Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe được lời này, Lam Ảnh Nguyệt đại khái cũng đoán được thân phận của hắn, nhưng mà hắn đến cùng đã dùng phương pháp gì dẫn dụ được Tiểu Long đi, hơn nữa đôi đồng tử của hắn cũng không thuộc về loài người.
Hơn nữa lực lượng xuất hiện vừa rồi kia, cường đại lại quái dị, nàng khẳng định hắn không đơn giản chỉ đứng ở lục giai, người này, không đơn giản.
Nước trong bể lạnh lẽo, đứng lâu trong đấy Lam Ảnh Nguyệt bắt đầu cảm thấy tứ chi cứng nhắc, trong khi đó hắn lại không có một chút khác thường nào.
"Là ta lớn lên không trở thành một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, khiến ngươi thật thất vọng đi." Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi lấy ngoại bào thâm sắc từ trong không gian ra khoác lên người, một tay chống lên cạnh bể, mượn đà nhảy lên bờ, người này dẫn nàng tới nơi này, chẳng lẽ chỉ vì muốn nhìn bộ dạng của nàng thế nào thôi sao, nhàm chán.
Thân thể nàng nhảy lên mang theo vô số bọt nước, không biết do cố ý hay vô ý mà tất cả đều bay về hướng Mộ Hi Thần, Mộ Hi Thần nhẹ nhàng chạm bàn tay vào mặt nước, một màng chắn từ nước được tạo ra, ngăn chặn chỗ bọt nước kia.
Hắn buông tay xuống tiện thể cầm theo chén rượu, ngữ khí lành lạnh từ phía sau Lam Ảnh Nguyệt truyền đến: "Chỉ cần nói đến dáng người của ngươi thôi có dâng lên cho ta nhìn, ta cũng không muốn nhìn, cần gì phải vẽ thêm chuyện."
Hai tay Lam Ảnh Nguyệt đang thắt lại quần áo đột nhiên dừng lại, người này lãnh thành như vậy, không ngờ miệng lưỡi cũng độc không kém, đột nhiên quay đầu ngồi xổm xuống bên cạnh bể, chống lại ánh mắt rét lạnh của hắn, mỉm cười nhìn hắn, "Ngươi muốn uống thử nước trong bể này không?"
Mộ Hi Thần không nghĩ tới nàng sẽ quay đầu, chưa từng có nữ nhân nào dám cách hắn gần như vậy, nhìn ánh mắt nàng cười cong thành hình trăng lưỡi liềm, trong lúc nhất thời lại quên mất việc phải trả lời, một giây sau, thân thể hắn giống như bị mất đi khống chế, trượt vào trong nước, uống một ngụm nước xong mới tỉnh táo ngoi lên khỏi mặt nước, Lam Ảnh Nguyệt sớm đã rời đi.
Nhớ tới ánh mắt kia, ánh mắt ngàn năm không đổi của Mộ Hi Thần xuất hiện cảm xúc dị thường, yêu dị tử mâu lưu quang rung động.(đồng tử màu tím như thế này._.Trở lại phòng thay xong y phục, Lam Ảnh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực nhìn Tiểu Long đang run run nói: "Tại sao vừa rồi lại đột nhiên chạy đi?"
Tiểu Long tội nghiệp mở đôi mắt to đầy nước nói: "Mẫu thân, có bảo bối."
Lam Ảnh Nguyệt không nói gì, ngay cả Tiểu Long thích bảo bối gì Mộ Hi Thần cũng biết, nàng nằm trên giường, ánh mắt vừa nhắm lại, lại cảm giác được ngoài phòng có người đang tiến lại gần.
Nàng định đứng dậy, Du Hồn đã rời khỏi không gian, hắn không một tiếng động ở trong không trung cử động tay, sương mù màu vàng giống như lốc xoáy không ngừng từ ngoài phòng ngưng tụ quanh tay hắn, cuối cùng tụ thành một quả cầu trong suốt, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
"Muốn chết." Thanh âm Du Hồn lạnh thấu xương, hắn khẽ động đầu ngón tay quả cầu đi thẳng qua khe hở, chỉ nghe thấy thanh âm của vật ngã xuống, đêm khôi phục yên tĩnh.
Chỉ mới ngày đầu tiên, đã có người không chờ được rồi sao, chẳng qua là mê hồn hương hạ đẳng như vậy cũng lấy ra được, Viêm Quốc này, so với nàng nghĩ hình như còn nghèo nàn hơn, bất quá, nàng không cũng không để ý.
"Du Hồn, giúp ta làm một chuyện." Lam Ảnh Nguyệt gợi lên ý cười tà ác, Tiểu Long ở một bên đột nhiên có chút lạnh, chạy nhanh vén lên một góc chăn trùm kín thân thể của mình, mẫu thân cười thật đáng sợ.
Du Hồn bay đến, loan hạ thắt lưng, nghe lời nàng nói xong, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại được bình tĩnh, gật gật đầu biến mất khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, một tiếng thét chói tai phá tan không gian, Lam Ảnh Nguyệt vẫn còn đang buồn ngủ ngồi dậy, nghe tiếng bước chân tới tới lui lui ngoài phòng, chậm rì rì bắt đầu rửa mặt.
Chờ nàng thu thập xong đẩy cửa ra, trong đại sảnh đã tụ tập rất nhiều người, có thanh âm nam nhân biện giải, còn có tiếng khóc của nữ tử, rất náo nhiệt.
Lam Ảnh Nguyệt liếc mắt một cái, đi đến ngồi bên cạnh An Nhã, An Nhã lập tức thần thần bí bí ghé vào tai Lam Ảnh Nguyệt nói: "Thần tượng, ngươi có biết tối hôm qua phát sinh chuyện gì không?"
Lam Ảnh Nguyệt lắc lắc đầu, bắt đầu ăn điểm tâm, thuận tiện cầm một cái chén nhỏ lấy một ít cho Tiểu Long, đặt ở bên cạnh, Tiểu Long lập tức nhảy đi qua, khoan khoái bắt đầu ăn.
"Buổi sáng hôm nay thời điểm Ninh Uyển Chi tỉnh dậy, phát hiện đội của Lí Minh Vũ đang nằm trong phòng của nàng, cho nên bị kinh sợ."(Nhi thấy nằm ngoài phòng không đủ dọa con nhà người ta) An Nhã cắn một miếng bánh, dè dặt cẩn trọng nhìn Lam Ảnh Nguyệt một cái nói: "Thần tượng, không là người làm chứ?"
"Đương nhiên." Lam Ảnh Nguyệt chỉ nói hai chữ, An Nhã buồn bực, đương nhiên vẫn là đương nhiên, Tiểu Long nhìn An Nhã buồn bực, chân nhỏ che miệng cười trộm.
"Tiểu Nhã, chỉ số thông minh của ngươi ngay cả một sủng vật cũng vượt qua rồi sao." Lâm Khiêm híp mắt, ánh mắt nhu hòa nhìn Tiểu Long, Tiểu Long nghe được có người khen nó, lập tức nhảy lên đầu vai Lâm Khiêm, hôn lấy bẹp một cái.
Sau đó thẹn thùng bụm mặt chui trở về trong lòng Lam Ảnh Nguyệt, mặt rúc sâu vào trong lòng Lam Ảnh Nguyệt chỉ chừa mỗi cái cổ cùng cái đuôi ngọ nguậy.
"Ngươi cư nhiên bị một tiểu miêu phi lễ, ha ha ha ha." Phượng Hiên cười lớn đi tới, cầm lấy chiếc đũa không chút khách khí gắp ăn, một thân nồng nặc mùi son phấn khiến mọi người chỉ biết lắc đầu.
"Hôm nay mang bọn ngươi đi địa phương tốt." Phượng Hiên thần bí nở nụ cười, mấy người lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, điện hạ sẽ không dẫn bọn họ đi dạo lầu xanh chứ?
Nhìn ánh mắt mấy người kia, Phượng Hiên không nói gì liếc mắt xem thường, "Ta muốn mang bọn ngươi đi phòng đấu giá, các ngươi dùng ánh mắt gì vậy, bản điện hạ mang việc vào người rồi."
Mấy người nhất trí gật đầu, ngay cả Đông Phương Hàn cũng gật đầu một cái, lời phản bác của Phượng Hiên cũng nghẹn lại trong cổ họng, danh hiệu tiểu bá vương của hắn cũng không phải để trang trí, cũng chỉ có mấy người này dám đối với hắn như vậy.
Không khí giữa bọn họ tương đối náo nhiệt, mấy người Lam Hạo Phong lại phá lệ cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao Lâm Triệt cùng Lam Hạo Phong đều quý An Nhiên, có thể nói là mùi thuốc súng mười phần, Lam Nguyệt Ngôn vốn không thích An Nhiên dọc đường đi nàng đã nghẹn đến điên rồi.
Sau khi ăn xong, mấy người vừa mới đứng lên chuẩn bị xuất môn, trong tửu lâu lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến, mọi người có chút kinh ngạc nhìn Mộ Tiêu Dật nổi giận đùng đùng mà đến, lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mộ Tiêu Dật bước vào tửu lâu, quét một vòng trong đại sảnh, lập tức nhìn thấy thân ảnh Lam Ảnh Nguyệt.
Ngày ấy trở về Phượng Quốc, phải đi sư môn, cũng nói sự tình gặp được ẩn sĩ cường giả ở Phượng Quốc nói cho sư phụ hắn, mà sư phụ hắn sau một thời gian dài điều tra, Lam Dật căn bản không thuộc gia tộc lánh đời nào, tuổi nàng cũng không vượt quá mười năm tuổi.
Chỉ cần có tinh lực màu tím, tuy rằng khả năng rất nhỏ, nhưng cũng có khả năng ở tuổi này tu luyện đến thất giai, cũng thuấn phát ma pháp.
Vừa nghĩ đến việc hắn ở Phượng Quốc trước mặt nhiều người như vậy quỳ gối với Lam Dật, nhưng lại phải nuốt vào độc dược không biết tên, tức nhất ược tề sư giỏi nhất Viêm Quốc cũng không tìm ra hắn trúng độc gì, chính hắn cũng không cảm thấy có gì dị thường, làm hại hắn mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, hắn thật sự không cách nào nhịn được muốn hạ thủ với nàng.
Nhìn cơn giận dữ Mộ Tiêu Dật, Lam Ảnh Nguyệt lại nở nụ cười, "Thế nào, còn muốn hướng ta quỳ gói gọi tiền bối nữa không?"