Sau khi cùng mọi người ăn tối Hạ Vi rất nhớ Hi Chi cả buổi chiều không nói chuyện với cô rồi. Nó liền nằm dài trên giường lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Hi Chi bên nhà thấy điện thoại vang lên liền chú vui nhưng mà nhớ tới mọi chuyện lại giận tím tai.
- Đồ chết bầm, chịu gọi rồi sao? "alo"
Hi Chi nhận điện thaoi lên nghe cô giọng bực mình trả lời vào điện thoại.
- Tiểu Khúc...em đã ăn gì chưa đó?
Hạ Vi vẫn chưa nhận ra điểm bất thường nên cũng bình thản hỏi thăm Hi Chi.
- Ăn rồi...
Nghe tiếng trả lời cọc lốc của Hi Chi làm Hạ Vi liền nheo mày khó chịu không biết cô bị gì nữa rồi.
- EM sao vậy.không vui gì sao?
- không có.
- Tôi chỉ cần nghe giọng em là biết em như thế nào rồi. EM khó chịu tôi đúng không?
- không có...mà chị gọi em có gì không?
- Tại tôi muốn nghe giọng em nói...Tôi nhớ em
Hạ Vi ôn nhu nói vào điện thoại mắt thì đăm chiêu nhìn trần nhà mà mỉm cười.
- (hihi. Nhớ mình rồi sao? mình phải giả bộ giận chị ấy mới được cho chừa cái tội bỏ mình ngủ một mình) ừm giờ nghe rồi đó. Em buồn ngủ rồi? ( nói gì đó đi. Dỗ ngọt em là em sẽ hết giận ngay mà)
Hi Chi nghe nó nói như vậy liền ấm lòng. Nhưng cô vẫn còn không vui nên lại giở giọng khó chịu làm nũng để Hạ Vi dỗ dành mình..
- ( Đứa trẻ này...đang dỗi đây mà...Mình không dỗ chắc sẽ tức chết đây nhỉ.kkk) ừm...vậy em ngủ đi.bye. tít
Hạ Vi biết cô dỗi mình cũng muốn dỗ lắm nhưng vẫn muốn chọc ghẹo cô nên lạnh lùng nói vài lời không chúc cô ngủ ngon cũng không đợi cô nói gì thêm mà đã vội cúp máy trước rồi.
- Ơ...TRƯƠNG HẠ VI. Đồ Không não...đồ chết bầm..không biết dỗ ngọt mình một câu nữa. biết mình giận mà còn bơ mình là sao? Chị ấy chưa giải thích chuyện cô gái kia, còn bỏ mình một mình về nhà... giờ thì bơ mình.Chị giỏi lắm..tôi cho chị ra sân luôn khỏi sofa gì nữa hết.
Hi Chi bị nó cho một đòn bơ toàn tập nên càng bực mình hơn. Cô ngồi đập hai tay mạnh xuống nệm mà la ó chửi rủa Hạ Vi. Rồi cô liền nghĩ ra một cách trả đũa cô mở tủ ra lôi hết quần áo của Hạ Vi ra quăng lên giường. cô lôi vali của Hạ Vi ra ngồi nhét hết đồ vào trong, vừa nhét vừa mắng Hạ Vi. Cô định trong lòng là sẽ cho vào va li đuổi Hạ Vi ra ngoài.
Ngay lúc cô đang bận nhét đồ nó vào vali thì điện thoại vang lên âm tin nhắn. Cô ngồi cầm lên thì mới biết đó là tin nhắn thoại nên liền mở lên nghe.
- " Đồ ngốc...ngủ một mình ở nhà không có tôi, nhớ phải đắp chăn kĩ nhé. Tối trời sẽ lạnh lắm đấy, em ngủ cứ hay đạp chăn ra thôi, tôi không ở cạnh kéo chăn cho em đâu."
- "Còn nữa đừng có thức khuya mà chơi game đó. Hôm nay không pha sữa ấm cho em được rồi. Nên có khó ngủ em tự pha nha, em vào pha theo muỗng bột, nữa muỗng cacao thêm nữa muỗng đường là được rồi."
- "à còn nữa...nhớ mơ thấy tôi đấy..đây không phải là mệnh lệnh đâu... mà tôi chỉ gợi ý cho em thôi. Người con gái của tôi...ngủ ngoon"
Những lời ngọt ngào được gửi tới từ số điện thoại quen thuộc. Hi Chi chăm chú nghe không bỏ sót lấy một chữ. Nghe tới đâu lòng cô ấm tới đó. Bao nhiêu giận dỗi cũng tan biến theo. Cô hạnh phúc mà cứ cười mãi thôi.
- Uống bao nhiêu ly sữa ấm để ngủ được, sau khi đọc những lời này của chị đây. Không não đáng ghét..." Không não đáng ghét ngủ ngon"
Cô hạnh phúc ôm diện thoại vào ngực mà cười tủm tỉm.Cô nhìn đống quần áo trong vali đang xếp dỡ trên giường mà tự trách mình. Cô thở dài rồi lấy quần áo móc ngược vào tủ. Sau đó mới chịu yên giấc.
- A...Cái đồng hồ chết tiệc
Hi Chi quay phắt qua đậ tắc cái đồng hồ báo thức khi nó hết bin mà cô không hay. Cô dạy trễ nên cắp tốc vào VSCN rồi thay đồ đi học.
ĐH MK
Hôm nay Hi Chi phải lủi thủi một mình bắc xe bus đi học. cô vừa đến trường thì Hạ Vi và Vĩ Đình đã đến trường từ rất sớm rồi.bg-ssp-{height:px}
Hi Chi vừa bước tới cửa thì cũng là lúc ông thầy giám thị thông báo lớp được nghỉ ca đó do giảng viên ốm. Cô đứng mà giận tím tai, miệng thì còn thở phì phò vì chạy cả dãy hành lang. Nhưng khi thấy Hạ Vi ngồi phía dưới lòng cô cũng vui vẻ hẳn lên cô nhanh chân đi xuống ngồi cạnh Hạ Vi.
- Hậu đậu...
Hạ Vi vừa thấy Hi Chi ngồi xuống quay qua nhìn ngắm gương mặt mình nhớ cả đêm qua. Nhưng khi ánh mắt vừa nhìn Hi Chi thì hai hàng lông mày nó liền nheo lại ngay. Chuyện là do học trễ nên Hi Chi quên bén chuyện son môi luôn rồi.
- Ngồi im...
Hạ Vi lấy son môi trong cặp mình ra quay qua mặt đối diện Hi Chi. Rồi từ từ tự tay mở nắp son rồi son môi cho Hi Chi. Mặt Hi Chi sát mặt Hạ Vi nghe được cả hơi thở của nó. Ngay khi Hạ Vi son ánh mắt Hi Chi nhìn gương mặt của Hạ Vi mà say đắm mặt đỏ ửng. Cảnh tượng này cũng vui vẻ rơi vào mắt tất cả sinh viên trong lớp.
Vĩ Đình đang nói chuyện với bạn thấy ánh mắt kì lạ của mọi người đang dồn lại một chỗ. Nên liền quay qua phía chị hai mình xem sét. Ngay khi quay sang nhìn thì thấy cảnh tượng mùi mẫn đó. Cô liền dâng lên cảm giác ganh tị. Cô bĩu môi rồi đứng phắt dậy.
- Chị Hạ Vi...em đói...mình đi ăn đi.
Vĩ Đình nũng nịu chu mỏ trước mặt Hạ Vi. Hi Chi ngồi cạnh cũng thấy cảnh đó mà khó chịu. Nhưng không đợi Hạ Vi nói tiếng nào thì Vĩ Đình đã lôi xồng sộc Hạ Vi đi. Hi Chi ngồi tức tối sao đó cũng cùng Tiểu Bạch đi xuống canteen.
- Chị Hạ Vi..nước này.
Hi Chi cũng tấn công, cô đi mua một chai nước đem tới trước mặt Hạ Vi. Cô tươi cười đưa cho nó rồi ngồi xuống cạnh nó.
- Cám ơn..em cũng khát quá trời.
Vĩ Đình tính nào tật nấy thấy Hi Chi tốt với chị hai mình nên liền giở trò. Vĩ Đình cầm chay nước mà Hi Chi mua cho Hạ Vi lên vui vẻ mở nắp ra uống.
- Cái này...Hi Chi mua cho chị Hạ Vi mà..
Tiểu Bạch ngồi đối diện Hi Chi cũng tức dùm cô bạn thân nên cấu gắt dực lấy chay nước của Vĩ Đình. Tiểu Bạch đưa cặp mắt nhìn Vĩ Đình như muốn ăn tươi nuốt sống mà nói chuyện.
Vĩ Đình cũng không thua kém kênh mặt trả treo với Tiểu Bạch.
- Nhưng tôi khát...chị Hạ Vi cũng đồng ý mà.không tin cô hỏi chị ấy đi.
- Cô...Hi Chi cậu đừng buồn...Cô ta nghèo tới nổi không mua nổi chay nước đó mà.Đi thôi
Tiểu Bạch cũng không phải dạng thường, Tiểu Bạch xoay mặt qua vịnh vai Hi Chi vui vẻ nói chuyện. Bề ngoài như an ủi Hi Chi nhưng trong câu nói ai ghe cũng biết rõ là đang chửi xéo Vĩ Đình. Nói rồi cô nắm tay Hi Chi dắt đi lên phòng.
- Cô...đứng lại đó...
Vĩ Đình nghe Tiểu Bạch chửi mình liền nổi đóa lên. Cô đứng dạy gọi với rồi chạy theo Hi Chi và Tiêu Bạch hỏi tội. Nhưng chưa gì đã bị hạ Vi ngăn lại rồi. Nên cô tức tưởi ngồi ăn mà mặt chằm dằm. Hạ Vi xem cuộc hổn chiến mà lòng cũng vui, nó xoay mặt đi hướng khác cười để Vĩ Đình không nhìn thấy nếu không cắn cắn cô chết.
- ( Tiểu Bạch!!! cô đợi đó..tôi sẽ phanh thay cô ra)
Vĩ Đình tức tối nhìn theo hướng phòng học với ánh mắt căm hờn.
Sau khi ăn xong Vĩ Đình cùng với Hạ Vi mới lên lớp học. Vô học nhưng Vĩ Đình mang theo tâm trạng tức tối. Cô ngồi học mà tâm trí cứ mãi miết suy nghĩ cách trả đũa Tiểu Bạch.
Một lúc cô như nghĩ ra gì đó nên liền ngồi xé một tờ giấy tập ra viết gì đó. Cô vừa làm vừa cười hí hửng. Hạ Vi ngồi kế bên nhìn đứa em gái mình lí lắc đang âm mưu hại người khác mà chỉ biết lắc đầu cười thôi.
- cái con điên này...đi đứng không coi à
Sau khi tan học Vĩ Đình nhanh chân đi tới sau lưng Tiểu Bạch giả bộ đụng trúng Tiểu Bạch. nhưng thật ra là tay đã nhanh chóng dán tờ giấy hì đó lên lưng của Tiểu Bạch rồi
Những sinh viên ai đi ngang Tiểu Bạch cũng nhìn nó bụm miệng cười còn chỉ trỏ đủ thứ kiểu. Tiểu Bạch không biết gì nheo mày khó chịu nhưng cũng đi bình thường ra sân. Nhưng càng ngày càng nhiều người cười và tập trung ánh mắt nhiều hơn. Ngay lúc này có một nữ sinh tốt bụng gỡ xuống đưa cho Tiểu Bạch rồi bụm miệng cười chạy đi.
Tiểu Bạch cầm tờ giấy lên xem. Ánh mắt cô mở to những tia máu cũng hiện lên.
- VĨ ĐÌNH...TÔI Gϊếŧ CÔ
Tiểu Bạch nhìn bóng lưng Vĩ Đình đang tươi cười đi cùng Hạ Vi ra bãi xe mà la lớn. Vĩ Đình nghe tiếng Tiểu bạch quay lại thấy Tiểu Bạch đang chạy tới nên liền hoản hồn chạy tới xe Hạ Vi đóng sầm cửa lại.