Mình và Youshin đã hẹn hò với nhau được một tuần rồi. Đến mình cũng phải nghĩ rằng, chẳng phải những buổi đi chơi tuần vừa rồi của cả hai khá ổn đó sao. Dù cho tất cả mọi chuyện có bắt nguồn từ trò chơi trừng phạt thì một tuần vừa rồi mình cũng rất vui.
Đây là lần đầu tiên mình hẹn hò với một ai đó, tuy rằng thi thoảng vẫn còn đôi chút lúng túng, nhưng thực sự rất vui.
Tất nhiên là không phải chỉ có toàn những điều vui vẻ thôi không.
Ngày hôm đó, cái ngày mà chúng tôi kết thúc buổi hẹn họ đầu tiên. Tôi đã nói chuyện với mẹ mình và một lần nữa hạ quyết tâm.
Rằng mình phải yêu, yêu cậu ấy hơn nữa.
Và rồi, làm cho cậu ấy yêu mình.
Đó còn là về việc tôi là một đứa ích kỷ, đểu giả, bần tiện. Nhưng tôi sẽ nhìn về phía trước và cố gắng để được sánh vai bên Youshin.
Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng bây giờ tôi chỉ có một mình.
Không, chính xác hơn là không phải một mình… xung quanh tôi có một vài người bạn. Tất cả đều người này người nọ châm chọc Youshin.
Sao nhỉ, mình trước đây cũng từng tham gia vào những cuộc trò chuyện như thế. Nhìn lại một cách khách quan thì đúng là có nhiều điều phải hối hận thật.
Nhất định là mọi người không có ý xấu đâu.
Rốt cuộc mọi người cũng chỉ đu theo phong trào, kèm theo bầu không khí ở nơi đó, họ thấy thích thú rồi nói về chủ đề bất chấp câu chuyện có thú vị hay không.
A— Youshin không biết có sớm quay trở lại không nữa.
Không hiểu sao chỉ mỗi Youshin bị thầy giáo gọi lại nhỉ. Có chuyện gì đã xảy ra sao? Để lát nữa về thử hỏi cậu ấy xem sao.
Tôi muốn về cùng cậu ấy nên ở lại đợi, thế là mấy người nhìn thấy tôi xúm lại rồi “Kể cho bọn tớ nghe chuyện đi.”
Nói chuyện với mọi người thì vui… nhưng vì chủ đề câu chuyện lại là chế giễu Youshin nên tôi chẳng mảy may hứng thú.
Tôi thấy họ như đang làm ngơ về việc của mình.
Hừm— không phải là một chút khiêu khích đâu, nhưng thử tâng bốc Youshin xem sao? Không, nếu nhờ thế mà Youshin được nhiều người khác có cảm tình thì mình cũng khó chịu lắm
Dù vậy, mình vẫn muốn họ biết đến điểm tốt của Youshin.
Nhưng mà nói bằng giọng điệu mà mình hay dùng thì hẳn sẽ nghe giống như lời bông đùa, làm sao đây?
Đúng rồi, mình sẽ thử lấy mẹ mình lúc ấy để tham khảo xem sao. Vì cực kỳ là gợi cảm nên có thể thay đổi được bầu không khí cuộc trò chuyện chăng.
Cách nói chuyện cũng để khích tướng một chút… Nụ cười và tông giọng như thế này có hợp không nhỉ?
Thế rồi lúc tôi vừa cất lời, mọi người đều im bặt.
Eh? Ơ? Bầu không khí này là sao vậy?
Mọi người im lặng hết rồi à. Mình đâu có nói điều gì lạ đến thế đâu…
Vừa đúng lúc đó Youshin quay trở về nên chúng tôi đã về nhà cùng nhau, nhưng thực sự, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nhưng thôi, chỉ cần họ hiểu được điểm tốt của Youshin là được. Mặc dù để bản thân nổi bật như vậy có chút phiền phức
“Thế Nanami chọn kem loại gì?”
Đang thất thần vì hồi tưởng lại sự việc vừa rồi thì giọng nói của Youshin vang đến bên tai.
Đúng rồi đúng rồi, nói mới nhớ, hình như Youshin sẽ chiêu đãi mình kem thì phải.
“Vừa nãy tớ cũng nói rồi đấy, mình mua bánh wafers nhân kem đi. Nghe nói đây có hàng mới là bánh wafers đậu đỏ đó, nghe thấy ngon quá đi mất!”
“Được rồi, thế thì tớ đi mua nhé.”
Youshin cầm chiếc bánh wafers nhân kem mà tôi yêu cầu rồi mang đến quầy thu ngân. Tôi đứng kế bên, háo hức ngắm nhìn dáng vẻ của cậu ấy.
Không phải tôi vui vì được cậu ấy chiêu đãi đâu. Vì chuyện khác kia.
“Đây, Nanami.”
“Cảm ơn cậu. Nè, thế thì chia nửa nhé—”
Cứ như thế, tôi thích thú vì chiếc bánh được chia nửa, nên tôi có thể thưởng thức nó cùng cậu ấy.
Youshin
ngượng nghịu nhận bánh kem từ tôi, cả hai cùng ăn rồi về nhà. Đúng là ngon hơn kem ăn bình thường gấp mấy lần luôn ý.
Kể cả yêu cầu muốn tôi làm bánh cho Shibetsu-senpai cũng đúng bản chất cậu ấy, đúng là đáng yêu mà, làm tôi lúc đó bất giác thủ thỉ gọi cậu ấy là chồng kia mà.
Cứ đinh ninh là cậu ấy không nghe thấy nhưng hóa ra lại thấu hết cả, tôi theo phản xạ đấm bịch bịch vào lưng cậu ấy.
Youshin cũng vui thay cho tôi, tiện đó tôi cũng trả ơn được senpai về chuyện của Youshin, cảm giác tự ti của cậu ấy chắc hẳn cũng vơi bớt đi phần nào.
Tôi nhận được từ Youshin rất nhiều thứ. Mỗi ngày tôi đều cảm thấy bất ngờ về sự thay đổi của bản thân mình. Điều đó thật sự hạnh phúc…
Tôi mong ước những ngày tháng hạnh phúc đó sẽ kéo dài mãi.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi đã ấp ủ ý định muốn nhờ Youshin một điều. Mặc dù suy cho cùng cũng chỉ từ sự ích kỷ của bản thân tôi mà ra…
Điều đó là, tôi muốn Youshin cho phép tôi được gặp bố mẹ cậu ấy.
Việc Youshin gặp bố mẹ tôi cũng nhiều phần là vì bất ngờ, gia đình tôi cũng đã chấp nhận Youshin rồi.
Chính vì thế, tôi cũng… tôi cũng muốn được cho phép gặp bố và mẹ của Youshin.
Còn việc được chấp nhận thì chỉ quan trọng thứ hai thôi. Mà tóm lại, trong thâm tâm, tôi muốn gặp bố mẹ cậu ấy để được tạ lỗi.
Tôi thực sự muốn làm điều đó.
Lúc mà tôi thảo luận với Hatsumi và Ayumi thì họ nói với tôi rằng “Được đấy chứ?”, rồi bị họ trêu chọc “Gặp mặt cưới xin đó hử…”
Đã bảo là không phải rồi mà! Tớ đã bảo chỉ là gặp mặt bình thường vì hai đứa đang hẹn hò với nhau rồi mà!!
Trông thấy tôi hét lên như thế, hai người họ tỏ vẻ rất ư là thích thú, nhưng vẫn không quên đi nhiệm vụ châm chọc mà theo sát tôi.
Tôi vẫn chưa kể với hai người họ về chuyện của mẹ.
Như thế này thì tôi lại sinh ra một bí mật giấu hai người họ, nhưng vì nó đã thành vấn đề của tôi rồi nên chẳng biết phải làm sao.
Tôi yêu Youshin.
Tôi cũng muốn cậu ấy yêu mình.
Tôi nghĩ mình dường như có hơi chút nóng vội. Vì thế mà tôi định xin phép gặp bố mẹ Youshin… tôi đã định như thế, nhưng mà…
Nào ngờ tôi lại gặp mặt họ trước khi đưa ra yêu cầu.
Hơn thế nữa đó lại còn là lúc Youshin còn… còn…, có thể nói đó là lúc cao hứng, ừm… cậu ấy đã hôn vào má tôi.
Khi đó tôi thực sự rất, rất bất ngờ.
Chỗ mà làn môi cậu ấy chạm vào, tôi có cảm giác nhức nhối từng cơn như thể đang sưng lên.
Đó là kiểu tấn công bất ngờ trong khi người khác chưa chuẩn bị được tâm lý.
Tôi vô thức bước một bước, đó là thời điểm gần như tôi sắp mè nheo với Youshin… khi đó tôi đã gặp bố mẹ cậu.
Hai người họ đang âu yếm nắm tay nhau. Điều mà đến bố mẹ tôi cũng chưa từng làm bao giờ.
Bố mẹ của Youshin lại cực kỳ tốt. Lúc đầu thì có hơi đáng sợ, nhưng cô Shinobu thực sự rất xinh đẹp.
Cô ấy thẳng thắn biểu lộ tình yêu của mình một cách thản nhiên, đơn giản, không phô trương giả tạo. Đến mức tôi còn phải ghen tỵ rằng, nếu như mình cũng có thể thành thật như thế thì tốt biết bao.
Vẻ đẹp lạnh lùng chắc hẳn là để nói đến những người như vậy, chắc chắn luôn. Đó là tuýp người trái ngược hẳn với mẹ tôi.
Nếu như tôi cũng đeo kính rồi bắt chước theo cô Shinobu thì Youshin sẽ vui chứ? Hay là cậu ấy không ưa như vậy?
Tôi được trao đổi số liên lạc, cô ấy còn nói với tôi là sẽ gửi ảnh của Youshin cho tôi, dường như có thể kết thân được với cô ấy làm tôi rất phấn khích.
Thế rồi tôi nghe thấy giọng của Youshin đang nói chuyện với bố. Eh? Hai người sẽ không có mặt ở nhà?
Chẳng phải Youshin sẽ cô đơn lắm sao? - Nghĩ vậy, tôi mạnh dạn đưa ra đề xuất. Và rồi ngoại trừ tôi, tất cả mọi người đều giật nảy mình.