Tống Nhĩ Giai cắt thịt bò thành từng lát mỏng, chần qua nước sôi cho chín rồi vớt ra đĩa.
Nguyễn Trinh thái rau mùi, ớt xanh, ớt đỏ thành từng lát nhỏ, sau đó thêm nửa thìa dầu hào, dầu mè, xì dầu nhạt, một ít tỏi băm vào bát rồi khuấy đều.
Tống Nhĩ Giai lấy một chiếc nồi khác, đun nóng dầu và đổ bát gia vị vào. Tiếng xèo xèo vang lên trong khoang bếp, tỏa ra mùi thơm của các loại thực phẩm.
Nguyễn Trinh đổ gia vị đã thêm vào đĩa thịt bò, sau đó đeo găng tay trong suốt và dùng đũa khuấy đều.
Cả hai hợp tác cùng nhau và ăn ý hoàn thành món bò xào rau mùi đơn giản.
Dàn đồng ca của các cô gái trong trong phòng khách cất lên, hát vang bài《Hát cho Tổ quốc》.
Giống như đang cố ý hát cho Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh nghe.
Lư Lị Lị cũng cầm lấy micro, to giọng hỏi những người trong bếp: " Nhĩ Giai, thế nào? Bài hát này có đủ nghiêm túc chưa?"
Tống Nhĩ Giai ló đầu ra khỏi bếp: "Tôi sẽ quay một đoạn video ngắn về cậu và gửi lên moments, để mọi người xem các cậu có đủ nghiêm túc hay chưa!"
Vài người trong phòng khách vội vàng mò mẫm và nói không ngừng nghỉ——
"Điện thoại của cậu ấy đâu rồi?"
"Tôi nhớ cậu ấy vừa đặt trên ghế sô pha mà."
"Hahaha đừng đưa nó cho cậu ấy, đừng đưa cho cậu ấy!"
Tống Nhĩ Giai lắc đầu và mỉm cười:" Vẫn chưa uống rượu mà đã chập mạch rồi!"
Nguyễn Trinh bưng rau trộn thịt bò ra khỏi bếp, còn Tống Nhĩ Giai thì lấy nước trái cây và bia trong tủ lạnh ra.
Mọi người đều hát hò vui vẻ, cho nên sẽ không ăn tối nghiêm túc trên bàn ăn. Sau khi dọn dẹp một lúc, họ dọn bàn trà trước ghế sofa rồi đặt lẩu, rau trộn, trái cây, thức ăn nhẹ và đồ uống xuống.
Có người thích ngồi trên sô pha, cũng có người thích ngồi dưới đất. Tống Nhĩ Giai trải tấm thảm yoga ra bên cạnh, Lư Lị Lị liền ôm mèo nằm xuống và nghe Cố Tiêu hát.
Cố Tiêu đã hát bài《Giả đứng đắn》và điểm mặt đặt tên, nói là dành tặng cho Nguyễn Trinh.
Nguyễn Trinh không buồn để ý đến. Cô tự rót cho mình một ly nước trái cây không đường và ngồi trên ghế sô pha nghe Cố Tiêu hát.
Sau khi Cố Tiêu hát xong, Tống Nhĩ Giai chạy đến và chọn bài《Hồ ly tinh》 rồi yêu cầu Cố Tiêu tiếp tục hát.
"Này, không phải ai cũng có thể nghe chị hát được đâu." Cố Tiêu đảo mắt, chỉ vào lon bia trên bàn:" Học muội, nếu em uống loại bia kia, đừng nói là hát một bài, mười bài tôi cũng sẽ hát cho em nghe."
Đám đông vỗ tay la ó. Tống Nhĩ Giai không nói hai lời liền khui nắp lon bia, hớp một ngụm thật lớn nhưng mặt vẫn không đổi sắc, sóng mắt còn chất chứa ý cười đầy khiêu khích:" Học tỷ Cố, hát mười bài đi nào."
Cố Tiêu giả vờ tặng cho Tống Nhĩ Giai một tràng pháo tay và nói đùa: " Học muội ngoan quá, không hổ là người mà A Nguyễn nhà tôi chú ý đến."
Tống Nhĩ Giai ngẩn người, kiểm tra phản ứng của Nguyễn Trinh theo bản năng.
Nguyễn Trinh ngồi trên ghế sô pha, mỉm cười và nhìn mọi người vui đùa.
Tống Nhĩ Giai thôi không nhìn nữa. Nàng bước đến bục chọn bài hát và hỏi những người bạn quậy phá của mình:" Hiếm lắm mới có thể nghe học tỷ thể hiện khả năng ca hát của mình. Ai có bài hát nào muốn nghe không?"
Lư Lị Lị nói lớn:" Nhất định phải chọn bài《Ngứa》của Hoàng Linh đấy, là câu "Niềm vui ơi, đến đây nào! Dù sao chúng ta cũng chỉ có một thời tuổi trẻ" đấy."
Lư Lị Lị nhìn bộ dáng của Cố Tiêu rồi cười nói:" Bài hát này rất hợp với chị ấy!"
Nguyễn Trinh cũng đặt một bài:"《Lưu Quang Phi Vũ》nhé, A Tiêu hát bài này rất hay."
Tống Nhĩ Giai nghe Nguyễn Trinh khen ngợi Cố Tiêu, nàng liền thêm bài hát《Lưu Quang Phi Vũ》vào danh sát hát của mình, khẽ hừ hai tiếng:" Em cũng muốn hát bài này..."
Tiếng hát trong phòng khách quá lớn, làm lu mờ lời thì thầm của nàng. Nàng ngoảnh đầu lại, nhìn Lạc Minh Xán đang ngồi trên ghế sô pha, lớn tiếng hỏi:" Lạc Đà! Cậu muốn nghe bài gì? Có muốn đặt bài《 Chú Đại Bi 》không?"
Rõ ràng, Lạc Minh Xán không còn hoạt bát như lúc chiều nữa. Mọi người đều nghĩ cô ấy chơi mệt, chỉ có Tống Nhĩ Giai mới biết nguyên nhân là vì ai.
Lạc Minh Xán rót cho bản thân nửa ly rượu. Cô ấy đung đưa ly và mỉm cười: " Chọn bài《Vấn tình》của Thái Hạnh Quyên đi."
Cố Tiêu nhìn về phía Lạc Minh Xán, chớp chớp mắt một lúc. Sau đó, cô ấy làm như không có việc gì, thu hồi tầm mắt và tiếp tục hát.
Tống Nhĩ Giai chưa từng nghe qua bài hát này, nhưng nhìn lướt qua phần giới thiệu thông tin bài hát, liền biết đây là nhạc phim của《Hý thuyết Càn Long》. Nàng mơ hồ nhớ ra đây là một bộ phim cổ trang.
Nàng quay lại sô pha, ngồi xuống, lấy điện thoại ra để tìm kiếm. Khi nhìn thấy bài hát chủ đề của《Hý thuyết Càn Long》được ra mắt vào năm , nàng liền nhướng mày nói:" Vở diễn này còn lớn tuổi hơn em nữa."
Nguyễn Trinh: " Hồi chị còn bé, bài hát này thường được phát trên TV đấy."
Nguyễn Trinh và Cố Tiêu là người của cùng một thế hệ. Tống Nhĩ Giai chớp mắt một cái liền biết có lẽ đây là bài hát yêu thích của Cố Tiêu.
Nàng nhân cơ hội bắt lấy chủ đề này và chuyện trò cùng cô:" Lúc em còn nhỏ, TV thường chiếu các loại chương trình như《Hoàn Châu cách cách》,《Tình đậm sâu, mưa nhạt nhòa》,《Tân Bạch nương tử truyền kỳ》, còn có《Thất tiên nữ》,《Tây du ký – Trư Bát Giới》..."
Nguyễn Trinh ừ một tiếng, khẽ mỉm cười:" Em rất thích nhạc phim《Hảo xuân quang》của Trư Bát Giới, trong máy MP vẫn còn bản ghi âm của em."
Tống Nhĩ Giai ôm mặt, "ôi" một tiếng:" Sao chị lại nhắc đến chuyện đó vậy... Không cho nói... Em không muốn nói chuyện với chị nữa!"
Nàng tránh xa Nguyễn Trinh và ngồi cạnh Lạc Minh Xán để trò chuyện cùng cô ấy.
Sau khi nói chuyện được một lúc, nàng chợt nghĩ đến việc Lạc Minh Xán thích Cố Tiêu nên mới biết những bài hát mà Cố Tiêu thích. Nhưng Nguyễn Trinh cũng nhớ hết tất cả những bài hát mà nàng thích, liệu nàng có thể nghĩ rằng cô cũng thích mình được không...
Tống Nhĩ Giai cắn môi, cố gắng kiềm chế ý cười vui vẻ của mình.
Lòng nàng trào dâng chút chờ mong, nhưng lại có chút kiềm chế, vì sợ rằng bản thân sẽ tự mình đa tình.
Vui chơi đến tận tám giờ tối, Cố Tiêu lấy lý do ngày mai phải đến thành phố để họp, cho nên muốn về sớm một chút để chuẩn bị, liền chào tạm biệt mọi người.
Cô ấy hát hay, lại là người vui vẻ và hào sảng. Cả hai người bạn cùng phòng của Tống Nhĩ Giai đều thích cô ấy. Lục Lộ nắm lấy tay cô ấy và nói:" Học tỷ, lần sau chúng ta đi chơi cùng nhau nhé!"
Lư Lị Lị dựa vào cửa, bật cười "Giọng điệu của cậu giống hệt như tú bà kéo khách ấy, giống hệt câu "khách quý, lần sau lại đến nhé!"
Lục Lộ chạy đến, véo vào mặt Lư Lị Lị.
"Chị sẽ tiễn cậu ấy." Nguyễn Trinh thay giày và bước ra ngoài cùng Cố Tiêu.
Sau khi Cố Tiêu hát xong, cô ấy được Tống Nhĩ Giai mời rất nhiều rượu, vì thế phải gọi tài xế đến tiểu khu để đón mình.
Vừa bước xuống lầu, Nguyễn Trinh đã hỏi thẳng Cố Tiêu:" Cậu và cô bạn của Nhĩ Giai xảy ra chuyện gì vậy?"
Cố Tiêu duỗi người và nói:" Bốn năm trước, tôi về trường cũ để diễn thuyết. Cũng không biết làm sao, chắc là do tôi quá quyến rũ, nên đã khiến em ấy yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng tôi không muốn yêu đương, tất nhiên tôi không thể cản đường em ấy được. Em ấy là một người nghiêm túc, nên tôi không thể đối xử với em ấy như những người phụ nữ khác. Nếu tôi ngủ với em ấy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện mất."
Loại người như cô ấy, sợ nhất là việc trêu đùa những người quá nghiêm túc.
Nguyễn Trinh thở dài và nói vào vấn đề chính:" Cậu thực sự không thích em ấy một chút nào sao? Em ấy rất ưa nhìn, ánh mắt trong veo và xinh đẹp, tôi cũng nghĩ em ấy là người có nhân cách tốt."
Cố Tiêu mỉm cười, không trực tiếp trả lời. Cô ấy chỉ nói:" Tôi và em ấy là hai loại người khác nhau. Nếu miễn cưỡng ở bên cạnh nhau, có lẽ hai ba năm nữa cũng sẽ chia xa. Tôi đã từng trải qua loại chuyện này một lần, tôi không muốn lãng phí thời gian và sức lực để trải qua nó một lần nữa, và tôi cũng không muốn cản đường em ấy."
Nguyễn Trinh nhìn lên vầng trăng khuyết ngự trên bầu trời, kiên định nói: "Xem ra là có một chút thích rồi."
Ánh trăng dường như đang phủ lên thế giới một lớp lụa trắng, khiến cảnh vật nơi xa xăm trở nên mơ hồ.
Cố Tiêu không phủ nhận, chỉ khẽ thở dài.
Nguyễn Trinh hỏi:" Vẫn chưa thể buông bỏ mối tình đầu đó sao?"
Cố Tiêu cười khẩy:"Làm sao có thể?"
Cô ấy là người có tình cách tùy tiện, và chỉ yêu nghiêm túc một mối tình. Sau khi đoạn tình cảm ấy kết thúc không suôn sẻ, Cố Tiêu liền sống ở chốn thị phi, chỉ đi thận không đi tim.
Nguyễn Trinh mỉm cười và nói:" Vẫn chưa ở bên nhau mà đã nghĩ đến việc chia xa...Cố Tiêu, ngay cả khi cậu buông bỏ người đó, nhưng dường như cậu vẫn chưa buông được những tổn thương từ mối quan hệ ấy."
Cố Tiêu khẽ hừ một tiếng, không nói gì, sự ảm đạm dần phủ mờ đôi mắt.
"Cuộc sống ngắn ngủi lắm, và mọi thứ vẫn luôn thay đổi. Nếu cậu muốn gì hoặc thích gì, vậy thì cứ nắm lấy đi." Nguyễn Trinh nhìn ánh trăng in bóng trên mặt đất, khẽ an ủi:" Nếu gò bó và suy nghĩ quá nhiều, cậu sẽ bỏ lỡ mất, và cậu sẽ hối hận."
Cố Tiêu giễu cợt: " Cậu tự tặng lời nói này cho bản thân mình đi. Cậu rất giỏi tọc mạch chuyện của người khác, còn chuyện của cậu thì chẳng đâu vào đâu cả."
Nguyễn Trinh cũng mỉm cười và thở dài:" Đây là bản chất của con người."
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Khi bước đến cổng tiểu khu và nhìn thấy tài xế trong xe, Nguyễn Trinh liền dừng lại và nói:" Trở về đi."
Cố Tiêu uống rất nhiều rượu, bước chân có chút loạng choạng, nhưng cô ấy không say. Chỉ là hơi say, có lẽ cũng không say, đầu óc có lúc mờ mịt, nhưng cũng có lúc tỉnh táo. Cô ấy nở một nụ cười đầy đau đớn trên gương mặt luôn rạng rỡ của mình, bấu víu vào men say để nói những lời thật lòng nhất:" Em ấy trong sạch như tờ giấy trắng. Một người như tôi, không xứng với em ấy..."
Nói xong, cô ấy liền bước lên xe, không ngoảnh đầu nhìn lại.
Lục Lộ và Lư Lị Lị phụ trách dọn dẹp đống lộn xộn, còn Tống Nhĩ Giai thì dìu Lạc Minh Xán say xỉn vào phòng.
Hai người nằm trên giường, chuyện trò cùng nhau.
Tống Nhĩ Giai khẽ hỏi:" Nếu cậu đã quyết định buông bỏ, tại sao vẫn còn hành hạ bản thân mình?"
Lạc Minh Xán vừa cười vừa mắng: "Đồ ngốc."
Nếu cô ấy có thể buông bỏ được, vậy thì đã buông bỏ từ rất lâu rồi. Sao vẫn có thể chịu đựng được bốn năm rồi mới quyết định từ bỏ.
Tống Nhĩ Giai nói thẳng:" Yêu thích trong một khoảng thời gian dài không thể nhân danh cho bất kỳ điều gì, cũng không đồng nghĩa với việc cậu là một người si tình. Phần lớn nội dung phía sau câu chuyện ấy, đều là do tự bản thân chúng ta cảm nhận."
Lạc Minh Xán ừ một tiếng:" Cậu nói rất đúng."
Tống Nhĩ Giai hỏi:" Sao cậu lại đi du lịch với Tiểu Bắc thế?"
Mọi người đều biết rằng Tiểu Bắc yêu thầm Lạc Minh Xán.
Lạc Minh Xán nói: "Tôi đã đi du lịch với cậu ấy một lần rồi nói hết ra. Cậu ấy cũng đồng ý buông bỏ, không tiếp tục làm phiền tôi nữa."
Tống Nhĩ Giai thở dài:" Tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ bị cậu ấy bắt được."
Lạc Minh Xán:" Nếu tôi có phải lòng cậu ấy, cũng sẽ không phải là vào khoảng thời gian này. Nếu tôi vẫn chưa dọn sạch lòng mình, tôi sẽ không để ai khác tiến vào."
Chữa lành tình cũ bằng tình mới là việc không công bằng với tình mới. Cô ấy sẽ không bao giờ làm điều này.
"Có lẽ qua một đoạn thời gian, cậu sẽ có thể buông bỏ được." Tống Nhĩ Giai an ủi.
Tuy nói như vậy, nhưng lòng nàng lại cảm thấy không tự tin một chút nào.
Lạc Minh Xán cũng tự an ủi bản thân:" Không liên lạc, không gặp mặt, có lẽ sau một quãng thời gian dài, tôi cũng sẽ bỏ được."
Tống Nhĩ Giai đưa ra kinh nghiệm: "Hãy khiến bản thân bận rộn đi. Nếu có nhiều việc phải làm rồi, cậu sẽ không còn thời gian để suy nghĩ lung tung nữa."
"Kể chuyện của cậu cho tôi nghe đi." Lạc Minh Xán dẫn chủ đề về nàng.
Tống Nhĩ Giai:" Tôi không có gì để nói cả, vẫn như cũ thôi."
Lạc Minh Xán đá nhẹ vào chân Tống Nhĩ Giai:" Cậu giấu được tôi à? Cậu có ý tứ gì với cô giáo Nguyễn của cậu vậy? Ngay sau khi chị ấy quay lại, cậu liền biến mất khỏi hội bạn, không ai có thể gặp được cậu cả."
Tống Nhĩ Giai lẩm bẩm: "Tôi không phải là người trong giới, tôi chỉ thích đi theo để xem trò vui thôi."
Lạc Minh Xán lại đá nhẹ vào nàng:" Vậy cậu có ý gì?"
Tống Nhĩ Giai cũng đá lại. Nàng đoán rằng Nguyễn Trinh sắp trở về, liền bò dậy khỏi giường Lạc Minh Xán.
Nàng uống nhiều rượu. Những thứ ngày thường nàng ngại ngùng nói ra đều được men say thúc đẩy và nói thẳng ra:" Tôi thích chị ấy, và muốn ở bên chị ấy."