Toàn trường yên tĩnh một chút thanh âm cũng không có, dân chúng Ly quốc khiếp sợ vô cùng, thái tử điện hạ của bọn họ, đây là muốn giao quốc gia cho một thiếu nữ mới mười mấy tuổi thôi sao?
Loại chuyện này làm sao có thể? Kể cả thiếu nữ kia có giúp bọn họ báo thù đi nữa, cũng không có nghĩa sẽ trở thành người lãnh đạo bọn họ, huống chi nàng vẫn còn là một thiếu nữ trẻ tuổi!
"xin thái tử điện hạ cân nhắc!" Dân chúng quỳ trên mặt đất, sắc mặt khẩn trương nhìn Vũ Văn Diệp.
"Điện hạ cân nhắc." Vạn người trong quân đội đồng thời quỳ xuống.
Mấy người Tần Ngọc có chút lo lắng nhìn về phía Lam Ảnh Nguyệt, nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt lại giống như người ngoài cuộc, đứng ở một bên trêu đùa thằn lằn biến dị đã nhỏ đi.
Thấy Lam Ảnh Nguyệt không có phản ứng, Vũ Văn Diệp nói tiếp: "Nếu không nhờ có Lam Dật ta đã sớm chết ở Vô Tâm Cung rồi, là nàng cứu ta ra, ta đã quyết tâm nhận nàng làm chủ."
Ngay cả xưng hô Vũ Văn Diệp cũng thay đổi, ở trước mặt Lam Ảnh Nguyệt hắn không còn xưng bản thái tử nữa, mà là dùng ta.
"Thái tử điện hạ! Vạn lần không thể." Bên trong dân chúng đã xen lẫn một đám quan lại đi tới.
"Cho dù Lam Dật vì chúng ta phục cừu, chúng ta cũng có thể dùng cái khác hồi báo nàng, tại sao lại chắp hai tay dâng quốc gia cho nàng!" Một nam tử nói.
"Đúng vậy, thái tử điện hạ, một thiếu nữ không rõ lai lịch như vậy, sao có thể trở thành người lãnh đạo của chúng ta?!" Một lão giả lại nói.
"Cõ lẽ, nàng vì ngôi vị hoàng đế mà đến!" Một người lại nói.
Lam Ảnh Nguyệt khẽ chớp lông mi, không thể không nói, người nọ nói đúng chân tướng.
"Nàng không được? Các ngươi sao?" Tần Ngọc không chút nào che giấu khinh bỉ của bản thân: "Thời điểm Tiểu Dật quyết đấu, các ngươi ở nơi nào? Thời điểm chúng ta quét sạch loạn đảng trong cung các ngươi ở nơi nào?"
"Đúng vậy đúng vậy, hiện tại lại chạy tới đây nói mát, thì ra thần tử Ly quốc có đức hạnh này." An Nhã sẵng giọng nói.
So về độc miệng, mấy đại thần này sao có thể so với mấy người Tần Ngọc, chỉ bằng vài câu đẫ khiến bọn họ á khẩu không nói gì được.
"Ha ha." Vũ Văn Diệp cười lạnh một tiếng: "Các vị đại thần, thời điểm bản thái tử đến phủ các ngươi bái phỏng, muốn các ngươi hợp lực lất mặt hoàng thượng giả các ngươi đã nói như thế nào?"
Mặt những quan viên trở nên ăn không tiêu, ánh mắt cũng có chút né tránh.
Vũ Văn Diệp đứng lên, vừa đi vừa nói chuyện với người trước mặt: "Vương tướng quân, thời điểm bản thái tử ghé thăm, ngươi nói gia quyến của mình bị hoàng đế giả khống chế, không muốn vạch trần hắn, nhưng mà sau khi bản thái tử điều tra, một nhà già trẻ của ngươi đang hòa thuận vui vẻ ở nhà kia kìa."
Vương tướng quân kia nghe được trước mắt tối sầm lại, cúi đầu.
"Còn có ngươi, Lí thượng thư, bản thái tử cửa người đến phủ của ngươi, ngươi lập tức bị bệnh, đi năm lần cả năm lần bị bệnh không có ngoại lệ, thật sự là khéo như vậy sao?!"
Vũ Văn Diệp lại xoay người, nói với một thái giám đang cứi đầu: "Công công, mỗi một thời điểm ngươi đưa các thiếu nữ tiến cung, không có chút bất an nào sao?!"
"Các ngươi làm giao dịch dơ bẩn, các ngươi cho rằng bản thái tử không biết sao?"
Mỗi một câu nói của Vũ Văn Diệp, khiến các đại thần xấu hổ giận dữ nhưng không thể làm gì được, cuối cùng quỳ tập thể xuống đất.
Vũ Văn Diệp nhìn bọn họ, cười đến cực kì bi thương: "Đây chính là những đại thần khi phụ hoàng còn sống cực kì tín nhiệm, đây chính là quốc gia mà ông muốn dùng tính mạng mình để bảo hộ."
Mọi người vô cùng bi thương nhìn thân ảnh cô đơn của Vũ Văn Diệp, tâm chìm xuống đáy cốc, bắt đầu từ khi nào, quốc gia của bọn họ lại biến thành cái dạng này.
"Quốc gia đã bị hủy, chúng ta cần một người lãnh đạo mới, khiến nó có thể trọng sinh." Vũ Văn Diệp chờ đợi nhìnLam Ảnh Nguyệt, hi vọng nàng có thể mở miệng nói thêm một câu.
Dân chúng nhìn Lam Ảnh Nguyệt, nội tâm vô cùng rối rắm.
Lam Ảnh Nguyệt lành lạnh đảo qua những người trước mắt, bình tĩnh làm người ta sợ hãi: "Chúng ta đi thôi."
Cơ hồ tất cả mọi người không thể tin vào tai mình, lấy thế cục hiện tại, Lam Ảnh Nguyệt nên ứng phó với đám người của Ly quốc mới phải chứ, Vũ Văn Diệp đã nói tận như vậy, ngay cả dân chúng cũng không đồng ý, hắn cũng không đổi chủ ý của mình.
Một ít người lajki cho rằng Lam Ảnh Nguyệt vì ngôi vị hoàng đế mới cứu bọn họ, lúc này sắc mặt cực kì khó coi.
Tần Ngọc bĩu môi nói: "Quốc gia như vậy, lưu lại cũng vậy."
"Tiểu thư, người này xử lý như thế nào?" Du Hồn chỉ chỉ quốc sư lơ lửng trong không trung.
"Cho bọn hắn." Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt nói.
Du Hồn phất tay một cái, đỉnh đầu quốc sư bay lên một đám hắc vụ, tu vi đã bị Du Hồn đánh tan hết, lập tức giơ tay lên, thân mình quốc sư giống như chiếc vải rách bị vứt đến trước mặt người dân Ly quốc.
Mọi người thấy quốc sư trên đất, lại nhìn hướng Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt mang theo mấy người Tần Ngọc đang tiêu sai rời đi.
Ngay tại thời điểm Lam Ảnh Nguyệt đi rồi, Vũ Văn Diệp lại xoay người đi về hướng Lam Ảnh Nguyệt.
Vương tướng quân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng nói: "Điện hạ, ngươi muốn đi đâu? Ngươi đi rồi, quốc gia làm sao bây giờ?"
Vũ Văn Diệp lành lạnh quay đầu lại, nhìn thoáng qua mọi người, cười lạnh nói: "Ta đã không còn là thái tử Ly quốc, ai muốn làm thái tử thì lập người đó lên làm vua đi."
"Điện hạ." Các đại thần khiếp sợ nhìn bóng lưng Vũ Văn Diệp rời đi, vạn phần sợ hãi.
Lúc này, một con khoái mã từ xa chạy tới, người đến nhanh chóng phi thân xuống ngựa, mồ hôi đầy đầu nói: "Tướng quân, đã xảy ra chuyện!"
Vương tướng quân vừa thấy sắc mặt của binh lính, đứng im tại chỗ, run run mở miệng nói: "Nói."
Binh lính kia tái mét mặt run run nói: "Mười vạn đại quân của ninh quốc đã đến biên cảnh nước ta."
"Ninh Quốc chẳng qua chỉ là một tiểu vương quốc mà thôi, đi cùng bản tướng quân." Vương tướng quân lớn tiếng nói.
Lí thượng thư ở một bên lại lắc đầu, ai thán nói: "Trời muốn diệt Ly quốc chúng ta."
"Lí thượng thư, ba năm trước Ninh Quốc đã bị bản tướng quân đánh lui, hiện tại còn phải sợ sao!" Vương tướng quân nói.
Lí thượng thư bi ai nhìn về phía mọi người, trầm trọng nói: "Vương tướng quân, chính ngươi nói, Ly quốc hôm nay có thể sánh bằng với Ly quốc của ba năm về trước không, muốn nói đánh giặc, có thể xuất binh nhưng có thể toàn quân bị diệt."
Nghe lời Lí thượng thư nói, thân mình Vương tướng quân lung lay hoảng loạn, hắn nhìn nhìn phế tích trước mắt, cười khổ nói: "Ninh Quốc, thật sự chọn đúng thời gian."
"Đánh?" Quốc sư nằm trên mặt đất suy yếu vô cùng, ngay cả một ngón tay cũng không thể nâng lên, hắn cười lạnh nói: "Quốc khố rỗng, các ngươi định đánh như thế nào, ha ha ha, khụ khụ."
Nguyên bản dân chúng đối với quốc sư đã hận thấu xương, lúc này nhìn thấy hắn nửa sống nửa chết nằm ở nơi đó, sao có thể bỏ qua cho hắn, nhất thời toàn bộ đi lên dối với quốc sư là một trận quyền đấm cước đá.
Trên hành cung giằng co vài canh giờ, quốc sư bị dân chúng đánh chết trước cửa cung, không ai vì hắn nhặt xác.
Ninh Quốc công thành tin tức Ly quốc có nội gian tryền xa, nhân tâm hoảng sợ, bởi vị bọn họ không có vương, thái tử không có, đã không ai vì bọn họ che mưa che gió
Bọn họ đã đưa ra một lựa chọn tồi tệ, nhưng mà, đợi mấy ngày, vẫn không thấy tin tức Ninh Quốc đánh vào thành.
Lại nói ngày đó sau khi Lam Ảnh Nguyệt cùng mấy người rời đi, mới ra khỏi thành đã nghe được tin tức Ninh quốc xuất binh, nhìn gương mặt bình tĩnh của Lam Ảnh Nguyệt, Vũ Văn Diệp thật sự nhịn không được, liền hỏi: "Ngươi biết Ninh Quốc sẽ đến sao?"
Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười: "Ta cũng sẽ không xem bói, ta làm sao mà biết bọn họ sẽ đến."
"Đêm ngày hôm kia, tại sao ngươi lại bí mật đến gặp tổ phụ, bảo tổ phụ tập kêt quân ở Liễu thành?" Vũ Văn Diệp càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, thậm chí hắn còn không nói với Lam Ảnh Nguyệt hai nước Ly quốc cùng Ninh quốc có mâu thuẫn.
"Ta đã nguyện ý với ngươi đến Ly quốc, sẽ không phải tới du sơn ngoạn thủy." Lam Ảnh Nguyệt nhìn thoáng qua tuyết ngoài cửa sổ, khóe miệng lành lạnh gợi lên.
"Tiểu Dật, như vậy có tính là ngươi cho Ly quốc một cái tát, xong lại cho bọn họ một viên đường sao?" Tần Ngọc cười cực kì giống hồ ly.
Lam Ảnh Nguyệt liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi biết nhanh thôi."
Lâm Khiêm nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Nếu không giết chết Hoàng thượng giả, khẳng định Ly quốc sẽ diệt vong, mà hiện tại, xem như sau khi chết được hồi sinh, như vậy dân chúng nhất định sẽ ủng hộ nàng làm vương."
Mấy người không ngừng hướng đi về phía Liễu thành, dọc đường đi không thiếu những người dân lẩn chốn, tuyết rơi cực kỳ lớn.
Ngoài Liêu thành, Ninh Trí Viễn ở trong lều trại phía xa xa, sắc mặt xanh mét, quỳ trước mặt hắn một đám cấp dưới, đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Không phải nói Liễu thành không có người thủ sao? Quân đội này là từ đâu đến?" Ninh Trí Viễn lạnh lùng nói.
"Khởi bẩm điện hạ, thời điểm điều tra, chích xác là không có ai, không biết vì sao hiện tại lại nhiều thêm một đội quân như vậy." Một tướng quân nhỏ gầy cẩn thận dè dặt nói.
Ninh Trí Viễn tiêu sái qua lại trong lều trại, khí hậu Ly quốc ác liệt, căn bản quân đội của hắn không có thời dan ngốc ở đây lâu được, vốn tưởng có thể tốc chiến tốc thắng, nhưng lại không ngờ Liễu thành đã có quân đội đến dữ.
Hắn an bày hai ngàn người đi đánh lén cư nhiên lại không một ai trở về, nội ứng của hắn bên Ly quốc báo lại rằng thái tử Ly quốc phản quốc cực kì hỗn loạn, rốt cuộc là ai đang ở Liễu thành.
"Vô luận như thế nào, trong ngày hôm nay nhất định phải hạ Liễu thành cho ta, cùng bản điện hạ đi." Ninh Trí Viễn biết, không thể lại tha, bằng không có thể lại sinh chuyện.
Đại quân Ninh Quốc nguy cấp, trên tường thành, một lão giả đầu đã bạc mặc áo giáp đứng hiên ngang trước gió.
Một bên binh lính nhỏ giọng nói: "Tướng quân, lui đi, chúng ta ngăn cản hai ngày, đã là cực hạn, trong thành đã không còn đủ năm ngàn người."
"Tam nhi, bản tướng quân cả đời chiến công vô số, không muốn làm đào binh." Lão tướng quân nhàn nhạt mở miệng nói.
"Tướng quân." Trong thành, binh lính dưới trướng đều quỳ xuống, trên mặt mọi người không hề có ý lùi bước.
"Có lẽ, rất nhanh ta là có thể nhìn thấy Ngọc nhi." Lão tướng quân nhàn nhạt nói một tiếng, nhìn về phía quân đội dưới tường thành kia, tiếp đến truyền lệnh tập kết quân đội, cho dù là ngăn không dược.
Ninh Trí Viễn ngồi trên lưng ngựa, đứng xa xa nhìn người trên tường thành, trong mắt hiện lên một tia kính nể, lớn tiếng nói: "Vãn bối khâm phục Đừng tướng quân đã lâu, nếu tướng quân nguyện ý mở cổng dao thành, vãn bối nhất định không tổn thương dù chỉ một người."
"Muốn chiến liền chiến, không cần nhiều lời." Đừng tướng quân kiên định mở miệng nói.(what the Đừng??)
"Không biết phân biệt phải trái." Vũ Văn Diệp nở nụ cười lạnh lùng, vung tay lên, vô số nhân mã hướng đến tường thành, nhiều người như vậy, có thể đẩy ngã tường thành kia dễ dàng.
Đúng lúc này, trên mặt đất lại đột nhiên chấn động mạnh mẽ.
Mọi người còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, một thằn lằn to lớn xuất hiện bên trong đại quân Ninh quốc.
Lão tướng quân nhìn thằn lằn kia, sắc mặt thay đổi.
Thị vệ bên cạnh run run nói: "Tướng quân, đó là."
Ninh Trí Viễn nhìn kĩ thằn lằn kia một chút, mê mang, thị vệ bên cạnh hô: "Điện hạ, đó là ma thú của ngài sao?"
"Ngu ngốc, mau lui lại." Ninh Trí Viễn vừa nói xong, thằn lằn kia ở trong đám người vung đuổi lên, đảo một phát, chả khác nào đi dọn dẹp rác thông thường
"Tướng quân, ma thú kia là giúp chúng ta!" Thị vệ lão tướng quân bên người kích động hô to lên: "Được cứu rồi, được cứu rồi."
Binh lính bên trong Liễu thành còn tưởng mình nhất định phải chết không thể nghi ngờ, lại không nghĩ rằng sẽ xuất hiện ma thú thần bí kia.
Lão tướng quân nhìn thằn lằn kia, mày gắt gao nhăn lại, lúc này, bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Tổ phụ."
"Diệp nhi." Lão tướng quân quay đầu lại nhìn Vũ Văn Diệp, hốc mắt ửng đỏ, hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Diệp nói: "Nếu ngươi không thông tri kịp thời, Liễu thành nhất định sẽ không giữ được."
"Tổ phụ, ngươi yên tâm." Vũ Văn Diệp nở nụ cười, nhìn trận chiến trước mắt, mấy người Lam Ảnh Nguyệt cũng đã đi tới.
"Đừng tướng quân có lễ." Lam Ảnh Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Ngươi chính là Lam Dật đi?" Đừng tướng quân đánh giá Lam Ảnh Nguyệt một chút, đột nhiên nói: "Có người gia sao? Không đúng sự thật, muốn hay không lo lắng một chút chúng ta diệp nhi?"(mị không dịch nổi câu này chắc là ông ý muốn mai mối cho tỷ vs vvd)
Vũ Văn Diệp bị dọa đến mặt trắng bệch: "Tổ phụ, hiện tại đang đánh giặc đấy!"
Mấy người Tần Ngọc cũng là mồ hôi lạnh chảy ròng, Đừng tướng quân này có thể có một điểm đáng tin hay không, phía dưới đánh thành như vậy, hắn cư nhiên còn có tâm tư nói chuyện này.
Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy lão nhân trước mắt cực kỳ thân thiết, cười nói: "Người thử hỏi Vũ Văn diệp xem hắn có muốn hay không?"
Vũ Văn Diệp lắc đầu như trống bỏi: "Tổ phụ, trước không cần nói chuyện này, trước tiên chúng ta nên đánh cho ninh trí Viễn chạy trở về đi."
Đừng tướng quân trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt ý cười, nhẹ giọng nói: "Tiểu nha đầu sợ là đã có chủ thôi?"
Lam Ảnh Nguyệt không nói gì nhìn lão nhân đang cười xấu xa trước mặt, bĩu môi nói: "Tiền bối như vậy thật là một người bát quái đi?"
"Ha ha." Vẻ lo lắng của Đừng tướng quân lúc trước đã trở thành hư không, hắn đứng bên cạnh tường thành, nói với ninh Trí Viễn: "Ninh tiểu tử, nếu hiện tại ngươi lui binh, lão phu để lại cho ngươi một con ngựa, bằng không ngươi cũng không có đường sống để trở về."
Ninh Trí Viễn nhìn Đừng tướng quân đắc ý trước mặt, mặt tối sầm, lạnh lùng nói: "Không có con ma thú này, ta xem làm sao ngươi cười được."
"Nhưng mà, ta có a." Đừng tướng quân vuốt chòm râu, một mặt đắc ý.
Khóe miệng tần Ngọc vừa kéo, đột nhiên nở nụ cười, hướng phía dưới hô lớn: "Ninh Trí Viễn, nhìn bộ dáng chưa từng trải việc đời của ngươi kìa, đó không phải ma thú mà là thần thú!"
Vừa nghe đến thần thú, quân đội Ninh quốc sợ tới mức chân mềm nhũn, trong lòng không có nửa điểm chiến ý, liên tục lui về phía sau.
Mà khiến Ninh Trí Viễn khiếp sợ là, vì sao Tần Ngọc lại ở trong này, đột nhiên hắn ánh mắt chợt lóe, Tần Ngọc ở trong này kia Lam Dật cũng ở trong này, nhìn quái vật trước mắt này, Ninh Trí Viễn đột nhiên lớn tiếng nói: "Đừng lão tướng quân cả đời chiến công vô số, ngươi có biết thiếu nữ bên cạnh ngươi là loại người nào không? Đó là yêu nữ Ma tộc, mà Ly quốc các ngươi cư nhiên thông đồng cùng yêu nữ làm bậy, không sợ tam quốc vây diệt các ngươi sao?!"
Nghe Ninh Trí Viễn nói, Đừng tướng quân mày nhíu một chút, ngay tại thời điểm Vũ Văn Diệp tính toán mở miệng nói, Đừng tướng quân đột nhiên nói: "Nàng là yêu nữ thì thế nào, lão nhân ta thích, ngươi quản được ta à?!"
Mấy người Tần ngọc nghe được lời nói tùy hứng kia, cư nhiên không nói gì mà chống đỡ.
nh