Lâm Trần Nghiêu vốn cho là mình ở bên ngoài chờ đợi, chịu nóng mấy ngày, ông cụ sẽ nguôi giận, không nghĩ tới ông thật sự cho mình ở bãi xe này một tháng.
Ông Vương bảo vệ cửa nhìn cậu ngồi trong bãi xe thỉnh thoảng lại vò đầu bứt tai, lắc đầu cười cười, lấy một chén nước lạnh từ phòng trực ban, đi tới.
Lâm Trần Nghiêu đang lấy chân đá lăn qua lăn lại hai hòn đá nhỏ, trong tầm mắt xuất hiện một cốc sứ lớn, nước bên trong xao động.
Cậu ngẩng đầu nhìn, phát hiện là ông Vương bảo vệ cửa.
Lâm Trần Nghiêu vội vàng đứng lên, lễ phép chào hỏi.
Ông Vương vỗ vỗ vai cậu, hỏi: “Nóng không?”
Lâm Trần Nghiêu không nhịn được, lại hỏi lại một câu: “Ông nói xem ạ?”
Ông Vương cười đến sang sảng, chỉ chỉ phòng trực ban của mình, nói: “Nếu nóng quá, có thể vào phòng của ông ngồi quạt.”
Lâm Trần Nghiêu lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Không được, đợi ông nội cháu tới, nhìn thấy cháu không ở trong này, về nhà lại trách cháu.
Với cả ông già… nhà cháu, khụ, ông nội của cháu, ý là muốn cháu chịu nóng, nói là chuẩn bị quân huấn thôi.”
Ông Vương vỗ vỗ lưng Lâm Trần Nghiêu, cười nói: “Lúc ông nội cháu còn trẻ ở đơn vị là đại đội trưởng nói một không hai.
Tuy quen nói một không hai, nhưng không phải người lòng dạ rắn rết.”
Lâm Trần Nghiêu lơ đễnh bĩu môi, nghĩ thầm, dù sao thì ông cụ cũng nhìn cậu không vừa mắt.
“Ông ấy có gọi điện cho ta rồi, chỉ là muốn cháu không ở nhà chơi game nhiều thôi, ở bên ngoài đi dạo chút, còn dặn ta đưa nước cho cháu uống, không để cháu bị nóng quá.”
Thấy Lâm Trần Nghiêu không tin mở to hai mắt nhìn, ông Vương hít một tiếng, cười mắng: “Sao nào, nhóc con, không lẽ ông nội cháu thật sự muốn cháu nóng chết hả?”
Lâm Trần Nghiêu gãi gãi đầu, giải thích: “Không phải… Cháu cho rằng ông nội đuổi ra ngoài là muốn cháu chịu khổ thôi.”
“Đây là rèn luyện!” Giọng ông Vương mạnh mẽ cất cao, rồi lại hạ xuống, ông thần bí tới sát cậu, “Một tháng sau, ông cháu có thể còn cho cháu tiền lương đấy.”
“A?” Đây thật sự ngoài dự liệu Lâm Trần Nghiêu.
Bị phạt trong nháy mắt liền biến thành làm thêm.
Sau khi biết đây là mình làm việc kiếm tiền xong, tuy là lấy tiền của ông nội mình.
Lâm Trần Nghiêu cũng là nổi lên trách nhiệm, nghĩ thầm: Cũng không thể làm thất vọng phần tiền công kia được.
Vì thế, cậu bắt đầu tìm việc làm cho mình, tính đem chỗ xe để không đồng đều cho chỉnh tề chút.
Đẩy ra một nửa, không nghĩ là quá đà, vì thế hàng xe đạp như quân bài Domino đổ rạp xuống.
Lâm Trần Nghiêu trơ mắt nhìn hàng xe mình mới dọn xong, nháy mắt chàng chàng thiếp thiếp dính vào nhau, vậy mà không phiền toái, lại dựng chúng lên dọn lại, còn hơn là ngẩn người ngồi đây.
Cậu cực kì bình tĩnh đem đám xe bị đổ dựng dậy, giữa đám lách cạch, Lâm Trần Nghiêu nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc lộc cộc vui vẻ.
Lúc này là một giờ chiều, mặt trời chiếu nắng nhất, nhưng là lúc trong khu an tĩnh nhất.
Tất cả mọi người đang ngủ trưa, ai lại tới chỗ này?
Lâm Trần Nghiêu nhìn lại, hóa ra là Thời Khiển đang bước ngắn bước nhỏ, đầu đội nắng chạy tới.
Trên tay cô bé cầm hai lọ ha ha.
Lâm Trần Nghiêu nhíu nhíu mày, hỏi: “Trời nóng như vậy, em chạy tới đây làm cái gì?”
Thời Khiển hơi hơi khom lưng thở phì phò, ngập ngừng nói: “Em nghe… nghe Trịnh Ý nói… nói mấy ngày nay anh đều ở đây…”
Lâm Trần Nghiêu vỗ nhẹ nhẹ lưng cô bé, chân dài duỗi ra, lấy chân kéo ghế ở bên cạnh tới, đẩy Thời Khiển ngồi xuống.
“Thở một cái, từ từ nói.”
Thời Khiển hít hơi một cái, nói: “Trời nóng quá, em nghĩ anh sẽ khát, lén đem lọ ha ha lúc trước anh cho bỏ vào tủ lạnh, mang xuống cho anh uống.”
Nói xong liền đem lọ ha ha nắm trong tay cho cậu.
Lâm Trần Nghiêu nhận lấy, sờ sờ thân lọ, không lạnh lắm, hỏi: “Em bỏ ở đâu?”
“Trong tủ lạnh đó, em nhân lúc bà ngoại ngủ mới cho vào, để lạnh một giờ, em sờ thấy lạnh nha.” Thời Khiển cho rằng Lâm Trần Nghiêu thấy đồ uống không đủ lạnh, liền giải thích.
Lâm Trần Nghiêu gật gật đầu, không bị mắng.
Cậu chọc một lọ, đưa cho cô bén trước, cô bé điên cuồng xua tay, không chịu nhận.
Lâm Trần Nghiêu đem đồ uống nhét vào tay cô, hạ lệnh: “Uống.
Trời nóng như vậy chạy xa như vậy, cũng không sợ bị cảm nắng, lần sau không được đến nữa.”
Thời Khiển đành phải nhận lấy, ủy ủy khuất khuất cãi: “Em sợ anh khát mà.”
Lâm Trần Nghiêu dở khóc dở cười: “Anh lớn như vậy, có thể để mình khát à?”
“Nhưng mà, chúng ta là bạn mà.”
Thời Khiển chớp chớp đôi mắt to tròn, trên trán vẫn treo hai giọt mồ hôi, gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn vì chạy dưới ánh mặt trời chói chang mà trở nên hồng hồng, đầy chân thành: “Giữa bạn bè là phải quan tâm lẫn nhau.”
Lâm Trần Nghiêu hơi hơi rung động.
Theo bà nội nói, cô bé này ở nhà cũng không được chiều mấy, ở trong khu này cũng không có ai thiệt tình làm bạn cô bé.
Cậu không nghĩ ra, vì sao cô bé luôn luôn ôn hòa hiền lành với người cạnh mình như vậy.
Lâm Trần Nghiêu hơi mím môi, chuyển đề tài: “Bài tập hè làm xong chưa?”
Đề tài cắt quá nhanh, Thời Khiển không ngờ cậu lại đột nhiên hỏi cái này, ấp úng nói: “Ưm… Còn thiếu một chút…”
Lâm Trần Nghiêu nhìn cô nháy mắt né tránh, cảm thấy có chút buồn cười: “Thế nào? Anh cũng không phải thầy giáo, em khẩn trương cái gì.”
Thời Khiển phồng phồng má, không trả lời.
“Đã làm hết rồi?”
“Có chỗ không biết làm…”
“Vậy sáng ngày mai, mang bài tập tới đây, anh dạy em viết.”
Thời Khiển cảm thấy ngoài ý muốn vừa sợ vừa mừng, nặng nề mà gật đầu đáp ứng.
Lâm Trần Nghiêu nhìn đầu cô bé đầy mồ hôi, nói: “Ngồi ở đây uống nước, không được chạy loạn.”
Sau đó, Thời Khiển liền nhìn cậu chạy tới siêu thị nhỏ đối diện đường, chỉ chốc lát chạy về, trong tay cầm thêm hai cây kem.
Nghiêm khắc mà nói là một que với một hộp.
Lâm Trần Nghiêu đem hộp kem socola cho cô bé, nói: “Ăn cái này xong, sau đó anh đưa em về nhà.”
Thời Khiển ôm lọ ha ha không chịu buông tay, không nhận kem, giống như chỉ cần không ăn hộp kem này thì không cần về nhà, nhỏ giọng nói: “Em không muốn về…”
Lâm Trần Nghiêu mấp máy môi, ý giải thích cho cô bé: “Giờ ngoài trời quá nóng, em về ngủ trưa một giấc, muộn muộn rồi ra chơi.”
Thời Khiển nhìn chằm chằm hòn đá nhỏ trên mặt đất, đáy lòng khẽ phản bác: Nhưng lúc đó, anh đã về nhà rồi.
Cô ở trong lòng quẩy người một cái, nhưng vẫn không muốn để cho cậu cảm thấy không tiện, vì thế đành phải gật gật đầu, nhận lấy hộp kem bắt đầu từ từ ăn từng thìa một.
Cô ăn rất chậm, muốn coi đây là lấy cớ nán lại một lúc, lại sợ Lâm Trần Nghiêu phát hiện mình đang kép dài thời gian, vì thế ăn rất thật thà.
Nhưng hộp kem không hề giúp cô bé, sau cùng còn một nửa hộp kem cô bé chưa kịp cho vào trong miệng, đã trực tiếp chảy thành nước rồi.
Lâm Trần Nghiêu nhìn bộ dáng mất mát của cô bé, cực kì phiền muộn.
Cậu biết cô bé không hề muốn về nhà, cũng không biết nên giúp cô bé giải quyết vấn đề khó khăn này thế nào.
Thời tiết hơn ba mươi độ, cậu cũng không thể để cô bé này ngồi trong bãi xe này mãi được.
Một tay cậu cầm kem, ngón tay kia đặt trên đầu gối, suy nghĩ.
Cắn ba cái liền giải quyết xong que kem, Lâm Trần Nghiêu bỗng nhiên đứng dậy, lại chạy tới siêu thị đối diện.
Cho dù cô bé đã ăn rồi, nhưng hộp kem kia cũng chỉ có bằng đấy.
Lưu luyến nuốt miếng kem cuối cùng chảy thành nước vào xong, Thời Khiển ngạc nhiên phát hiện không biết Lâm Trần Nghiêu đã rời đi lúc nào.
Cô bé ôm hộp kem, hai chân nhỏ lắc lắc, không ngừng nhìn về bốn phía.
Vừa vặn thấy Lâm Trần Nghiêu lại từ siêu thị đi ra.
Lâm Trần Nghiêu hai tay trống không đi tới, lấy trong túi ra một thứ.
Cậu mở tay ra, Thời Khiển thấy rõ trong tay cậu là gì.
Một hộp sao giấy.
“Biết gấp sao không?”
Thời Khiển lắc đầu.
Lâm Trần Nghiêu ngồi xổm trước mặt cô bé, cúi đầu mở hộp sao giấy ra.
Cậu rút ra một tập, lấy tay rút ra hai cái, một cái chia cho Thời Khiển, một cái tự mình cầm.
“Đầu tiên như này.” Cậu đem tờ giấy thật dài vòng một cái.
Thời Khiển nghe làm theo.
Tay cô bé còn nhỏ, động tác chậm, Lâm Trần Nghiêu cực kì kiên nhẫn nhìn chằm chằm động tác trên tay cô bé, không có ý thúc giục.
“Sau đó đem chỗ thừa này nhét vào chỗ khe hở.”
“Cuộn dọc theo viền hình… đúng rồi, cứ cuộn như vậy.”
“Cuộn nhẹ thôi, đừng bóp chặt quá.”
“Sau đó đem phần này nhét vào khe hở tiếp.”
“Sau cùng đem bóp năm góc lại… xong.”
Thời Khiển gấp cực kì chậm, nhưng cũng tính là thuận lợi gấp xong ngôi sao giấy đầu tiên trong đời cô bé.
Lâm Trần Nghiêu cầm sao Thời Khiển gấp được, nắn nắn ở trong tay.
Sau đó đưa cho cô bé một tờ khác, nói: “Tự em gấp lại một cái thử xem.”
Trong mắt Thời Khiển lóe lên vẻ hưng phấn, cầm lấy tờ giấy bắt đầu gấp sao.
Trí nhớ của cô bé rất tốt, tay nhỏ cũng linh hoạt, luyện tập một hai cái xong động tác bắt đầu nhanh hơn.
Lâm Trần Nghiêu thương lượng với cô bé: “Em về nhà có thể ở trong phòng gấp sao, không cần ra ngoài ở cùng bà ngoại nữa.”
Thời Khiển có chút kinh ngạc cậu biết được tâm tư của mình, nhưng dù sao vẫn chỉ là đứa bé, tất cả lực chú ý đều đặt trên đồ chơi mới.
Dù thích, Thời Khiển vẫn lưu luyến như cũ từ chối: “Nhưng là anh mua sao giấy cho em, em lại không thể làm gì cho anh.”
Lâm Trần Nghiêu bắt đầu dụ cô bé: “Không phải em mới nói bạn bè phải quan tâm nhau sao? Giữa bạn bè cũng cần phải giúp đỡ nhau, em gấp giúp anh đi? Gấp xong đưa lại cho anh.”
Cô bé có chút động tâm với đề nghị này, đến trong lời nói cùng đầy nhảy nhót: “Vậy chờ em gấp xong, sẽ trả lại cho anh.”
“Được,” Lâm Trần Nghiêu chỉ chỉ túi sao giấy trong suốt, “Gấp xong cứ bỏ trong này, em đem sao cho anh, anh cho em đồ ăn vặt coi như khen thưởng.
Em giúp anh nên được thưởng.”
Sau khi Thời Khiển vào cửa, rất cẩn thận đóng cửa lại.
Hai tay cô bé để sau lưng, chặt chẽ nắm chặt túi sao giấy.
Lặng lẽ nhìn thăm dò, nghe loáng thoáng thấy tiếng ngáy của bà ngoại, cuối cùng mới thở nhẹ một hơi.
Cô bé rón ra rón rén đi tới phòng mình, mãi đến sau khi đóng cửa phòng lại, mới triệt để yên tĩnh.
Cẩn thận mở túi bóng ra, chia mười tập giấy gấp để trên giường.
Lại rất nhẹ nhàng kéo ghế cạnh bàn mình ra, khẽ kéo ngăn kéo dưới cùng, đem ảnh chụp chung ở khu vui chơi ra.
Thời Khiển cười ngây ngô một lúc với bức ảnh, sau đó đem ảnh chụp với mấy tập sao giấy còn lại bỏ vào trong ngăn kéo.
Thời Khiển đoan chính ngồi ở trước bàn sách, mở bài tập ra, sau đó bắt đầu nghiêm trang gấp sao.
Vừa gấp, vừa yên lặng tính toán: Tổng cộng có tờ, vừa rồi mới gấp tờ, vậy tới khi kì nghỉ hè kết thúc mình có thể trả lại cho anh.
Nghĩ rõ ràng như vậy, Thời Khiển càng vui vẻ, giống như mình sắp hoàn thành một nhiệm vụ cực kì quang vinh..