Nhỏ Đáng Ghét Em Đã... Cướp Trái Tim Anh Rồi! Phần 2

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần :

Áng mây thứ : Nắng long lanh.

- Thiên Di, ở đây nè!

Dưới cái nắng gay gắt là bóng người cao ráo cùng gương mặt lấm tấm vài giọt mồ hôi do nóng. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào gương mặt ấy, làm rõ mọi đường nét khiến chàng trai đẹp đến lạ.

Nghe tiếng gọi, sóc con khẽ cười rồi hướng về phía người đó, lon ton chạy đến. Cả hai cùng bước vào quán nước ven đường trú nắng.

Không gian quán không rộng lắm, nhưng lại trang trí rất đáng yêu. Tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên như đang thôi thúc điều gì đó. Tiếng nước chảy tí tách từ bậu hoa nhỏ nhắn, xinh xinh.

Chọn vị trí gần hồ nước bé tí, cả hai ngồi đối diện nhau, ánh nhìn chất chứa niềm vui khó tả.

Từ góc nhìn này, Thiên Di có thể nhìn rõ khung cảnh ngoài kia. Lúc nãy, nắng hung hăng chiếu vào mặt phẳng nhựa đen thì bây giờ, nắng lại long lanh dưới mái hiên thơm mùi cỏ dại. Mặt nước tí tách phản chiếu giọt nắng mai, hun tia nhìn vui trong mắt hai người vừa gặp lại sau quãng thời gian dài xa cách.

- Dạo này em khỏe chứ?

Cất tiếng hỏi khẽ để phá tan sự im lặng, chàng trai nhẹ mỉm cười khi nhận cốc nước từ tay người phục vụ.

Đưa tay khoáy đều món nước của mình, Thiên Di cười mãn nguyện rồi hút một hơi, xong mới chịu trả lời câu hỏi của chàng trai kia.

- Khỏe lắm. Mà A Huân nè, anh về sao không báo trước để bọn em đón anh?

- Anh muốn tạo bất ngờ!

Nháy mắt, A Huân tinh nghịch nhìn sóc nhỏ khiến cô nhóc phì cười.

Bên ngoài, nắng dần ngã màu, chúng long lánh chiếu xuyên tán lá rồi nghịch vài giọt nước trong suốt…

Thời gian du học, A Huân học hỏi được rất nhiều điều hay và cậu tỏ ra rất thích thú. Vừa đây, chỉ khi vừa đặt chân về Việt Nam thì A Huân đã lập tức trở về làng cũ thăm mọi người. Dĩ nhiên, tài chữa bệnh của cậu cũng đã được nhân lên gấp bội so với trước. Thấy A Huân, tất cả mọi người trong làng hầu như rất vui mừng, họ tấm tắt ngợi khen cậu suốt buổi.

Sau nhiều tháng, A Huân nhìn có vẻ chững chạc hơn, đẹp trai hơn thì phải! Điều khó khiến sóc con nhìn cậu mãi (Nếu có ai kia ở đây chắc sẽ có “chiến tranh” mất thôi @[email protected])

- Em còn nhìn như thế chắc có người giết anh mất!

Tia nhìn bỗng chốc thấy gì đó, A Huân liền đưa tay gãi đầu rồi ngần ngại bảo. Nhưng, câu nói của cậu chẳng khiến sóc con để tâm, cô nhóc còn phấn khởi mới lạ chứ.

- Hì, ai mà dám giết anh A Huân dễ thương của em chứ! Nếu có, em sẽ giết tên đó.

- Thật không?

Đấy! Đó chính là cái lý do khiến A Huân ngạc nhiên và e dè. Chẳng hiểu vì sao ai đó biết được cậu hẹn sóc nhỏ ra đây mà đến nữa! Chỉ khi tia nhìn vừa chạm trán một ai đó, A Huân đã ngạc nhiên vô cùng, cậu định cười chào nhưng nhìn thấy nét mặt lạnh băng tỏ ý ngăn cản nên đành thôi. Đành diễn tiếp vai người vô tội!

Sau chất giọng đáng ghét quen thuộc là một dáng người hẹn ra, ung dung kéo ghế ngồi, người đó thản nhiên nói với cô nhóc cạnh bên :

- Vậy… giờ anh giết A Huân, em giỏi thì giết anh đi!

Đực mặt ra, Thiên Di còn biết làm gì ngoài trò cũ. Bám lấy cánh tay ai đó, sóc con cười hì hì rồi dùng giọng nũng nịu :

- Đùa, em nào dám!

Bỏ ngoài tai lời nói kia, Vĩnh Khoa vô tư gọi nước rồi quay sang A Huân, cả hai bắt đầu cuộc nói chuyện rôm rả không-có-kẻ-thứ-. Đứng ngoài “vòng xoáy”, Thiên Di chỉ biết lặng thin và uống phần nước của mình. Một lúc sau, vì cuộc trò chuyện của hai tên “lắm lời” chưa kết thúc, nhóc con đành… uống luôn phần nước của cả hai tên đó rồi hả hê cười trước cái nhìn răng đe do Vĩnh Khoa ban tặng.

-----------

Xoạc, xoạc…

Bớ tung đóng hình do người trong tổ chức săn lùng được vẫn không thấy người mà mình nghi ngờ nhất, Chính An nhíu mày khó hiểu. Tại sao Hiếu Thiên lại ngồi trò chuyện cùng một bác sĩ khác? Tại sao hắn ta lại được nhận vào bệnh viện đó làm? Hắn không quen Wen sao?...

Một loạt các câu hỏi không lời đáp cứ hiện ra rồi bay vòng vòng đầu Chính An như muỗi vo ve khiến cậu bức rức vô cùng. Vậy ra, cậu đã nghi ngờ người vô tội sao! Quái thật!

Hất đóng hình chụp được xuống đất, Chính An tức giận bỏ đi. Rốt cuộc là chuyện quái gì đang diễn ra thế này?

Khoan đã…

Khựng lại ngay bước chân thứ tư, Chính An ngờ vực quay trở lại bàn. Nhặt lấy vài tấm hình mà cậu đã hất tung lên, nhíu mày suy ngẫm gì đó rồi khẽ nhếch môi cười khi điều cậu suy nghĩ có cơ hội đúng. Việc còn lại chỉ chờ điều tra sẽ rõ…

p/s: Tạm thời viết được nhiêu đây nhóe :"> cảm hứng bị ngắt nên không viết tiếp dc :" đọc tạm nha mem, nếu ít quá thì đành chịu vậy, Ly đi trước đây, bye :]]

Truyện Chữ Hay