Phía Hi Chi sau khi về phòng do hoảng sợ quá độ nên cô đã nằm ngủ một giấc cho tới chiều. Khi tỉnh dậy thì trời cũng chập tối. Sau khi tắm rửa thì Tiểu Bạch cũng đi ăn cùng mọi người về.
- TỈnh rồi à....tớ có mang ít bánh về cho cậu nè...
Bạn tốt có khác đi ăn Tiểu Bạch cũng không quên mang ít bánh về cho Hi Chi. Do ăn buffet trong khách sạn nên những món nóng không thể nào mang về phòng được. Chỉ có thể mang về cho cô chút bánh ngọt thôi.
- Tks tó...Mà này...hồi sớm là Hạ Vi cứu tớ sao?
Hi Chi mệt mỏi chưa ăn nổi nên ngồi ở trên giường mặt bí xị nhìn Tiểu Bạch hỏi chuyện mình chết đuối lúc sáng.
- ừm...Nhưng mà cậu không biết lúc đó kịch tính thế nào đâu
Hi Chi vẫn không hiểu ý Tiểu Bạc là gì. Cô nhướng mắt nhìn Tiểu Bạch hỏi chuyện mà hai hàng lông mày châu lại.
- Là sao?
- Lúc đó tớ la lên chị ấy đứng gần mép biển mà chân không dám xuống...nhìn như rất sợ nước vậy đó. Chị ấy cứ nắm chặc tay lại thành nấm đấm, mặt mày thì tái mét...Chưa hết đâu...lúc đó chị ấy cứu cậu mà hốt hoảng cứ kêu gì mà...Gia Linh...tên ai đó đó.
Tiểu Bạch ngồi quơ tay múa chân kể lại chuyện sinh động cho Hi Chi xem. Càng nghe Hi Chi càng khó chịu lòng càng rối hơn. Cái tên đó là lần đầu tiên cô nghe tới. Cũng chưa bao giờ nghe Hạ Vi nhắc tới.
- Gia Linh???
- Ừm..tớ nghĩ có vẻ người đó rất quan trọng với chị ấy nha.
- ( Đó là người yêu của chị ấy hay sao?)
Hi Chi rối rắm tò mò lòng có chút buồn bắt đầu nghĩ lung tung. Cô nhớ lại mọi hành động từ lúc đăng kí đi cho tới lúc đi. Mọi thứ có gì đó đều rất khó lí giải. Càng nghỉ cô càng đau đầu mà ngồi vò đầu bức tóc.Nhưng ngay lúc đó có phục vụ gõ cửa
- Có gì không ạ...
Tiểu Bạch ra mở cửa thì thấy một cậu phục vụ đang tươi cười đứng kế bên một xe đẩy thức ăn.
- Thưa quý khách, cô Trương Hạ Vi yêu cầu chúng tôi chuẩn bị một số thức ăn cho cô Hi Chi.
- Chị Hạ Vi?...Thôi mời anh mang vào dùm.
Tiểu Bạch cũng khá bất ngờ vì sự tốt bụng của Hạ Vi. Chu đáo đến mức biết Hi Chi không có gì ngon bỏ bụng nên nhọc tâm chuẩn bị.
- Chúc quý khách ngon miệng.
Người phục vụ mang thức ăn vào trong rồi cũng vui vẻ rời đi. Hi chi ngồi trên giường mắt mỏ tao táo nhìn xe thức ăn rồi nhìn Tiểu Bạch như cần Tiểu Bạch lên tiếng cho chuyện này.
- Cậu đó...sướng quá rồi đó...được chăm sóc tận tình như vậy...Cậu xem nè...toàn đồ tốt đó nha.
Tiểu Bạch đến bưng thức ăn để lên bàn cho Hi Chi, mà mặt ủy khuất ganh tị. Hi Chi thì ngồi đó đỏ cả mặt vì sự chăm sóc chu đáo của Hạ Vi khi đọc tờ giấy note trên xe. " Bánh ngọt khó nuốt lắm. Em ăn chút đồ nóng đi để lấy lại sức."bg-ssp-{height:px}
Hi Chi vui vẻ ngồi xuống ăn sạch sành sanh chỗ thức ăn. Tiểu Bạch ngồi kế bên cũng được ăn ké vài miếng. Hai người vui vẻ trò chuyện. Nhưng nào biết phía bên con người mạnh mẽ kia là căn phòng tối ôm với những tiếng ho liên tục và một cô gái với mình đầy mồ hôi nằm lim dim trên giường.
Chuyện là do hôm qua mất ngủ nó còn ra hứng gió biển từ sớm. Trưa thì dầm nước biển nên đã nhiễm lạnh. Khiến cho phát sốt rồi. Nhưng không một ai biết cả.
Hi Chi nhớ tới nó liền đi qua phòng nó định chỉ cảm ơn về phần ăn. Gõ cửa một lúc mà không thấy ai mở cửa tưởng nó ngủ rồi cô định quay về phòng thì.
- có..chuyện gì vậy..khụ...khụ
Hạ Vi mệt mỏi nghe tiếng gõ cửa liền lết thân ra mỏ cửa.Thấy cô nó lên tiếng hỏi chuyện mà cứ ho khụ khụ không ngừng.
- Này...chị sao ho nhiều vậy chứ.
Cô hốt hoảng khi thấy mặt nó phờ phạt trán thì đầm đìa mồ hôi nên liền dùng hai tay đỡ nó.
- Sao sốt cao thế này...
Hi Chi thấy lạ liền đưa tay lên sờ trán nó. Cô mở to mắt lo lắng vì trán nó bây giờ rất nóng như lữa vậy. Ngay khi cô vừa đưa tay sờ trán nó, ánh mắt nó đột nhiên bất ngờ ôn nhu nhìn vẻ mặt lo lắng của cô mà có chút vui. Vì với nó giờ cô không phải Hi chi mà là Gia Linh. Nó sốt cao đến thấy ảo giác luôn rồi.
- Tớ Khụ khụ..nhiễm lạnh rồi..khụ khụ
Nó cứ ho liên tục rồi bỏ vào trong. Hi Chi thấy vậy liền dìu nó đi vào đóng cửa lại.Cô dìu nó nằm xuống giường rồi chạy đi mở công tắc đèn.
- Chị nằm đây tôi kiếm thuốc cho chị.
Thấy nó nằm im trên giường rồi cô mới yên tâm. Sau đó mới chạy xuống lễ tân hỏi xin thuốc hạ sốt.
Sau khi xin được thuốc cô liền chạy về phòng. Cô mở cửa ra nó vẫn nằm yên trên giường. Cô rót ly nước cho nó rồi đỡ nó ngồi dậy uống.
- thuốc này...chị mau uống đi.
Cô ôn nhu ôm nó vào lòng đưa thuốc vào miệng nó rồi từ từ đưa ly nước cho nó uống. Nó cũng rất ngoan phối hợp với cô uống thuốc vào. Đặt nó nằm trở lại, cô mới nhanh chân chạy vào nhà tắm lấy cái khăn xả vòi nước nóng để làm ướt khăn. Nước rất nóng đến rát cả tay, cô cũng không màn vắt khô rồi chạy ra đắp lên trán cho nó.
Cô nhìn nó ngủ trông rất xinh đẹp cũng không còn vẻ mặt khó ưa hay lạnh lùng với cô nữa nên thấy rất vui. cô đưa tay sờ mặt nó, mũi nó rồi môi nó. Mặt cô đột nhiên đỏ lên tim đập cũng nhanh hơn. Cô vội rụt tay lại đứng phắt dậy định đi đến sofa ngồi. Nhưng đột nhiên ngay lúc cô quay đi một bàn tay ấm vội nắm tay cô kéo cô ngã xuống.
- Gia Linh...cậu đừng đi...tớ xin lỗi...xin lỗi.
Nó mê man cứ tưởng Hi Chi là Gia Linh mà kéo cô té xuống nằm trên người nó. hi Chi té xuống nằm trên người nó, tim cô một lúc càng đập mạnh hơn. Tâm tình cũng rất hạnh phúc nha, cô ôm nó mà mỉm cười ôn nhu. Nhưng mọi thứ chỉ kết thúc khi nó bắt đầu kêu tên Gia Linh trong vô thức.
- ( Gia Linh??? hor...Chị ấy tưởng mình là cô Gia Linh gì đó sao?Hi Chi.Mày hạnh phúc gì chứ?)
Hi Chi tắt hẳn nụ cười nước mắt đột nhiên rơi xuống lòng đau buốt. Thử hỏi khi ta yêu một ai đó nhưng trong lòng họ chỉ có hình bóng một người khác. Nỗi đau đó còn gì bằng nữa. Hi Chi ngồi phắt dậy nhưng do nó nắm cô quá mạnh mà cô không tài nào thoát ra được. Cô đành ngồi cho nó nắm tay như vậy thôi. Cô cứ suy nghĩ rồi nước mắt thì cứ mặc nhiên mà rơi. Cô cứ nghĩ nhưng không biết tại sao cô ngủ quên lúc nào không hay.