Nhiếp Hồn Vương Phi

chương 12: tình cảm khác thường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi sáng ngày thứ hai, sau khi ăn xong, Lam Ảnh Nguyệt liền kêu Dạ Lan tiến vào, nói cho Dạ Lan nàng cần một ít sách tu luyện.

Dạ Lan nghe vậy cười nói: “Ngũ tiểu thư, chủ thượng lúc đi đã phân phó qua, ngài nói sách toàn bộ đều ở thư phòng, thuộc hạ có thể mang ngài đi qua.”

Lam Ảnh Nguyệt nhìn Phượng Diệc ngày hôm qua đi vội vàng, lại không nghĩ rằng hắn ngay cả chuyện này đều đã vì nàng chuẩn bị tốt.

“Hảo, hiện tại đi thôi.” Lam Ảnh Nguyệt bất động thần sắc đánh giá Dạ Lan một chút, nàng biết bản thân tu vi thấp, nhưng không có nửa phần khinh thường nàng, đối xử với nàng là cung kính phát ra từ nội tâm.

Dạ Lan hướng Lam Ảnh Nguyệt cúi thân mình, liền dẫn nàng đi qua tểu lầu các bên cạnh, vừa đi vừa nói chuyện, “Chủ thượng nói, bảy ngày sau, Học viện Hoàng gia tuyển nhận một đám đệ tử mới, nếu Ngũ tiểu thư có hứng thú, có thể đi nhìn xem.”

Học viện Hoàng gia? Nàng còn đang có quyết định này đâu, bên trong có thể có không ít người quen đâu?

Đáy mắt Lam Ảnh Nguyệt nở rộ ra một tia ý cười không thể phát hiện, Thao Thiết lại run lên một chút, nó cảm giác, có người muốn tạo tai ương!

Tu luyện ngày đầu tiên, nàng cơ hồ là ở trong tiếng ghét bỏ của Thao Thiết vượt qua, một lát cái này không đúng, một lát cái kia không đúng, Lam Ảnh Nguyệt cũng chỉ yên lặng nghe, dù sao nàng chưa bao giờ tiếp xúc qua những thứ đó.

Sau khi không gian mở ra, nàng đã có thể cùng Thao Thiết dùng tinh thần tiến hành trao đổi, điều này làm cho nàng cảm thấy thuận tiện rất nhiều.

Buổi sáng ngày thứ ba, thời điểm Dạ Lan đi đưa cơm cho Lam Ảnh Nguyệt, trong cửa phòng khép chặt đột nhiên truyền ra một trận dao động linh lực.

Dạ Lan mở to hai mắt nhìn, mới ba ngày, mà đã đột phá? Tốc độ này có phải hay không quá nhanh?!

Lam Ảnh Nguyệt đã ở trong phòng đóng cửa ba ngày, lúc này trên đầu che kín mồ hôi thật nhỏ, cửa phòng mở ra liền thấy Dạ Lan bưng cơm, khẽ nhếch miệng đứng ở nơi đó.

“Như thế nào?” Lam Ảnh Nguyệt kỳ quái tiêu sái đi qua, nhàn nhạt mở miệng nói: “Ta muốn tắm rửa một cái.”

Dạ Lan phục hồi tinh thần, lập tức nói: “Tốt, tiểu thư, thỉnh đi theo ta.”

Vốn cho là chủ thượng là coi trọng mĩ mạo của Ngũ tiểu thư, không nghĩ tới, Ngũ tiểu thư cư nhiên là yêu nghiệt tồn tại, tốc độ tiến giai nhanh như vậy, nàng nhưng là nghe đều chưa từng nghe qua a!

Lam Ảnh Nguyệt cũng không biết tốc độ tấn chức nàng dọa đến Dạ Lan, chỉ cảm thấy này cô nương sắc mặt có chút cổ quái, nhưng không có nghĩ nhiều.

Chỉ chốc lát sau, Dạ Lan liền đưa nàng đến trước một cái cửa phòng, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một cái bể lớn như vậy ở trước mặt nàng, mặt trên di động tầng tầng sương mù.

“Bể này cư nhiên là được làm từ Ấm Ngọc!” Thao Thiết mấy ngày nay đã đem bảo vật trên gác xép đều xem xong, chủ nhân của hắntrước kia đã thật xa xỉ, không nghĩ tới đại ma vương càng thêm xa xỉ!

Ba ngày tu luyện liên tục này khiến Lam Ảnh Nguyệt có chút mệt mỏi, lúc này ngâm ở trong nước ấm áp, nàng cư nhiên bất tri bất giác liền ngủ.

Không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ Lam Ảnh Nguyệt lại hơi hơi nhíu mày, một cỗ huyết tinh như có như không khí chui vào lỗ mũi của nàng, hai mắt khép chặt chợt mở, tản mát ra từng trận lãnh ý. (huyết tinh: mùi máu)

“Nha đầu, ngươi tỉnh?” Phượng Diệc ngồi xổm bên cạnh bể, một đôi mắt nhỏ dài mỉm cười nhìn nàng, thân mình mảnh khảnh của nàng ở trong nước như ảnh như hiện, một khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn bị nhiệt khí hun đỏ bừng, ánh mắt có tinh thần mở thật to vô cùng lộng lẫy, một đôi mày lá liễu giống như trăng non, nơi đáy mắt tỏa ra cỗ khí chất nhàn nhạt. (Tiểu Tuyết: Đoạn này không biết dịch sao hết, đành chém. Có lẽ có chút nặng tay.)

Lam Ảnh Nguyệt quay đầu lại, liền nhìn thấy Phượng Diệc ngồi xổm bên cạnh nàng, tâm cảnh giác trầm tĩnh lại, “Ngươi bị thương?”

Phượng Diệc hơi hơi sửng sốt, hắn rõ ràng đã đổi qua quần áo, nàng vẫn là ngửi thấy được sao?

“Con kiến này làm sao có thể đả thương được ta?” Phượng Diệc hơi cúi đầu, nhìn sườn mặt tinh xảo của nàng, da thịt nàng trắng nõn gần như trong suốt, lông mi thon dài ở mi mắt khẽ nhắm như tạo ra bóng ma làm cho khuôn mặt nàng tăng thêm vài phần sắc thái thần bí không rõ.

Đã nhiều ngày, trong lòng cũng là có chút cảm giác khác thường, làm cho hắn muốn xác định. Thẳng đến vừa rồi nhìn thấy nàng, cái loại cảm giác này lại đột nhiên tiêu thất, phảng phất là tìm được gửi gắm, cái loại cảm giác này cư nhiên đáng chết tốt đẹp.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn thần sắc nơi đáy mắt hắn biến hóa, muốn xoay người, lại bất ngờ không kịp phòng bị, bị hắn từ trong nước kéo lên, khăn tắm nhanh chóng khóa trên thân thể của nàng, tiếp theo nàng đã bị vòng vào trong lòng hắn.

Cách khăn tắm mỏng manh, thân mình Lam Ảnh Nguyệt liền kề sát Phượng Diệc, thiếu nữ trước ngực mềm mại làm cho ánh mắt hắn hơi hơi nheo lại. (Tiểu Tuyết >///

Truyện Chữ Hay