Nam tử một thân bạch y nhẹ nhàng, đứng dưới tàng cây hoa đào vừa mới trổ bông trong viện.
Viện này sát bên Sấu Ngọc Trai, hai viện chỉ cách nhau một vách tường, vừa hay lại có thể ngăn cách tiếng ồn rầm rĩ bên viện kia.
Minh Nhạc đi qua trước cửa, liếc mắt nhìn qua một cái đúng lúc người bên kia cũng lơ đãng ghé mắt lại đây, hai người không hẹn mà gặp.
E ngại thân phận đối phương, nàng không thể làm bộ không nhìn thấy, vì thế cười cười gật đầu một cái xem như chào hỏi hắn.
Chào hỏi giữa thiên kim quý môn và nam tử xa lạ không có gì hơn cái này, tuy thân phận nam tử kia tôn quý, nhưng dù sao bọn họ cũng không quen biết, nên làm ra cử chỉ xã giao như vậy người khác cũng không thể bắt lỗi.
Gật đầu xong, Minh Nhạc dường như không có việc gì tiếp tục đi qua.
"Cửu tiểu thư dừng bước!" Thanh âm của nam tử vẫn thuần hậu mà lộ ra xa cách như trước.
Minh Nhạc dừng lại, quay đầu quăng cho hắn một ánh mắt nghi vấn: "Điện hạ gọi ta?"
Nam tử gật đầu, thân sắc trên mặt thủy chung thản nhiên: "Có thể ở lại nói chuyện một lúc được không?"
Cách vách chính là bọn Dịch Minh Tâm, chốc lát nữa đoàn người Dịch Vĩnh Quần cũng sẽ đi ngang qua đây, nàng bất quá chỉ mới hồi phủ, thật sự không muốn bị chú ý.
Minh Nhạc nhanh chóng cân nhắc trong đầu một chút, sau đó thoáng rũ mắt xuống làm ra tư thế bị gò bó: "Thần nữ sống lâu bên ngoài, chỉ mới hồi phủ hôm nay mà thôi, nên cũng không quá rõ ràng chuyện tình trong phủ, nếu điện hạ có gì cần hỏi vẫn là nên gọi người qua tiểu viện cách vách tìm Tam thẩm của thần nữ."
"Bổn vương vừa từ trong viện đó ra, có hai vấn đề muốn thỉnh giáo Cửu tiểu thư, chứ không có ý gì khác." Biểu tình trên mặt nam tử không thay đổi: "Không cần thiết phiền toái Tam phu nhân."
Thái độ của hắn cực kì khiêm tốn lễ phép, xem ra thật sự là theo dỗi nàng đến đây.
Minh Nhạc khoé miệng có chút run rẩy không dễ phát hiện, không thể lại từ chối nữa, liền bước đến.
"Vậy điện hạ muốn hỏi cái gì?" Nàng chỉ đứng ở cổng vòm bên ngoài, ý cười trong mắt vô cùng ngây thơ hồn nhiên, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt không ở gần hắn quá, có thể trở ra bất cứ lúc nào.
Nam tử thấy nàng như vậy, cũng không thấy kì lạ, ngược lại vứt bỏ tôn quý chủ động đi đến trước mặt nàng, ung dung nói: "Vừa rồi trong đám người, bổn vương thấy ngươi giống như cúi đầu tự nói gì đó, nhưng lại không biết là nói cái gì?"
Hắn không hiếu kì nàng nói gì, chỉ là cảm thấy tương đối hứng thú với việc tại sao khi nàng lẩm nhẩm bốn chữ kia xong lại lộ ra một nụ cười tự đắc giảo hoạt như vậy.
Minh Nhạc hơi rũ mi mắt, không chút hoang mang nói: "Thần nữ nào có từng nói gì? Chắc là Vương gia người nhìn lầm rồi!"
Nam tử bình tĩnh nhìn nàng, không bình luận thêm gì.
Sau lúc lâu hắn bỗng đứng qua một bên nói: "Vào trong rồi nói đi!"
Minh Nhạc nháy mắt ngẩng đầu nhìn hắn, tuy trước đó nàng luôn cảm thấy may mắn trong lòng, nhưng lúc này nàng đã khẳng định được...
Hắn nhận ra nàng.
Xa cách hai năm, rốt cuộc lại gặp được tên sát tinh muốn chết không chết này ở đây, thật là xui xẻo!
Minh Nhạc khẽ thở dài trong lòng một hơi, ngoài mặt vẫn tự nhiên hào phóng nhấc chân đi vào, ngừng lại ngay dưới tàng hoa đào chỗ hắn vừa đứng.
Nam tử theo sau lại đây, lúc này cách nói chuyện của hắn trực tiếp hơn: "Ngươi làm như thế nào?"
Bởi vì không xác định được ý đồ thật sự của hắn, Minh Nhạc cũng không dám đoán mò, liền giả bộ không hiểu quay đầu lại nhìn bắn: "Cái gì chứ?"
"Thiết kế ra cục diện hôm nay không khó, chỉ cần một chút mị dược và tình hương thúc đẩy sự việc. Nhưng Cửu tiểu thư luôn ở xa ngàn dặm, chẳng phải vừa hồi phủ hôm nay thôi sao? Muốn an bài tuồng kịch ở nội viện Hầu phủ này mà không để lại chút dấu vết gì... tựa hồ cũng không dễ dàng." Nam tử vươn ngón tay thon dài búng nhẹ vào hoa đào bên cạnh ra, năm cánh hoa hồng nhạt vừa mới chóp nở tức thì bị tản ra bốn phía, rồi chầm chậm bay xuống dưới.
Trong mắt hắn thế nhưng lại mang theo ý cười, Minh Nhạc vốn còn tưởng nàng nhìn lầm rồi, phải nhìn chăm chú kĩ lưỡng một hồi mới chắc chắn hắn thật sự là đang cười.
Dung mạo của hắn trời sinh vốn rất xuất sắc và dễ nhìn, thế nên thời điểm chỗ sâu thẳm nhất trong đôi mắt hắn bùng lên một chút ý cười nhu hoà, với đôi mắt sáng ngời ấy, thực sự sẽ khiến cho người khác sinh ra cảm giác rung động.
Một thoáng kinh hồng, lúc ấy trong đầu Minh Nhạc đột nhiên hiện lên hai chữ... yêu nghiệt!
(một thoáng kinh hồng: chỉ liếc mắt một cái liền để lại ấn tượng sâu sắc mãnh liệt.)
"Thần nữ đúng là vừa mới vào phủ hôm nay, không phải điện hạ cũng thấy được đó sao? Ta thật sự không biết người đang nói gì." Minh Nhạc lòng nổi lên phòng bị, trên mặt vẫn luôn giữ biểu cảm thản nhiên ngây thơ: "Thần nữ không quấy rầy nhã hứng ngắm hoa của điện hạ nữa, thần nữ cáo lui."
Nói xong liền nhấc chân bước đi, bất ngờ không kịp đề phòng, cổ tay lại bị người ta nắm lại.
Đối với đôi tay của nam tử này, Minh Nhạc cũng không xa lạ gì. Màu da trắng mịn, xương ngón tay thon dài cân xứng, có thể nói đó chính là kiệt tác tinh xảo nhất trời đất, chỉ là...
Có ác mộng ở hai năm trước, nàng quả thật không thưởng thức nổi kiệt tác này.
Nếu cả hai bên đều tự hiểu trong lòng không nói ra, vậy thì lúc này đây thứ quyết định chính là tính nhẫn nại!
"Điện hạ đây là có ý gì?" Nàng ngửa đầu nhìn hắn, dưới ánh mặt trời đôi mắt ấy như toả ra ánh sáng rực rỡ, không chút nhăn nhó và e lệ.
Nam tử cười nhẹ một tiếng, bỗng nhiên cúi người nói nhỏ bên tai nàng: "Ngươi sợ ta?"
Gương mặt hai người dán lại cực gần, hơi thở ướt át của hắn nhẹ phất qua làn da nàng, đây vốn là một tư thế vô cùng ái muội, nhưng từ đầu đến cuối Minh Nhạc lại chỉ cảm thấy trống rỗng, nổi da gà, phát lạnh từ đầu đến chân.
Dù như thế, nàng vẫn không chút sợ hãi ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tại sao?"
"Đường đường là thiên kim tiểu thư phủ Vũ An Hầu, lại nữ phẫn nam trang ra vào những nơi hạ cửu lưu như tửu quán đổ phường, ngươi thật sự không sợ ta sẽ rao rêu ra ngoài sao?" Bất giác độ cong trên môi nam tử ngày càng lớn hơn, trong đôi mắt trong suốt xẹt qua một tia sáng rực.
(hạ cửu lưu: nói gọn thì đây là các ngành nghề dưới đáy xh phong kiến)
"Điện hạ nói đùa, người... có lẽ nhận sai người rồi!" Minh Nhạc mỉm cười, cúi đầu nghiêm túc gỡ từng ngón từng ngón tay đang giữ cổ tay nàng ra.
"Phải thế không? Nhưng sao bổn vương lại cảm thấy nhãn lực của mình thật chính xác vậy!" Nam tử cũng không chống trả, mặc ngón tay thon dài của nàng gỡ từng ngón của mình xuống.
Minh Nhạc xoay người muốn ra ngoài, lập tức tiếng cười của hắn lại lần nữa vang lên: "Ngày trước ta từng học được một chiêu từ người khác, người đó nói nếu muốn biết một người là nam hay nữ, chỉ cần tìm một tiểu mỹ nhân lột sạch y phục để loã thể trước mặt hắn thì ắt sẽ có kết quả, nhưng bổn vương lại không cho là đúng!"
Lời này từ chính miệng nàng nói ngay tại Liễu Hương hai năm trước.
Nam nhân này, bây giờ tìm tới nàng....
Chắc chắn là vì cái đó!
Minh Nhạc ngừng chân, chỉ trong nháy mắt, nụ cười tươi tắn sáng lạn trong mắt liền tan biến đi.
"Vậy sao? Vậy chứ điện hạ cho là thế nào?" Nàng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, giây phút đó không khí dường như xuất hiện hai lưỡi đao sắc bén ập vào trước mặt đối phương.
Ánh mắt này, vẻ mặt này, quả nhiên là nàng sao?
Trong mắt nam tử hiện lên một tia nghiền ngẫm, hắn chậm rãi bước lên đưa tay xoa nắn gương mặt nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má phấn nộn của thiếu nữ.....
Xúc cảm trên tay mềm mại trơn mịn, quả thật là một nữ tử.
Minh Nhạc mặt không thay đổi, không nhúc nhích nhìn hắn, vẫn chưa né tránh.
Nơi này là nội viện phủ Vũ An Hầu, cách vách lại có rất nhiều người, nên nàng không sợ hắn làm gì nàng, hơn nữa trên thực tế nàng cũng chắc chắn hắn không có hứng thú để làm gì nàng.
Nam tử mỉm cười, ngón tay lại chậm rãi trượt xuống thâm nhập vào cổ áo, vòng lên cái cổ tao nhã của nàng.
Đúng lúc này tiếng Dịch Vĩnh Quần đột nhiên truyền từ xa xa ngoài viện vào: "Ân vương điện hạ? Sao người lại ở đây?"
Lúc này nếu nàng đi ra đón Dịch Vĩnh Quần không thể nghi ngờ chính là giấu đầu hở đuôi, Minh Nhạc nhướn mày, vừa định tạm lánh vào trong viện, nhưng hành động của nam tử kia lại nhanh hơn nàng một bước. Bàn tay đặt bên gáy nàng trực tiếp trượt xuống đầu vai trơn bóng dưới lớp y phục, dụng sức một cái, kéo nàng qua một bên, giấu nàng vào vách tường cạnh cổng vòm.
Lúc Dịch Vĩnh Quần chỉ còn cách nơi này bốn năm bước xa, hắn lại không chút e dè lần nữa nghiêng người nói nhỏ bên tai nàng: "Bổn vương nghĩ tận mắt thấy mới đáng tin, lát nữa vẫn nên lột sạch kiểm chứng thân thể mới thỏa đáng."
Minh Nhạc nghe vậy thầm rùng mình, nàng còn chưa kịp phản ứng....
Ngay sau đó liền cảm thấy trước ngực chợt lạnh, cái lạnh lao thẳng đến trên người, y phục đầu vai bên trái đã bị người nào đó mạnh mẽ kéo xuống.
- ----------------
() Phần chú thích không cần thiết.
"Cửu lưu" là để chia tầng lớp các ngành nghề trong phong kiến.
Thượng cửu lưu: nhất lưu Phật tổ (Thích Ca Mâu Ni) nhị lưu tiên (Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, Bát tiên vân vân) tam lưu hoàng đế (chân long thiên tử, phong kiến đế vương) tứ lưu quan (quan lại lớn nhỏ) ngũ lưu lò nấu rượu (xưởng rượu, từng là nhà xưởng lớn nhất thời đại phong kiến) lục lưu đương (hiệu cầm đồ) thất lưu thương (thương nhân) bát lưu khách (trang viên chủ) cửu lưu điền trang (nông dân).
Trung cửu lưu: nhất lưu cử tử (cử nhân) nhị lưu y (thầy thuốc, lang trung, đại phu, hiệu thuốc tiên sinh) tam lưu phong thuỷ (thầy địa lý, âm dương tiên sinh) tứ lưu phê (đoán bát tự, thầy bói) ngũ lưu đan thanh (thi họa) lục lưu tướng (tướng sĩ, người xem tướng) thất lưu tăng (hòa thượng) bát lưu đạo (đạo sĩ) cửu lưu cầm kì (đàn cổ và cờ vây, đặc điểm của văn nhân)
Hạ cửu lưu: nhất lưu vu (phù thủy/bà đồng miền Nam vẽ bùa, niệm chú, chiêu thần, đuổi quỷ) nhị lưu kỹ nữ (thanh kỹ, gái điếm, ca kỹ) tam lưu đại thần (thầy cúng) tứ lưu bang (phu canh, người gõ mõ nửa đêm nhắc nhở củi lửa) ngũ lưu thế đầu đích (thợ cắt tóc) lục lưu xuy thủ (nhạc công, thợ làm kèn) thất lưu con hát (các loại diễn viên) bát lưu khiếu nhai (ăn mày) cửu lưu bán kẹo (người làm làm tò he).
(Nguồn tham khảo: jeongkimchi - wordpress)