Nhớ Mãi Không Quên - Thiên Tại Thủy

chương 30: quảng cáo cho thuê

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cụm từ "đồng tính luyến ái" không xa lạ gì với Nguyễn Trinh.

Mỗi tháng, đều có thanh niên đến một mình hoặc bị bố mẹ ép đến phòng khám ngoại trú tại khoa tâm thần. Nguyễn Trinh luôn nói với họ rằng đó không phải là bệnh, nếu tự nhận thức được bản thân và không lo lắng, trầm cảm quá mức thì không cần điều trị.

Hiện tại, Tống Nhĩ Giai đang đứng trước di ảnh của Tống Uy, dùng lời thề son sắt và thẳng thắng để come out với cô.

Cô vẫn không biểu lộ ra vẻ ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh nói:" Em thích người thuộc giới tính nào là quyền và tự do của em. Không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần người kia sống ngay thẳng, có trách nhiệm, thể chất và tinh thần lành mạnh, chị sẽ không phản đối."

Vẫn là giọng điệu của trường bối.

Tống Nhĩ Giai nhìn chằm chằm vào cô. Nàng không buông tha cho bất kỳ biểu cảm nào của cô.

Một lúc lâu sau, Tống Nhĩ Giai nhẹ nhàng thở dài rồi nói: " Nguyễn lão sư, nếu chị đã nói như vậy thì em có thể yên tâm rồi."

"Em đang lo lắng chuyện gì vậy?" Nguyễn Trinh khẽ mỉm cười:" Lo rằng chị sẽ không đồng ý sao?"

Tống Nhĩ Giai gật gật đầu:" Ngay cả bác sĩ tâm thần hay nhà tâm lý học chuyên nghiệp, vẫn có một số người cảm thấy đồng tính là bất bình thường và cần được điều trị."

Nguyễn Trinh hỏi: " Nhĩ Giai, em có muốn biết thái độ của mẹ em không?"

Tống Nhĩ Giai lắc đầu.

Khi Tống Uy còn sống, xu hướng tính dục của Tống Nhĩ Giai vẫn chưa lộ rõ. Mỗi ngày, nàng chỉ muốn ăn nhậu chơi bời và có một thứ tình cảm mơ hồ nào đó với Nguyễn Trinh. Sau khi lên đại học, Tống Nhĩ Giai mới dần dần nhận ra bản sắc thật của mình.

Nguyễn Trinh nhớ lại:" Khi còn là nghiên cứu sinh, chị thường trực trong phòng khám cùng với Tống lão sư, cũng thường gặp bệnh nhân đồng tính đến khám bệnh. Có lần, một cặp bố mẹ đưa con gái đến khám. Bố mẹ nói con gái họ thích người đồng giới, có lẽ là bị bệnh nên nhờ Tống lão sư kê đơn thuốc chữa bệnh cho con gái họ. Tống lão sư đã nói rõ với họ rằng đồng tính không phải là bệnh và không cần điều trị. Nhưng bọn họ cứ khăng khăng cho rằng đồng tính luyến ái là bệnh, còn hỏi Tống lão sư "Bác sĩ, cô cũng là người có con. Nếu con trai hay con gái của cô thích người đồng giới, cô cũng nói rằng nó không bị bệnh và không cần điều trị à?". Tống lão sư liền nói không chút do dự:" Tất nhiên, miễn là con bé bình an, khỏe mạnh, và tuân thủ luật pháp, thì việc thích người đồng giới cũng chẳng có gì cả..."

Tống Nhĩ Giai nhìn di ảnh của Tống Uy, mũi có chút chua xót: "Vậy... bà ấy cũng sẽ ủng hộ em, có đúng không?"

"Ừ." Giọng điệu của Nguyễn Trinh rất chắc chắn.

Đêm khuya, cả hai vẫn ngủ chung giường, nhưng mỗi người một chăn.

Nguyễn Trinh đã ngủ thiếp đi từ rất lâu. Tống Nhĩ Giai nằm nghiêng, đối mặt với Nguyễn Trinh. Nàng nhìn đường nét mơ hồ của cô trong bóng tối, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nàng đã mơ một giấc mơ.

Nàng lại mơ thấy Nguyễn Trinh.

Những năm qua, thỉnh thoảng nàng lại mơ thấy Nguyễn Trinh. Có đôi khi, rõ ràng ban ngày nàng không nghĩ đến cô, cũng không có ý nghĩ không thể buông bỏ được, nhưng nàng luôn gặp được cô trong những giấc mơ của mình.

Lần này, sau khi mơ về công việc, nàng lại mơ thấy cảnh mình trở về vườn trường, Nguyễn Trinh vẫn là gia sư của nàng. Chạng vạng, cô đến đón nàng tan học. Trong lúc các bạn cùng lớp nói chuyện ríu rít, Nguyễn Trinh đã nắm lấy tay nàng và đùa giỡn cùng nàng.

Nàng nói với Nguyễn Trinh, việc trở lại trường học sau khi đi làm thực sự rất xa lạ. Nguyễn Trinh mỉm cười và nói rằng nếu quen thì sẽ cảm thấy tốt hơn.

Hai người cùng nhau về nhà. Nhà nàng ở lối vào của tàu điện ngầm, Nguyễn Trinh cũng phải đi tàu điện ngầm để trở về ký túc xá.

Gần nhà nàng thường có chó và mèo hoang. Nguyễn Trinh đã ngồi xổm xuống và chỉ cho nàng con mèo mà cô thích.

Nàng hỏi Nguyễn Trinh có muốn dọn đến đây sống không, trong nhà có một phòng ngủ cho khách, nàng sẽ không lấy tiền, cô có thể tiết kiệm được kha khá tiền thuê nhà.

Nhưng Nguyễn Trinh đã từ chối.

Khi sắp đến lối vào tàu điện ngầm, vào lúc phải nói lời tạm biệt, Nguyễn Trinh lại nói với nàng rằng cô muốn đến dưới lầu nhà nàng để đi dạo. Trong giấc mơ, nàng thấy trong nhà quá bừa bộn nên không mời Nguyễn Trinh vào nhà mình. Các nàng chỉ đứng dưới lầu để sửa sang đầu tóc trước chiếc gương lớn dưới sảnh tiểu khu.

Sau khi rời khỏi tiểu khu, cũng đã đến lúc Nguyễn Trinh phải trở về. Nàng không đành lòng, muốn ở lại với Nguyễn Trinh thêm một lúc nên đã mời Nguyễn Trinh cùng nhau ăn trưa. Nhưng nàng lại nghĩ đến việc Nguyễn Trinh phải về ký túc xá để dùng cơm tối, vì vậy nàng đã đổi ý và bảo cô đi dạo phố cùng nàng, hoặc nàng sẽ đưa Nguyễn Trinh trở lại ký túc xá.

Khi thức giấc, Tống Nhĩ Giai mở mắt ra, nụ cười vẫn còn vương trên môi, cõi lòng nàng vẫn còn nguyên vị ngọt của giấc mơ.

Sau một thời gian, nàng mới chợt nhận ra rằng đó chỉ là một giấc chiêm bao.

Đây chỉ là mơ thôi...

Nàng quay đầu lại, Nguyễn Trinh đã không còn ở bên cạnh nàng.

Nàng nhìn thời gian trên điện thoại. Đã tám giờ sáng, Nguyễn Trinh đã đi làm rồi.

Trên bàn ăn trong phòng khách có trứng luộc và bánh mì sandwich do Nguyễn Trinh chuẩn bị. Sau khi Tống Nhĩ Giai vệ sinh cá nhân xong, nàng liền ngồi vào bàn, vừa ăn vừa nhắn tin chia sẻ giấc mơ đêm qua cho Nguyễn Trinh.

Trong giờ làm việc, Nguyễn Trinh thường không trả lời tin nhắn ngay.

Hơn hai giờ sau, Tống Nhĩ Giai nhận được câu trả lời của Nguyễn Trinh——

【Giấc mơ kỳ lạ thật.】

Tống Nhĩ Giai trả lời: 【Đúng vậy, là một giấc mơ kỳ quái.】

Nguyễn Trinh chụp một bức ảnh cây thường xuân trên bệ cửa sổ của văn phòng bác sĩ và gửi cho Tống Nhĩ Giai. Tống Nhĩ Giai chụp lại cho cô một bức ảnh của phòng ngủ chính và nói:【Hôm nay em ở nhà để dọn phòng. Em sẽ dọn đến phòng ngủ chính và cho thuê phòng ngủ của em.】

Nguyễn Trinh nhắc nhở:【 Nhớ cố gắng hẹn gặp người thuê vào ban ngày. Nếu họ muốn đến xem phòng vào buổi tối, chị sẽ đến đấy cùng với em.】

Tống Nhĩ Giai:【Chị cứ yên tâm, em sẽ tự bảo vệ bản thân mình.】

Hai người trò chuyện được một hai câu, sau đó bỗng dưng Nguyễn Trinh không trả lời nữa.

Khi làm việc trong bệnh viện, cô có thể bị bệnh nhân, người nhà hoặc đồng nghiệp gọi đi bất cứ lúc nào. Tống Nhĩ Giai hiểu rõ điều này nên không bận tâm quá nhiều. Nàng đặt điện thoại xuống, bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ của mình.

Nàng vừa dọn dẹp vừa chụp ảnh cho Nguyễn Trinh xem.

【Đây là ảnh của mẹ em khi còn trẻ, hình như là lúc học Đại học. Trông rất xinh đẹp, chị nhìn cái hồ này đi, có phải là trường Y của chị không?】

【Đây là những ghi chép của mẹ em lúc bà ấy đi học. Nó vừa dài vừa dày, chữ viết của bà ấy cũng không được đẹp cho lắm.】

【Bà ấy vẫn luôn dùng bình giữ nhiệt mà chị tặng.】

【Về cây bút mà chị tặng cho bà ấy. Em đã dùng thử rồi, nó vẫn còn mực. Em sẽ không cất nó đi, em muốn giữ lại dùng.】

【Ui, khi em mười hai tuổi, gấp ngôi sao bằng giấy origami rất phổ biến trong lớp đó. Em đã gấp đầy một chiếc hộp thiếc và tặng bà ấy ngôi sao, không ngờ bà ấy vẫn còn giữ...】

Tống Nhĩ Giai thất thần ngồi bệt dưới đất, nhìn những ngôi sao bật ra từ góc tủ.

Trong ấn tượng của bản thân, nàng rất ít khi tặng quà cho Tống Uy. Lần duy nhất nàng tặng cho Tống Uy là hộp sao ấy, nhưng lại bị bà ấy mắng vì không học hành đàng hoàng mà lại làm những chuyện này.

Khi Tống Uy mất, căn phòng này đã được bà ngoại dọn dẹp sạch sẽ. Mãi cho đến tận ngày hôm nay, Tống Nhĩ Giai mới biết được Tống Uy vẫn luôn giữ hộp sao này cho đến tận bây giờ.

Nàng đã nghĩ bà ấy đã vứt chúng đi từ rất lâu rồi...

Trong khu sinh hoạt của bệnh khu, Nguyễn Trinh đang ngồi đối diện và chơi cờ với một bệnh nhân.

Bệnh nhân họ Ngô, là một nữ giáo viên ở độ tuổi , nhập viện trong tình trạng tái phát trầm cảm.

Sau khi nhập viện, cô ấy rất ít nói, cũng ít giao tiếp với bác sĩ và bệnh nhân khác, mà chỉ thường đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Cô ấy thích đọc sách một mình và ủ rũ. Thỉnh thoảng, cô ấy sẽ đến khu sinh hoạt để chơi cờ. Vào những lúc như thế này, cô ấy mới nói nhiều hơn một chút.

Việc điều trị và phục hồi bệnh cần chú ý tuân thủ. Nếu bệnh nhân tuân thủ tốt và có tinh thần hợp tác cao, việc điều trị của bác sĩ sẽ tương đối thuận lợi. Bệnh tâm thần liên quan đến sự tự nhận thức của bệnh nhân, và phụ thuộc vào sự tuân thủ của bệnh nhân hơn là các bệnh thông thường.

Một số bệnh nhân hoàn toàn không cảm thấy mình bị bệnh. Họ hợp tác một cách thụ động và kháng cự đầy tuyệt vọng. Có lẽ, trong mắt họ, sự an ủi và giúp đỡ của bác sĩ, người nhà và bạn bè chỉ là thương hại.

Nguyễn Trinh vừa chơi cờ với Ngô lão sư vừa dịu dàng tán gẫu:" Trong xã hội ngày nay, bệnh trầm cảm rất phổ biến và tỷ lệ mắc rất cao. Khi đến phòng khám ngoại trú, em thường gặp những bệnh nhân thuộc mọi tầng lớp và mọi lứa tuổi."

Ngô lão sư bình tĩnh nói:" Có thể tất cả chúng ta đều bị bệnh, tôi cũng bị bệnh. Có một số người trông có vẻ bình thường, mỗi ngày đều vui vẻ, nhưng trên thực tế, có lẽ bọn họ cũng mắc bệnh."

Nguyễn Trinh gật đầu và mỉm cười:" Đúng vậy, bệnh về tinh thần không quá xa xôi với chúng ta, cũng không phải là điều gì quá mất mặt hay đáng xấu hổ. Cũng giống như những căn bệnh khác, cứ ốm đau là phải đi khám thôi. Phải nói với bác sĩ mình không thoải mái chỗ nào thì bác sĩ mới có thể giúp đỡ điều trị được. Khi tình trạng bệnh nhân ổn định và cởi bỏ áo bệnh viện rồi xuất viện, không ai có thể nhìn ra họ từng nhập viện để điều trị cả."

Ngô lão sư nhìn vào mắt Nguyễn Trinh và nói đầy ẩn ý:" Có thể cởi bỏ áo bệnh viện trên người, nhưng lớp áo trong lòng thì rất khó cởi đi. Bác sĩ Nguyễn, cô đã cởi được lớp áo bệnh nhân trong lòng mình chưa?"

Khi chưa phát bệnh, cô ấy là một giáo viên nhân dân với những suy nghĩ tinh tế, logic rõ ràng, mang hơi hướng tư tưởng triết học. Tuổi tác, kinh nghiệm và tầm nhìn của cô ấy đều hơn Nguyễn Trinh. Nguyễn Trinh đã suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của cô ấy một lúc lâu, nhưng không hiểu được nhiều cho lắm, nên cô đành phải hỏi:" Trong lòng em khoác áo bệnh nhân?"

Ngô lão sư chậm rãi lặp lại câu nói: "Một số người có vẻ bình thường, và họ cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày. Nhưng trên thực tế, có thể họ cũng bị bệnh."

Nguyễn Trinh bật cười:" Chị nghĩ em cũng mắc bệnh à?" Sau đó, cô lại gật đầu: "Đúng vậy, em đã từng bị một số chấn thương tâm lý trong quá khứ, nhưng đã có rất nhiều người cứu rỗi em."

Ngô lão sư nói: "Khi tờ giấy từng được gấp lại, nó đều sẽ để lại dấu vết."

Lời nói của cô ấy quá mức hoa mỹ, Nguyễn Trinh nhận ra rằng cuộc trò chuyện này đã bị cô ấy dẫn đi chệch hướng. Lúc cô định dẫn cuộc trò chuyện này về đúng quỹ đạo thì đồng nghiệp của cô đã hô to:" A Nguyễn, bệnh nhân giường số đang quậy phá đòi xuất viện và tìm cô kìa."

Nguyễn Trinh nhìn Ngô lão sư. Cô còn chưa kịp mở miệng thì Ngô lão sư đã xua xua tay:" Cô đi đi, trận này cô thua rồi."

Trên bàn cờ,【xe】 của Ngô lão sư đã ăn đứt【tướng】của Nguyễn Trinh. Nguyễn Trinh đứng dậy, chạy thật nhanh về văn phòng bác sĩ để xử lý bệnh nhân gây rối muốn xuất viện.

Trong lúc ăn trưa, Nguyễn Trinh mới có thể lấy điện thoại ra và trả lời tin nhắn của Tống Nhĩ Giai.

Cô trích từng tin nhắn của Tống Nhĩ Giai và phản hồi từng cái một——

【Đúng rồi, là Kính Hồ ở trường y bọn chị. Tống lão sư lúc nào cũng đẹp cả, không chỉ về ngoại hình, mà còn cả về tính cách.】

【Ừm... Lúc Tống lão sư còn đi học, chắc chắn bà ấy là một học sinh nghiêm túc và ngoan ngoãn. Nét chữ của bà ấy đẹp hơn em rất nhiều.】

【Bình giữ nhiệt đó là do chị tặng cho bà ấy vào ngày Nhà giáo vào năm đầu tiên chị tốt nghiệp. Bà ấy vẫn luôn dùng nó.】

【Cây bút là do chị tặng vào năm thứ nghiên cứu sinh. Nếu em thích thì cứ dùng đi.】

Khi nói đến hộp sao, Tống Nhĩ Giai cũng không gửi bất kỳ tin nhắn nào cho cô nữa.

Nguyễn Trinh sợ cô nhóc sẽ buồn khi nghĩ đến mẹ nên đã gọi điện thoại đến.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Nguyễn Trinh nghe thấy tiếng gõ phím bùm bùm từ đầu dây bên kia, liền hỏi:" Em lại chơi game à?"

"Không có, em bỏ game từ lâu rồi." Tống Nhĩ Giai cười nói: "Em đăng thông báo cho thuê nhà trên mạng, dự định tuyển một người bạn cùng phòng."

Nguyễn Trinh hỏi: "Em đăng trên web nào đấy?"

Tống Nhĩ Giai trả lời: "Xianyu, Douban, Weibo và một nhóm WeChat cho thuê nhà ở Phân Hải."

Sau khi trò chuyện vài câu và xác nhận rằng Tống Nhĩ Giai vẫn bình thường, Nguyễn Trinh liền cúp điện thoại. Cô đăng nhập vào các trang web mà Tống Nhĩ Giai đã đề cập, nhập các từ khóa như tên tiểu khu và đọc thông tin cho thuê mà nàng đã đăng.

【Cho thuê dài hạn, phòng ngủ, phòng khách, bếp, phòng vệ sinh và ban công, phòng khách rất rộng, chỉ dành cho nữ...】

ID của Tống Nhĩ Giai trên mạng là "Lông chân dài wá". Nguyễn Trinh cau mày ghét bỏ ID này một chốc, sau đó đăng ký tài khoản và để lại lời nhắn dưới thông tin cho thuê nhà của Tống Nhĩ Giai——

【Xin chào, tuần này có rảnh để xem phòng không?】

Truyện Chữ Hay