Nhìn Lên - Thủy Mật Đào Vị

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Olwen_

Về đến nhà, Thời Lục tùy tiện ăn cơm, đang chuẩn bị uống ly rượu, tắm xong liền đi nghỉ ngơi.

Lấy rượu ra, đang muốn đóng lại tủ lạnh lại, cô bỗng nhiên nhớ tới nữ sinh kia.

Thật ra, cô cũng không hẳn là không có ấn tượng, ít nhất Thời Lục nhớ rõ nữ sinh ấy đã cùng mình học cao trung.

Cô liền đem rượu để lại chỗ cũ, cầm lấy chìa khóa xe đi ra cửa.

Trên đường kẹt xe, đợi hơn một giờ, rốt cuộc mới về đến nhà.

Trước kia còn ở với cha mẹ, cha mẹ cô cùng với anh trai hiện tại đều đang còn bộn rộn ở công ty, trong nhà không có một ai.

Thời Lục vừa đến nhà liền lên thẳng lầu hai là phòng của mình.

Cô ở trong phòng tìm kiếm thật lâu, rốt cuộc ở trong góc tìm được một cái hộp cũ màu đen, mặt trên rơi xuống một tầng bụi.

Chưa mở hộp, nhưng Thời Lục liền cảm nhận được từ bốn phương tám hướng đè ép lại.

Thời Lục cầm cái hộp này, đem về căn hộ của cô.

Lúc về đến căn hộ, đã là vào đêm, Thời Lục đầu tiên là dùng khăn lông ướt, tỉ mỉ mà đem hộp lau sạch.

Sau đó cô ngồi ở trên sô pha, đem hộp đặt trên đùi, nhẹ nhàng mở ra.

Trên cùng, là một bức ảnh tốt nghiệp cao tam.

Cao tam: Lớp

Cầm ở trong tay, Thời Lục liếc mắt một cái liền thấy một hàng người, đứng ở cuối cùng là Hứa Túc Dã.

Đồng phục mặc ở trên người hắn phẳng phiu mà sạch sẽ. Làm cho người xem ảnh, đều có thể phảng phất ngửi được mùi mát lạnh, hỗn hợp ánh mặt trời cùng hương vị phấn.

Làn da hắn thực trắng, tóc đen mềm mại, thẳng tắp.

Nhìn xuống dưới, chính là cặp mắt đen.

Thời Lục bỗng nhiên cảm thấy yết hầu có hơi ngạnh, chật vật mà né tránh tầm mắt, tạm thời nhìn về phía khác.

Cô đứng gần phía trước Hứa Túc Dã hai hàng, mắt đào hoa lại lạnh băng, mặt vô ý mà cười.

Bên cạnh cô, chính là nữ sinh hôm nay cô gặp ở Kỳ đại.

Ảnh chụp phía dưới, dựa theo vị trí mà viết mỗi tên người một.

Thời Lục tìm cái tên của nữ sinh đó, gọi là Công Văn Nghệ.

Cô lúc này mới nhớ tới, Công Văn Nghệ trước kia hình như là đùn cô ngồi cùng bàn.

Ánh mắt quét qua một vòng, cuối cùng vẫn là dừng lại ở người thiếu niên trong đám người xuất chúng kia.

Ngón tay vô ý thức mà vướt ve khuôn mặt trên bức ảnh, che khuất đôi mắt hắn.

Ở bên Hứa Túc Dã nhiều năm, rất nhiều chuyện Thời Lục đều không để ở trong lòng mà ghi nhớ. Dẫn tới hiện tại chỉ còn một ít ký ức vụn vặt, thật muốn xin lỗi hắn.

Nếu là năm đó, nhớ nhiều một chút thì tốt rồi.

Thời Lục trong lòng nổi lên cảm xúc chua xót cùng áy náy, đột nhiên liền mất dũng khí tiếp tục xem.

Tờ giấy phía dưới là một bức thư tình, đã trải qua bảy năm trang giấy ấy đã trở nên ố vàng, mỏng giòn.

Thời Lục không mở ra, cũng biết bên trong viết gì.

Cô đem bằng tốt nghiệp một lần nữa để xuống, đè lại bức thư tình, đem tất cả đồ vật đều cất lại như cũ.

___________

Tuần sau Thời Lục sẽ tham diễn lễ hội âm nhạc, đây là do trường học yêu cầu, các giảng viên cần nên tham gia thường xuyên.

Ngày hôm đó, Thời Lục lái xe đến kịch trường, ở hậu đài mà chuẩn bị, bỗng có người lại gần Thời Lục muốn xin phương thức liên lạc với cô.

Cô lãnh đạm cự tuyệt.

Xong một màn, Thời Lục lên sân khấu, cô ăn mặc theo cách truyền thống, chính là một thân váy màu đen hiểu diễn đàn cello.

Cuối cùng buổi biểu diễn kết thúc.

Thời Lục đeo theo hộp đàn bên vai, đi đến bãi đỗ xe.

Ngồi vào trong xe, thử rất nhiều lần nhưng xe đều không được.

Hôm nay Thời Lục có chút mệt, định gọi cho ai đó đến sửa, nhưng bởi vì nơi đây là tập trung khu thương nghiệp, lui tới rất nhiều người, lại kẹt xe, đợi hơn mười phút, cũng chưa thấy ai đến.

Thời Lục đứng ở giao lộ, cúi đầu nhìn vào điện thoại, có chút bực bội.

Lúc này, một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại trước mặt cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh lãnh của Hứa Túc Dã.

Tầm mắt hắn dừng ở trên người Thời Lục, ngừng một giây liền nhanh chóng thu hồi, nhìn thẳng về phía trước. Áo sơ mi sạch sẽ, tay áo cuốn lên, lộ ra đường cong sắc bén của cánh tay trắng nõn, chỉ là tùy ý đặt ở trên tay lái xe, lại tràn ngập gợi cảm.

"Lên xe."

Thời Lục nhìn sườn mặt hắn, không do dữiền kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế sau.

Ô tô khởi động, băng qua dòng xe cộ.

Cửa sổ xe đóng lại, ồn ào ầm ĩ đều bị che hết.

Bên trong xe sạch sẽ, ngăn nắp, không hề có đồ trang trí.

Thời Lục không hỏi vì sao hắn lại xuất hiện ở đây.

Rất nhanh, đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, ô tô lại lần nữa khởi động.

Thời Lục tắt điện thoại di động, trong đầu còn nghĩ tới câu âu yếm kia.

Nhưng khoảng thời gian mà Hứa Túc Dã viết bức thư tình đó đã là bảy năm trước.

Lúc trước chia tay là cô nói, cho nên Thời Lục vẫn luôn có chút chột dạ, không thể nói quay lại cùng Hứa Túc Dã được.

Hiện tại, hồi tưởng lại những lời hứa hẹn ngày xưa của hắn, Thời Lục lại có chút tự tin.

Thời Lục biết cái ý tưởng ngang ngược này là không nói lý, nhưng cô có thể tạm thời đỡ áy náy và hối hận.

Vì thế nàng chủ động mở miệng, đánh vỡ không khí im lặng bên trong xe "Hứa Túc Dã."

Hứa Túc Dã hơi nâng tâm mắt, thông qua kính chiếu hậu từ trên người cô xẹt qua, đạm bạc trả lời "Ân?"

Hắn cho rằng cô muốn nói cảm ơn, cũng không có quá để ý.

Lại không nghĩ rằng, Thời Lục mở miệng nói, chính là vấn đề bén nhọn như vậy.

"Sao anh lại ở khu diễn kịch?"

Hứa Túc Dã nắm tay lái xe, tròng mắt đen nhánh nhìn về phía trước mặt đường, lông mi thẳng, không có độ cong.

Một lát sau, hắn thấp giọng trả lời: "Đi ngang qua."

Từ đầu tới đuôi, ánh mắt hắn đều không hề dao động, thanh âm cũng không có chút phập phồng nào.

Hắn không phải mười mấy tuổi đầu, để dựa vào cảm xúc mà đoán.

Thời Lục không phân biệt được hắn đang nói thật hay giả.

Nhưng cô cũng không ngại ngần mà có cơ hội càn quấy "Thật hay. Kỳ Thành lại nhỏ vậy sao?"

Hứa Túc Dã không đáp.

Thời Lục nhướng mày, tiếp tục nói "Tôi mới vừa kết thúc buổi diễn, từ kịch trường ra tới, anh liền xuất hiện ở đây"

"Còn có, tôi tùy tiện thuê phòng ở nơi đó, lại cùng anh ở đối diện."

Kỳ thật Thời Lục cũng không xác định rõ, chỉ đơn thuần là trùng hợp hay là có nguyên nhân khác.

Nhưng cô muốn nhân cơ hội này, thăm dò ý tứ của Hứa Túc Dã.

Tầm mắt Hứa Túc Dã lạnh lẽo đảo qua kính chiếu hậu, hơi nhíu mi, trầm giọng hỏi "Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Anh có phải lad còn thích tôi?" Thời Lục cũng không nhìn ra ngoài nữa, khi hỏi những lời này, cô theo bản năng ngừng hô hấp, khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu phía hắn, chờ đáp án.

Nửa phút sau, Thời Lục nhận lại được một câu "Thời Lục, cô có biết cô đang nói cái gì không?"

Ngữ khí của hắn không châm chọc, phảng phất chỉ là một câu nghi vấn bình thường.

Nhưng một câu như vậy, đối với Thời Lục ngạo mạn mà nói không khác gì vả vào mặt cô mà cự tuyệt.

Như là nhận được một chậu nước lạnh.

"Tôi nói giỡn" Thời Lục chủ động dời tầm mắt đi, nhìn ra phía ngoài cửa kính.

Hoàng hôn ở Kỳ Thành quá mức chói mắt, mãnh liệt soi rọi đến đôi mắt của cô, bỗng cô lại muốn khóc.

Hứa Túc Dã nhìn không thấy mặt cô, chỉ thấy cô đang nắm chặt lòng bàn tay, móng tay đỏ tươi véo sâu vào da thịt.

"Về sau, cần tránh hiểu lầm, chúng ta vẫn là cố gắng giảm tiếp xúc" Thái độ Thời Lục đột nhiên trở nên lạnh nhạt, thanh âm đông cứng.

Thời Lục phát hiện, cô so với chính mình trong tưởng tượng còn thiếu kiên nhẫn.

Biết rõ trực tiếp hỏi sẽ dễ dàng bị từ chối, nhưng cô vẫn là không muốn, tiêu phí quá nhiều tâm tư thật cẩn thận mà hỏi thử.

Có lẽ là đối mặt Hứa Túc Dã, lâu dài làm cho cô trở nên ngạo mạn cùng cao cao tại thượng, làm cô cảm thấy Hứa Túc Dã không đánh để cô để ý nhiều.

Thời Lục không nghĩ sẽ vì quay lại với hắn mà trả giá quá nhiều, cô nguyện ý nỗ lực quay lại, nhưng nên dừng ở đây mà thôi.

Mặc kệ về sau có hối hận hay không, dù sao hiện tại bị từ chối. Giờ khắc này, Thời Lục giận dỗi mà nghĩ, bọn họ tan liền tan đi.

Thời Lục nói xong, đôi mắt Hứa Túc Dã có chút run rẩy, cũng không có lập tức trả lời.

Trầm mặc thật lâu sau, hầu kết hắn lăn lộn, giọng nói khàn khàn "Được"

Hắn nắm chặt tay lái, lại bởi vì dùng quá sức mà nổi lên xanh trắng.

Thời Lục căn bản không yêu hắn, Hứa Túc Dã vẫn luôn rất hiểu rõ, cũng không dám có nửa điều ảo tưởng.

Nhưng xem ra là hắn vẫn xem nhẹ mức độ máu lạnh của cô.

Cô chủ động tới gần, là xuất phát từ việc không thích ứng được hắn đối xử lãnh đạm với cô, mà sinh ra vài phần không cam lòng. Một khi hắn biểu hiện ra một chút cự tuyệt, cô lập tức sẽ không còn kiên nhẫn.

Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, cô cự tuyệt hắn là không có sao? Khi cô cự tuyệt hắn, chính là không cho hắn một chút mặt mũi.

Cuộc nói chuyện xấu hổ kia đã kết thúc, bọn họ dọc theo đường đi cũng chưa nói thêm nửa lời.

Truyện Chữ Hay