Quá trình mua quần áo cực kì thuận lợi, Thời Khiển cùng Nam Lộ dường như không có gì khác nhau.
Nhưng đến khi chọn quà cho Lâm Trần Nghiêu, ý kiến của hai người liền không thống nhất.
Nam Lộ đề nghị Thời Khiển chọn quà là một cái cà vạt.
Màu xám, phía dưới góc phải dọc theo viền màu đen có một góc tù hình tam giác.
Thời Khiển có chút kháng cự.
Cô vừa lên mạng tìm, đều nói cà vạt là kiểu quà cực kì thân mật, cực kì mờ ám.
Nam Lộ kiên trì cho rằng cà vạt này rất đẹp, cực kì thích hợp với anh đẹp trai, có chút không vui, phản bác: “Cậu lên mạng tìm hả, cái gì mà mờ ám chứ.”
“Hơn nữa, tặng anh họ cà vạt không biết là rất thực dụng sao? Hai anh em lúc đó sẽ không cần làm gì lòe loẹt, nước hoa gì gì đó mới không có tác dụng lại rất ngượng.”
Thời Khiển còn đang do dự, nói: “Hay là thôi đi, mình còn không biết rõ anh ấy thích mặc gì.
Lỡ anh ấy không thích…”
Cảm giác mắt nhìn bị nghi ngờ Nam Lộ trừng mắt: “Loại này đơn giản mộc mạc phong cách lại rất khác biệt dựa vào cái gì mà không thích!”
Ai cũng không thể nghi ngờ con mắt của cô.
Anh đẹp trai cũng không được!
“Không phải anh ấy không thích…” Thời Khiển bổ sung, “Nói không chừng khí chất của anh ấy không áp được?”
Nam Lộ cảm giác lý do này có thể chấp nhận, cô rầm rì một tiếng, không quá tình nguyện tiếp tục đưa đề nghị: “Vậy cũng không phải không có cách khác… Nếu không thì tặng sản phẩm điện tử cũng được.
Lạnh như băng, một chút cũng không mờ ám.”
Thời Khiển cảm thấy khả thi.
Vì thế hai người liên tục chiến đấu ở một cửa tiệm khác.
Sau ngàn lần tuyển chọn, cuối cùng Thời Khiển chọn một vòng tay điện tử.
Nam Lộ mặt không chút thay đổi, vẻ mặt đều đã viết: Là cái này?
Thời Khiển cũng rất hài lòng: “Lại không quá đắt, khiến người nhận quà không quá lo lắng.
Lại cực kì thực dụng, không dùng có thể tiện tay cất đi, không chiếm chỗ.”
Nam Lộ không nói gì, bạn cô thậm chí đến cả tình huống người ta không muốn nữa cũng đã nghĩ xong rồi.
“Vậy cậu mua cái cân đo thể trọng cũng không khác…”
“Cân đo không nhỏ như nó, mình vừa mới suy xét qua.” Thời Khiển cực kì nghiêm túc trả lời.
“…”
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Thời Khiển cầm một bó hoa nhỏ đến cổng đại học Vân Thành.
Tối hôm qua đã đặt, Nam Lộ tiến cử tới cửa hàng bán hoa.
Thời Khiển không có nghiên cứu gì với hoa.
Lúc vào cửa hàng bán hoa đại khái miêu tả kích thước mình muốn, nhân viên đề nghị cô chọn chín bông.
Cô liền đi cả cửa hàng chọn lựa, cũng không hỏi ý nghĩa của hoa, chỉ xem nhìn thấy đẹp, để cùng một chỗ có hài hòa không.
Lúc lấy được thành phẩm giống với trong tưởng tượng của cô, xinh xắn lại tinh mỹ.
Nhân viên thiết kế cũng rất đẹp mắt.
Nhưng lúc cô nắm lấy, có vẻ bó hoa vẫn khá lớn.
Nghĩ tới Lâm Trần Nghiêu lớn hơn mình, để trong tay anh khẳng định cũng rất hài hòa.
Hôm nay Thời Khiển thả tóc ra, bên tai đeo một cái cặp đáng yêu, mặc một bộ váy liền áo.
Không trang điểm, nhưng làn da trắng như gốm sứ.
Lại thêm hôm qua được Nam Lộ làm lông mi cho, trên mặt chỗ duy nhất có chút mộc mạc cũng trở nên tinh xảo.
Làn váy trắng rơi tới dưới đầu gối, chỗ gấu váy may một đường viền màu xanh biển, polo tay ngắn kẹp thêm cà vạt nhỏ.
Đai lưng nhỏ màu xanh đậm vẽ ra vòng eo mảnh khảnh của cô.
Thiếu nữ mười lăm tuổi, dĩ nhiên lớn lên xinh xẻo duyên dáng yêu kiều rồi.
Lâm Trần Nghiêu mặc đồ cử nhân tới cổng trường đón Thời Khiển.
Nhìn thấy Thời Khiển cầm hoa đi đến trước mặt anh, cười nói: “Cô gái nhỏ lớn rồi, biết chưng diện rồi.”
Mặt Thời Khiển có hơi hơi hồng, cô dơ tay đem hoa đưa đến trước mặt Lâm Trần Nghiêu: “Chúc anh tốt nghiệp vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Lâm Trần Nghiêu nhận lấy bó hoa, trong lời nói ý cười càng thêm rõ ràng.
“Còn có cái này.” Thời Khiển đưa cả túi quà cho anh.
Trên vỏ túi có logo nhãn hàng, sau khi nhận lấy Lâm Trần Nghiêu ướm sức nặng một chút, đánh giá không phải là điện thoại, anh nhẹ nhàng thở ra.
“Cảm ơn quà của em, nhưng nếu quà vượt qua thì không cần đưa cho anh.
Lãng phí, cứ giữ tiền lại cho mình dùng đi.”
Thời Khiển có chút bất an: “Giảm … được không?”
Lâm Trần Nghiêu nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, lắc đầu cười nói: “Lần sau không được lấy cớ này nữa.”
Thời Khiển như trút được gánh nặng.
Ngày hôm qua cô cũng không dám chọn cái đắt tiền, chính là sợ anh không chịu nhận.
Thời Khiển tuổi còn nhỏ, nhưng đã thoáng mang vẻ mỹ nhân rồi.
Dọc đường đi đã thu hút không ít ánh nhìn.
Cô lại không phát hiện ra, vẫn trò chuyện với Lâm Trần Nghiêu mãi.
“Bà nội Nguyễn đến đây không? Mấy năm rồi em chưa gặp bà rồi.” Thời Khiển đột nhiên hỏi.
Lâm Trần Nghiêu: “Bà nội với ông nội đều không tới, bà nội lớn tuổi rồi, say xe cũng nặng, nói đúng ra là không muốn bà lăn qua lăn lại.
Anh chụp nhiều ảnh cho bà là được.”
Thời Khiển còn muốn hỏi gì đó.
Lâm Trần Nghiêu đoán ra ý nghĩ của cô, tranh nói trước: “Ba mẹ anh cũng không tới.
Khoảng thời gian này ba anh chuyển sang khu vực khác, mẹ anh được nghỉ hè liền nhanh chóng chạy tới chỗ ba anh rồi.”
“Dì không muốn nhìn bộ dáng mặc đồ cử nhân của anh sao?” Thời Khiển ngạc nhiên nói.
Lâm Trần Nghiêu ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười: “Bà Diêu nói cả năm bà có thể nhìn thấy soái ca mặc đồ cử nhân, anh chẳng qua chỉ là một trong số đó nên không có gì lạ cả.
Vẫn là ông xã quan trọng hơn.”
Thời Khiển bật cười lên tiếng.
Hai người vừa tán gẫu vừa đi, rất nhanh đi đến sân vận động, gặp được một bạn học chạy vội vàng ra phía cổng trường.
Anh ta vội vàng chạy đi nhưng không quên chào hỏi Lâm Trần Nghiêu, trông hai người có vẻ quen nhau.
Bước qua vài bước, anh ta vội chạy trở về: “Anh Nghiêu!”
Lâm Trần Nghiêu dừng bước chân lại, nghi ngờ nhìn anh ta.
“Vị này là…” Bạn học nam nhìn Thời Khiển ánh mắt không hề che giấu được kinh ngạc.
Trong lòng Thời Khiển căng thẳng, người này sẽ không phải là muốn trả lời là…
Quả nhiên.
“Em họ anh.” Giọng của Lâm Trần Nghiêu không hề che vẻ khoe khoang, “Đẹp chứ.”
Bạn học kia quyệt miệng không nhịn được gật đầu, vẻ mặt công nhận: “Gen nhà anh thật đúng là tốt.”
Lâm Trần Nghiêu hết sức hài lòng với câu khen ngợi của anh ta: “Người anh em, hiện tại cậu không vội hả?”
“A.” Bạn học nam như tỉnh lại trong mộng, vừa chạy vừa chào tạm biệt, “Em còn phải đi đón người! Em họ, hoan nghênh tới Vân Đại nha!”
Thời Khiển kinh ngạc nhìn người anh họ mới ra lò, cảm thấy người này hình như có chút hơi quen thuộc rồi.
Lâm Trần Nghiêu dẫn theo cô tiếp tục đi về phía trước, giải thích: “Bạn cùng phòng với anh, nói nhiều, đừng để ý cậu ta.”
Thời Khiển gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng rất… đáng yêu.”
“Mắt em nhìn kiểu gì vậy.” Lâm Trần Nghiêu không nói gì, “Kết giao với bạn trai hơn tuổi, đừng tìm như vậy.
Tìm người thành thục một chút.”
Thời Khiển cố ý nói: “Như vậy vui vẻ thoải mái.”
Lâm Trần Nghiêu cười như không cười, lại nhắc nhở cô: “Trước khi thành niên, dám yêu sớm, cắt chân.”
Lễ tốt nghiệp tổ chức tại sân vận động Vân Đại, sinh viên chưa tốt nghiệp buổi sáng, nghiên cứu sinh buổi chiều.
Người nhà xem lễ ngồi ở phía trên, nhóm tốt nghiệp ngồi ở phía dưới.
Nghe các lãnh đạo phát biểu xong xuôi, không khí đã cực kì buồn ngủ.
Tổ chức lễ nghi là theo ý muốn, vì vậy lúc MC đi lên tuyên bố phần giữa có hoạt động làm nóng.
Là mỗi viện tốt nghiệp sẽ mang đến mấy tiết mục ca nhạc.
Mở màn là một chị gái mặc áo cử nhân màu vàng.
Nhìn ra có chút nhân khí, khi cô xuất hiện liền gọi lên một trận hoan hô không nhỏ.
Hai ba người hát ở phía sau, tiếp đó có một nam sinh mặc áo cử nhân màu hồng nhạt xuất hiện, anh ta hát đến “Không có cảng nào là vĩnh viễn dừng lại”, vừa vặn chiếu đến Lâm Trần Nghiêu bên cạnh.
Màn ảnh không hề tránh né quét đến Lâm Trần Nghiêu.
Phía dưới truyền đến một trận kinh hô, dẫn tới tiếng xôn xao nho nhỏ.
Lúc đó Lâm Trần Nghiêu đang cúi mặt xuống, lông mi dài đậm cúi xuống, mắt trang điểm giống như có như không.
Mũi cao thẳng cùng khuôn mặt lưu loát, anh như pho tượng mỹ thuật.
Anh không đội mũ cử nhân, mũ bị anh tùy ý kẹp ở trong khuỷu tay.
Tư thế thả lỏng lại giãn ra, nhưng vẫn đẹp trai.
Nghe được tiếng xôn xao, anh rốt cuộc cũng nâng mắt lên.
Nam sinh đang hát kia cũng mạc danh kì diệu quay đầu, nhìn thoáng qua màn hình lớn, liền hiểu ra.
Hình như quan hệ của hai người không tồi.
Nam sinh kia hát một câu “Hoa phượng nở rộ”, liền đem micro nhét vào bên miệng Lâm Trần Nghiêu.
Anh ta mỉm cười, dẫn đầu ồn ào, tay không cầm micro không ngừng giơ lên trên, ý bảo Lâm Trần Nghiêu hát tiếp.
Lâm Trần Nghiêu bất đắc dĩ cười, nhưng vẫn cực kì nể tình hát câu tiếp theo: “Có người bạn tôi quý trọng.”
Lấy Lâm Trần Nghiêu làm trung tâm trong phạm vi nhỏ, một trận hoan hô trầm trồ khen ngợi.
Hẳn là đám bạn học quan hệ không tồi đi.
Thời Khiển nhìn, khóe miệng bất tri bất giác liền mỉm cười theo.
Cô nghĩ, anh quả nhiên rất được bạn học hoan nghênh.
Thật tốt.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Lâm Trần Nghiêu đại diện sinh viên ưu tú thứ hai lên bục phát biểu.
Giọng anh ôn nhã, âm sắc nhu hòa lại không mất độ mạnh yếu, nói tới bản thân từ lúc nhập học đến nay đã cố gắng như nào, cổ vũ học đệ học muội quý trọng thời gian mấy năm đại học, không uổng phí thời giờ.
Trong lúc phát biểu còn kể xen kẽ thêm hai câu chuyện lý thú, vừa sinh động lại ủng hộ lòng người.
Sau cùng, anh cảm ơn ban giám hiệu, thầy cô và bạn học.
Ngay tại lúc Thời Khiển cho rằng anh nói xong, đang chuẩn bị vỗ tay, Lâm Trần Nghiêu thoáng dừng lại hai giây, giơ micro lên, kết thúc một câu.
“Hôm nay, em gái mình cũng tới hiện trường.”
Trên màn hình lớn anh cười ôn hòa, trái tim Thời Khiển liền mạnh mẽ nhảy dựng.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ nhắc tới mình.
“Em ấy là một cô bé dũng cảm lại thông minh.
Lời này mặc dù có chút tự thổi phồng,” Giọng của anh nhẹ nhàng chậm rãi, ánh mắt ôn nhu, “Nhưng tôi hi vọng về sau em ấy sẽ lấy tấm gương cố gắng của anh trai, cố gắng sống qua mỗi ngày, trở thành bản thân càng ngày càng ưu tú hơn.”
Nói xong, Lâm Trần Nghiêu kết thúc phần phát biểu, cảm ơn về phía mọi người.
Toàn trường vỗ tay như sấm dậy.
Thời Khiển nghe thấy các dì ở bên cạnh nói chuyện: “Anh trai ưu tú như vậy, em gái nhất định cũng không tồi… Nhà này thật sự có phúc khí, bọn nhỏ vừa ưu tú vừa tình cảm…”
Thời Khiển nhất thời cảm thấy đôi mắt rất chua xót.
Cô tưởng rằng mình tình thân duyên mỏng, nhưng Lâm Trần Nghiêu quả nhiên coi cô như em gái ruột của mình.
Tầm mắt Thời Khiển có chút không thể khống chế được mơ hồ, giữa lúc hoảng hốt, cô giống như thấy được bóng dáng Lâm Trần Nghiêu bước xuống bậc thang hơi hơi tỏa sáng.
Giống như có một vòng mặt trời.
Buổi lễ kết thúc, nhà trường không cho phép mọi người lưu lại ở trong này, phải nhanh chóng tự động rời khỏi.
Lâm Trần Nghiêu gửi tin nhắn cho Thời Khiển, bảo cô tới cửa C chờ.
Thời Khiển chưa từng tới nơi này, không tìm được hướng đi, đợi hỏi được C ở đâu thì mọi người cũng đã đi gần hết.
Trong đám người thưa thớt, Lâm Trần Nghiêu cao lớn vững chãi cực kì dễ nhìn thấy.
Thời Khiển bước nhanh đi tới.
Lâm Trần Nghiêu cũng thấy cô, đợi cô tới gần, hỏi: “Có phải mấy vòng mới tìm được không?”
“Làm sao anh biết được?” Thời Khiển đang chuẩn bị giải thích, đã bị anh đoạt lời rồi.
Lâm Trần Nghiêu dùng mũ gõ nhẹ đầu cô, nói: “Bởi vì cửa C vốn là cách em gần nhất.”
“Đi, chụp giúp anh mấy bức ảnh, gửi cho bà nội.”
Thời Khiển vui vẻ đáp ứng, hai người sóng vai đi ra ngoài.
“Đi chụp ở chỗ nào?” Thời Khiển nhìn xung quanh một chút.
Lâm Trần Nghiêu suy nghĩ một hồi: “Đến cửa học viện đi.”
Thời Khiển gật gật đầu, đi theo anh.
Cửa học viện có không ít người tụ tập chụp ảnh tốt nghiệp.
Nhân duyên Lâm Trần Nghiêu không tồi, bị lôi kéo chụp ảnh chung rất lâu.
Thời Khiển ở một bên an tĩnh chờ anh.
Sau cùng chụp một vòng xong, Lâm Trần Nghiêu tiện tay kéo một người qua, hai người cùng nhau tới chỗ Thời Khiển.
Lúc đi tới, Thời Khiển mới nhìn rõ, là người vừa nãy gọi mình là em họ.
Anh ta thấy Thời Khiển, cười tự giới thiệu: “Anh là Nhiễm Cảnh Đồng, là bạn cùng phòng của anh họ em.”
Thời Khiển cũng lễ phép đáp lại: “Em là Thời Khiển.”
Nhiễm Cảnh Đồng có chút nghi hoặc: “Anh Nghiêu, em họ anh không cùng họ với anh sao?”
Lâm Trần Nghiêu vừa xem cam, vừa khinh bỉ nói: “Em họ.
Đọc nhiều sách chút đi.”
Nhiễm Cảnh Đồng ấm ức: “Em vẫn đọc mà.”
Lâm Trần Nghiêu tức giận, đem di động nhét vào trong tay anh ta, đẩy đẩy anh ta về sau, nói: “Chụp ảnh.”
Nhiễm Cảnh Đồng liền thuận theo nhận lấy di động, bắt đầu điều chỉnh góc độ.
Thừa dịp không có gì, Thời Khiển nhỏ giọng nói: “Anh, anh lạnh nhạt với người ta vậy, có chút không lễ phép.”
“Không phải không lễ phép,” Lâm Trần Nghiêu cực kì bình tĩnh, “Là nhẹ nhàng hơn rồi đấy.
Đợi quá quen thuộc người này chỉ có tích tụ nóng tính, em cũng không muốn thấy anh em bị cọc gỗ chọc tức chết chứ?”
Thời Khiển không lên tiếng.
Nhiễm Cảnh Đồng chỉnh góc độ xong, thấy hai người như đang nói chuyện với nhau, anh ta cất giọng nhắc nhở: “Chuẩn bị chụp ảnh nào !”
Thời Khiển nghe tiếng có chút khẩn trương, cô đứng thẳng tắp, cứng ngắc giống như cây cột, đến cười cũng quên.
Nhiễm Cảnh Đồng chụp một tấm, cúi đầu nhìn xem, nói: “Em họ, biểu cảm này không được, sao cứng ngắc vậy.
Có phải anh em đánh em không?”
Lâm Trần Nghiêu tức giận: “Nói nhiều! Ai là em họ cậu! Còn kêu vớ cẩn một cái nữa thử xem.”
“Được được được, em không gọi nữa,” Nhiễm Cảnh Đồng bình thường chắc là bị đánh không ít, lập tức đầu hàng nói, “Thời Khiển, em nhớ cười.
Anh em là tốt nghiệp chứ không phải vào học.”
Lâm Trần Nghiêu nhíu nhíu mày, hít một tiếng, nhất thời muốn đi về phía trước.
Nhiễm Cảnh Đồng lập tức giơ một bàn tay lên, trấn an nói: “Em nói hưu nói vượn, chọc em ấy thôi.
Anh Nghiêu xin bớt giận.
Mau chụp ảnh nào, mẹ em còn chờ em ăn cơm nữa.”
Lâm Trần Nghiêu thu chân lại, lại bước về.
Thời Khiển cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình một chút.
Nhiễm Cảnh Đồng lại nói: “Được rồi, chuẩn bị nào.”
Cô nhìn chằm chằm máy ảnh, cười lại có chút mất tự nhiên.
Nhưng Nhiễm Cảnh Đồng không chú ý tới biểu tình của cô, anh ta chú ý tới chỗ khác, nhíu nhíu mày, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Anh em hai người có phải không thân thiết không? Đứng cách xa như vậy làm gì…”
Lâm Trần Nghiêu không muốn nghe anh ta nói vớ vẩn nữa, kéo bả vai Thời Khiển qua, kéo khoảng cách của hai người lại.
Thời Khiển kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Nụ cười khóe miệng thu lại, nhưng bởi vì trời sinh khóe miệng nhếch lên, biểu tình lại ngoài ý muốn vừa sinh động vừa đáng yêu.
Giống như con mèo nhỏ bị dọa.
Nhiễm Cảnh Đồng bắt được khoảnh khắc này, biểu tình Thời Khiển kinh ngạc với lúc Lâm Trần Nghiêu vẫn chưa kịp kéo qua, tay vẫn còn đặt trên vai cô.
Cách lúc đó sáu năm, có tấm hình chụp chung thứ hai của hai người..