áp vào nhau chưa đến hai giây thì bỗng dưng có một sức nặng chạm mạnh vào người. Nguyễn Trinh nhanh chóng mở mắt ra, ôm Tống Nhĩ Giai lùi về sau nửa bước. Nhưng cô vẫn chậm một bước, khiến bước chân loạng choạng và té ngã trên mặt đất——
Một cặp đôi đứng bên trái cả hai đã thất bại trong thử thách. Bọn họ đồng thời ngã về phía các nàng, cũng đè bẹp cả hai xuống đất.
Nguyễn Trinh bảo vệ Tống Nhĩ Giai trong vòng tay của mình theo bản năng. Nàng ngã vào lòng Nguyễn Trinh nên không cảm thấy đau đớn. Sau khi lấy lại phản ứng, nàng nhanh chóng rời khỏi vòng tay Nguyễn Trinh.
Nguyễn Trinh chống cánh tay phải của mình trên mặt đất, nên cũng xước một ít da.
Tống Nhĩ Giai kéo Nguyễn Trinh lên để kiểm tra xem cô có bị thương hay không.
Nguyễn Trinh che vết xước trên cánh tay phải, không để Tống Nhĩ Giai nhìn thấy và nhẹ nhàng nói:" Chị không sao đâu, em đừng lo lắng."
Đôi trai gái vừa ngã xuống vẫn nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất và ôm nhau cười. Một người cười vì sự bất lực của đối phương, người còn lại cười vì đối phương quá nặng.
Tống Nhĩ Giai kéo Nguyễn Trinh rồi nhìn cặp tình nhân trước mắt, tức giận than thở:" Hai người này làm sao vậy?"
Cánh tay không có sức bế thì đã đành, lại còn ảnh hưởng đến người khác.
Lúc này, cặp đôi trên mặt đất mới ngừng cười và ngẩng đầu nhìn các nàng, ngượng ngùng xin lỗi:" Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Bọn em không cố ý! Bọn em không kiểm soát được nên mới ngã về hướng của hai người..."
Nhân viên công tác chạy đến và yêu cầu họ bước xuống sân khấu để giải quyết mâu thuẫn.
Cặp đôi liền giải thích với nhân viên:" Là do bọn tôi té ngã, vô tình đụng trúng bọn họ. Có thể cho hai người bọn họ thử thách lại một lần nữa không?"
Nhân viên công tác từ chối:" Rất tiếc, trường hợp bị gián đoạn do nguyên nhân chủ quan hay do khách quan ngoài ý muốn thì vẫn sẽ được coi là tạm dừng cuộc thi."
Tống Nhĩ Giai giận đến mức giậm chân. Nàng muốn nói gì đó, nhưng Nguyễn Trinh đã chặn nàng lại và nói với nhân viên:" Không sao đâu, tôi hiểu rồi."
Cô siết chặt tay Tống Nhĩ Giai và ghé vào tai nàng:" Nếu đã ra ngoài chơi, thì phải thật vui vẻ."
Đừng tức giận vì những điều nhỏ nhặt này.
"Nhưng chúng ta có cơ hội thắng." Tống Nhĩ Giai giậm chân, liếc nhìn cặp đôi kia, ánh mắt chứa đầy sự tiếc nuối.
Cặp đôi vẫn tiếp tục chân thành xin lỗi cả hai:" Chị ơi, bọn em sẽ mời bọn chị ăn tất cả các món trong nhà hàng này có được không?"
Tống Nhĩ Giai ăn mềm không ăn cứng. Khi thấy thái độ mềm mỏng của họ, nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, bèn xua xua tay, nói:" Quên đi, cứ xem như bọn tôi xui xẻo vậy."
Nguyễn Trinh nhẹ nhàng nói:" Không sao đâu, chỉ là tai nạn thôi."
Chủ cửa hàng sợ hai cặp đôi sẽ cãi nhau ầm ĩ và ảnh hưởng đến việc tổ chức cuộc thi, nên đã mời bốn người đến tầng hai của cửa hàng và tặng cho mỗi người một bát đậu đỏ thất tịch.
Nguyễn Trinh chọn một vị trí ở rìa ngoài của hành lang trên tầng hai, nơi có thể nhìn thấy tình hình trên sân thi đấu ở tầng dưới.
" Đến thử thách thứ ba rồi. Chúng ta ngồi đây ăn và xem xét tình hình của đám người Lục Lộ đi." Nguyễn Trinh kéo Tống Nhĩ Giai ngồi xuống, dịu dàng nói:" Em nếm thử bát đậu đỏ này xem, có muốn chụp ảnh trước không?"
Cô biết rằng Tống Nhĩ Giai rất thích chụp ảnh và đăng lên moments.
Tống Nhĩ Giai lấy điện thoại di động ra, tùy tiện chụp một bức ảnh. Sau đó, nàng múc một ít đậu đỏ cho vào miệng, bỗng dưng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa mềm mại, khiến cơn giận biến mất ngay lập tức.
Lúc đang ăn, cả hai bất chợt nhìn thấy cặp đôi vừa xô ngã mình mang thức ăn nhẹ như bánh ngọt, xiên que chiên, thịt nướng đến bàn các nàng và chắp tay xin lỗi:" Bọn em thực sự rất xin lỗi hai chị."
Nhìn thấy cặp đôi vẫn còn khá trẻ, Nguyễn Trinh đoán rằng họ vẫn còn là học sinh, vì vậy chỉ lắc đầu và mỉm cười:" Thực sự không có gì đâu, bọn em đừng cảm thấy áy náy. Nếu không xảy ra tai nạn này, tôi cũng chưa chắc trụ được quá ba phút."
Nhìn thấy sự hối lỗi đầy chân thành của họ, Tống Nhĩ Giai cũng dần dịu lại và nói:" Không sao đâu, hai người cứ đi chơi cùng nhau đi."
Sau đó, nàng nhìn đồ ăn vặt trên bàn rồi hỏi: " Bọn em vẫn còn là học sinh đúng không? Những thứ này bao nhiêu tiền, bọn tôi sẽ chuyển lại cho em."
Cặp tình nhân cười nói:" Cũng không nhiều tiền lắm đâu ạ, cứ xem như đây là lời xin lỗi của bọn em đi! Chúc hai chị gái xinh đẹp mãi hạnh phúc bên nhau!" Nói xong, bọn họ liền nắm tay nhau rời đi.
Nguyễn Trinh quan sát đồ của người lạ gửi đến một lúc, sau đó nếm thử trước rồi đẩy đĩa bánh đến trước mặt Tống Nhĩ Giai, mỉm cười và hỏi:" Nếu bây giờ không giận nữa thì có muốn ăn không?"
Tống Nhĩ Giai lẩm bẩm: " Có phải chị làm việc ở bệnh viện lâu rồi nên tính tình mới đặc biệt tốt như vậy không?"
Ngoại trừ lần bị Nguyễn Trinh mắng một trận trong quán cà phê Internet lúc còn học trung học ra, dường như Tống Nhĩ Giai chưa bao giờ thấy Nguyễn Trinh nổi giận. Lúc nào cô cũng tỏ ra dịu dàng, lịch sự, nhã nhặn và chu đáo. Trông rất dễ có thể bắt nạt cô, nhưng thật ra lại không thể làm gì được cô cả, ngược lại còn bị cô bình tĩnh "chỉnh" lại.
Nguyễn Trinh gắp một miếng bánh cho vào miệng, không đáp lại lời nói của Tống Nhĩ Giai, chỉ tập trung xem trận đấu trên sân khấu.
Vài phút trôi qua, trên sân khấu chỉ còn chưa đến mười cặp đôi.
Đột nhiên, Tống Nhĩ Giai hỏi lại cô:" Chị thực sự muốn phần thưởng tệ sao?"
Âm lượng không quá lớn, nhưng làn gió đêm đã mang câu hỏi của nàng đến bên tai Nguyễn Trinh.
Nguyễn Trinh vờ như chưa nghe thấy gì, tiếp tục không trả lời nàng.
Ở một thành phố xa lạ, con người và vạn vật tại Giang Châu dường như quá đỗi xa vời.
Nguyễn Trinh chọn cách tạm thời quên đi việc người trước mặt cô là con gái của ân sư và là học trò cũ của mình...
Nguyễn Trinh không trả lời, Tống Nhĩ Giai cũng xấu hổ, không dám hỏi lại. Nàng chỉ chăm chú nhìn lên sân khấu rồi lấy điện thoại ra để quay chụp những người bạn cùng phòng của mình.
Mười phút trôi qua, gần một nửa số cặp đôi đã bị loại.
Lục Lộ và bạn trai của cô ấy cũng bị loại. Tống Nhĩ Giai bèn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho họ lên tầng hai và mời hai người đang mặt đỏ tai hồng kia ăn nhẹ và xem trò vui, nhân tiện tức giận kể cho họ nghe sự việc vừa rồi.
Lục Lộ uống vài ngụm nước rồi than thở với bạn trai:" Tại sao anh lại không thở được vậy?"
Người bạn trai Tiền Tử Kiện của cô ấy mỉm cười và nói:" Anh quên mất, anh quên mất..."
" Chuyện này mà cũng quên được hả...Mười nghìn tệ của em bay mất rồi đấy..." Lục Lộ vừa cười vừa thở dài. Tuy lời nói của cô ấy có phần phàn nàn, nhưng ánh mắt nhìn về phía bạn trai mình lại chất chứa ý cười và tình cảm không tài nào che giấu được.
Tống Nhĩ Giai mỉm cười và trêu chọc bọn họ:" Tiền bạc không đến được tay, nhưng mối quan hệ ngày càng sâu đậm hơn, cũng xem như không lỗ lắm. Bằng không tối nay Lị Lị và Tiểu Võ ở chung một phòng, hai cậu ở chung một phòng đi?"
Bọn họ đã quen nhau được bốn năm, cũng đã ra mắt bố mẹ hai bên. Hai nhà đều đã đồng ý kết hôn sau khi tốt nghiệp.
Trong những lần trò chuyện ngày thường ở ký túc xá, Lục Lộ từng nói rằng cả hai sẽ có những hành vi thân mật hơn sau khi kết hôn. Người bạn trai cũng rất tôn trọng cô ấy, tuy cả hai thường đi du lịch cùng nhau, nhưng cũng chưa từng có hành vi không đứng đắn nào.
Lời trêu chọc của Tống Nhĩ Giai khiến sắc mặt Lục Lộ ngày càng đỏ hơn. Cô ấy mỉm cười che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó phản bác lời nói của Tống Nhĩ Giai:" Lần trước Lị Lị nói cậu là cong, tôi vẫn không tin. Hôm nay, khi nhìn thấy cậu và chị Nguyễn hôn nhau ăn ý như vậy, xem ra cậu không được thẳng cho lắm nhỉ?"
Tống Nhĩ Giai luôn nhanh mồm dẻo miệng trước mặt người ngoài. Nhưng hiện tại Nguyễn Trinh đang ở đây, nàng bỗng cảm thấy có chút chùn bước, không dám phản bác lại, chỉ biết vuốt vuốt mũi rồi tiếp tục bông đùa:" Là do Nguyễn lão sư có kinh nghiệm, không phải tôi."
Thôi xong. Nguyễn Trinh khẽ nhướng mày, nghiêm túc giải thích:" Tôi không có kinh nghiệm, chỉ tra chiến lược trên mạng thôi." Cô lại chỉ vào Lư Lị Lị - người vẫn đang hôn bạn trai ở tầng dưới và nói:" Lị Lị và bạn trai rất có kinh nghiệm, có thể họ sẽ bám trụ đến phút cuối cùng và nhận được tiền thưởng."
Chỉ với một câu nói, đã có thể hướng sự chú ý của mọi người vào Lư Lị Lị.
Đồ ăn vặt trên bàn đã bị bốn người quét sạch, Lục Lộ tiếp tục gọi đầy bàn.
Cửa hàng không còn bất kỳ chỗ ngồi nào. Đám người bên ngoài ít nhiều đều cầm đồ ăn trong tay, vừa xem náo nhiệt vừa ăn. Tống Nhĩ Giai bỗng cảm thán:" Giá cả ở khu du lịch đều bị đội lên trời. Cuộc thi này cũng thu hút rất nhiều người xem, nếu mỗi người đều gọi một suất ăn như vậy, cửa hàng này sẽ kiếm được rất nhiều tiền."
Lục Lộ vỗ ngực nói:" Cũng may bọn tôi đã vượt qua vòng hai và được miễn phí tất cả thực đơn trong cửa hàng. Nhĩ Giai, cậu có thể gọi bất cứ thứ gì mà cậu muốn. Bây giờ, chúng ta hãy xem liệu đóa hoa duy nhất chứa đầy hi vọng ở ký túc xá có thể phát tài được hay không đi!"
Thời gian dần trôi, Lư Lị Lị - người có kinh nghiệm tình trường trong rất nhiều năm vẫn đang hôn bạn trai của mình.
Đã gần một giờ đồng hồ trôi qua, trên sân khấu chỉ còn lại hai cặp đôi.
Tống Nhĩ Giai thở dài:" Hình như em tính sai rồi. Chị giáo Nguyễn, cho dù chúng ta có vượt qua vòng hai, nhưng đến vòng ba, chưa chắc chúng ta có thể cạnh tranh được với hai người bọn họ."
Nguyễn Trinh liếc nhìn đôi môi đỏ mọng của Tống Nhĩ Giai, cười như không cười, giống như không đồng tình với lời nói của Tống Nhĩ Giai.
Bị cô nhìn nhiều như vậy, rồi lại nghĩ đến nụ hôn thân mật vừa rồi, Tống Nhĩ Giai không khỏi đỏ mặt, không dám nói bất cứ điều gì nữa, chỉ tiếp tục tập trung quan sát trận đấu trên sân khấu.
Cuối cùng, một giờ sau, đôi chân của cặp đôi kia bỗng mềm nhũn. Họ bèn đẩy nhau ra và dốc. Khi Lư Lị Lị thấy bọn họ đã đẩy nhau ra, cô ấy cũng đẩy bạn trai của mình ra rồi giơ cánh tay lên, hô to:" Tôi thắng rồi, tôi thắng rồi!"
Người dẫn chương trình mỉm cười và thông báo: " Chúc mừng cặp đôi đã kiên trì đến cùng và giành được số tiền thưởng tệ!"
Những người xung quanh đều đang chụp ảnh họ. Có một số người ghen tị, cũng có một số người ngưỡng mộ.
Tống Nhĩ Giai và Lục Lộ liền vỗ tay chúc mừng:" Đóa hoa của ký túc xá ra tay, bất khả chiến bại!"
Nguyễn Trinh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó mỉm cười và nói:" Mười giờ rồi, nhận tiền thưởng sau đó đi dạo một vòng rồi về khách sạn nghỉ ngơi thôi."
Dường như cô không mấy quan tâm đến số tiền tệ kia.
Chủ cửa hàng trực tiếp chuyển cho Lư Lị Lị tệ. Lư Lị Lị nhận được chuyển khoản liền mừng rỡ nhảy cẫng lên. Sau đó, cô ấy chuyển cho bạn trai tệ và gửi bao lì xì tệ đến cho người trong đoàn để chung vui với mọi người.
Trong suốt quãng đường, cứ hễ Tống Nhĩ Giai và Lục Lộ muốn ăn món gì, Lư Lị Lị đều hào phóng nói:" Mua mua mua! Chị đây mời khách!"
Sau khi rong chơi vui vẻ suốt một đoạn đường, mọi người trở về khách sạn.
Khi thấy hai cặp đôi trẻ không muốn xa cách nhau, Nguyễn Trinh nhanh chóng đưa Tống Nhĩ Giai về phòng, để bốn người họ tự thương lượng việc ăn ở.
Tống Nhĩ Giai ngâm nga một bài hát sau khi tắm xong. Nàng nằm trên giường, lật xem những bức ảnh đã chụp trong ngày, sau đó chỉnh sửa lại từng bức một rồi đăng lên nhóm sáu người.
Cả nhóm không có phản ứng gì, Tống Nhĩ Giai lẩm bẩm nói: " Đều chơi mệt rồi sao? Cũng không buồn gửi ảnh để xem."
Sau khi tắm rửa và sấy tóc xong, Nguyễn Trinh bước đến giường, vén chăn bông lên rồi nằm xuống, chậm rãi nói:" Bọn họ đang bận nói chuyện với người yêu của mình rồi."
Tống Nhĩ Giai tặc lưỡi, sau đó cất điện thoại đi và nói:" Vậy chúng ta nên nghỉ ngơi sớm một chút để ngày mai còn có sức đến Lăng Thiên Hoàng và đền thờ."
Nguyễn Trinh ừ một tiếng, vùi mình vào chăn, nhắm mắt lại.
Bọn họ đặt trước ba phòng, hai phòng tiêu chuẩn giường đôi và một phòng tiêu chuẩn giường lớn. Nguyễn Trinh đánh giá tình hình của hai cặp đôi trẻ kia và giao cho họ chìa khóa giường đôi, rồi dẫn Tống Nhĩ Giai đến phòng một giường.
Cả hai đã ngủ cùng nhau rất nhiều lần. Cho dù sau này Tống Nhĩ Giai đã come out cùng Nguyễn Trinh, nhưng vẫn không có gì khác so với trước đây, cả hai vẫn có thể ở cùng nhau.
Đêm nay, sau khi tắt đèn, Tống Nhĩ Giai nằm trên giường, Nguyễn Trinh nằm bên cạnh, nhưng nàng không hề cảm thấy buồn ngủ.
Ngay khi nhắm mắt lại, tâm trí nàng tràn ngập hình dáng đôi môi mỏng của cô, cùng nhiệt độ hô hấp và...
Cơ thể run rẩy khi ôm nhau...
Dường như, nàng không thể không suy nghĩ nhiều khi nằm trên giường.
Nàng xoay người lại, nằm nghiêng và nhìn Nguyễn Trinh.
Bất ngờ thay, Nguyễn Trinh – người luôn ngủ trong thoáng chốc vẫn chưa hề ngủ. Cô cũng xoay người lại, nhìn vào Tống Nhĩ Giai.
Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc lâu. Tống Nhĩ Giai bỗng tiến lại gần hơn một chút, sau đó dịch đầu qua gối của Nguyễn Trinh. Nàng nương theo sự can đảm được ánh sáng mờ ảo trong phòng khuyến khích, hôn lên chóp mũi của Nguyễn Trinh rồi khẽ hỏi:" Gối của em thấp quá, em có thể ngủ chung gối với chị được không?"
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Những ai vẫn đang đọc truyện đến thời điểm này đều đang toát ra mùi hương của cẩu độc thân (doge face~~~)
- -------