Nhiếp Chính Vương Phi

chương 16: màn trời chiếu đất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lý thị tự mình đưa hai tỷ đệ Minh Nhạc và Minh Tước về Trúc Ý hiên, quả nhiên đã có đại phu đợi sẵn bên trong.

"Đã sắp tới giờ khai tiệc rồi, nhị thẩm không tiện xuất hiện, tam thẩm người nên nhanh trở lại phụ giúp tổ mẫu." Minh Nhạc quay lại nhìn Lý thị, cười nhu thuận.

"Không sao, chuẩn đoán chỉ trong chốc lát." Lý thị cười nói, kiên trì ở lại đợi đại phu kiểm tra thương thế thật hư cho hai người xong, biết được chỉ là bị thương ngoài da không có gì trở ngại, mới yên tâm rời đi báo lại với lão phu nhân.

Đại phu xử lí đơn giản vết thương cho hai tỷ đệ, lại dặn dò hai câu, ngàn vạn lần không được để miệng vết thương dính nước, Tằng ma ma liền đưa người đến phòng thu chi nhận bạc.

Hai tỷ đệ lần lượt đi ra thay y phục, trong phòng không còn người ngoài, Minh Tước nâng cổ tay được quấn băng vải của Minh Nhạc lên, nhíu mày nói: "Chỉ là khổ nhục kế mà thôi, mình đệ là được rồi, tỷ hà tất gì một hai phải làm vậy."

"Nếu đã làm thì phải làm cho thật, vết thương ngoài da mà thôi, dưỡng hai ngày là tốt rồi." Minh Nhạc "không sao cả" cười cười, đưa tay sửa sang lại cổ áo giúp hắn: "Đi thôi, chậm trễ thêm chút nữa sẽ bỏ lỡ mất kịch hay"

"Được!" Minh Tước gật đầu, cuối cùng tỷ đệ hai người không chút chậm trễ cùng bước ra cửa.

Bởi vì nam nữ cách biệt, Minh Tước vừa ra cửa liền đi một mạch đến phòng khách tiền viện tiếp đón nam tân. Còn Minh Nhạc đi tìm Tiểu Lục và Tiểu Thúy trong viện của Minh Tước, mang hai nha đầu đó đi về phía thiên thính ở hậu viện.

Thiên thính được xây cạnh Noãn các, nơi vừa gặp lão phu nhân khi nảy, Minh Nhạc mang theo hai nha hoàn thong thả bước đi trên con đường quen thuộc, lúc đi ngang qua tiểu hoa viên lại trùng hợp gặp lão phu nhân dẫn theo một đám nữ quyến đang đi lại đây từ hướng Noãn các.....

Không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên là do vị trong cung - Minh phi nương nương đến rồi.

Minh Nhạc không ngừng bước, nhanh chóng tiến lên, vén áo thi lễ với lão phu nhân: "Tổ mẫu, đại tỷ đến sao?"

"Không vậy thì còn thế nào nữa?" Lão phu nhân vẫn chưa mở miệng, Lý thị đã hớn hở thay lão phu nhân trả lời: "Cửu nha đầu con đến đúng lúc lắm, cùng mọi người ra tiếp giá đi!"

"Vâng, tam thẩm!" Minh Nhạc chớp mắt, cười tươi một cái, sau đó khéo léo lùi sang một bên, đợi đám người Dịch Minh Phỉ bước tới, nàng mới nhập vào trong đám người, yên lặng đi về phía đại môn.

Thất tiểu thư Dịch Minh Phỉ là đích nữ của tam phòng, do Lý thị sở sinh, vẻ ngoài trời sinh xinh đẹp, tính tình yếu đuối văn nhã.

Thấy Minh Nhạc đi cùng mình, Dịch Minh Phỉ lặng lẽ kéo kéo tay áo của nàng, mặt lộ ra một nụ cười thân thiện.

Bởi vì bây giờ không tiện nói chuyện, nên Minh Nhạc cũng chỉ quay đầu cười cười với nàng ta, xem như hai người đã có chào hỏi qua.

Khi lão phu nhân dẫn đoàn người này ra ngoài, đám người Dịch Vĩnh Quần cũng đã sớm có mặt ở nơi đó.

Lúc đó xa giá của Dịch Minh Tâm vừa đến, cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá mang theo thanh thế hoàng thất chậm rãi tiến vào ngõ nhỏ, chuế xe vàng hồng dưới mui xe thay nhau lắc lư theo từng tiết tấu hành tẩu của con ngựa, cùng rêu rao dưới ánh nắng mặt trời.

Trước sau xa giá là một đội quân Ngự Lâm làm hộ vệ, cung nữ thái giám tổng cộng có mười sáu người đi theo, trong tay mỗi cung nữ đều mang theo một cái khây dùng khăn đỏ che lại. Thái giám hai người một nhóm, cùng nâng thùng gỗ nhuộm hồng có phân lượng không nhẹ, hiển nhiên chính là hạ lễ dành cho lão phu nhân.

"Minh phi nương nương đến!" Lão thái giám đi theo đoàn kêu lớn một tiếng, xe ngựa chậm rãi ngừng lại trước cửa Hầu phủ.

Có người tiến lên mở cửa xe, làm lộ ra nửa phần màn che gắn đầy phỉ thúy châu sức bên trong.

Bên trong toa xe có một ma ma lớn tuổi vén màn lên, Dịch Minh Tâm mặc phượng bào hoa mẫu đơn đỏ thẫm từ trong xe chậm rãi bước ra...

Mắt phượng nhẹ đảo qua từng khuôn mặt của mọi người, trên mặt nàng ta mang theo loại sắc bén không nói nên lời!

Vị trưởng nữ này của Dịch gia có dung mạo rất khuynh thành, diễm tuyệt một thời, năm đó cũng là một tiểu mỹ nhân có tiếng trong kinh.

Cho nên việc nàng ta có thể ngồi lên được vị trí một trong tứ phi, Minh Nhạc cũng không thấy có gì kì lạ.

Có tiểu Thái giám khom người quỳ rạp trên đất làm ghế thịt, Dịch Minh Tâm dẫm lên bước xuống xe.

"Cung nghênh Minh phi nương nương đại giá!" Lão phu nhân mang theo mọi người tiến lên quỳ xuống hành lễ.

Tuy trong phủ lão phu nhân là trưởng bối, nhưng quân thần có khác biệt. Dịch Minh Tâm thoải mái nhận đại lễ, sau đó nàng ta mỉm cười tiến lên giúp lão phu nhân đứng dậy, khom khom đầu gối cho có lệ rồi nói với lão phu nhân: "Lần này tôn nữ phụng chỉ ra cung là để trở về mừng thọ tổ mẫu, bây giờ sao dám nhận đại lễ lớn như vậy từ tổ mẫu chứ!"

"Quân thần có khác biệt, Minh phi nương nương là quân, thần phụ không dám xưng lớn!" Lão phu nhân miệng nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hoà.

Hai người nói chuyện qua lại vài câu, Dịch Minh Tâm tự mình đỡ một tay lão phu nhân định dời bước vào cửa, nhưng nhìn khắp nơi mà vẫn không thấy Tiêu thị và Dịch Minh Chân đâu, không khỏi tò mò, liền quay đầu về phía Dịch Minh Phong nói: "Sao không thấy mẫu thân và muội muội?"

"Vừa rồi mẫu thân bị té ngã, Tứ muội đi cùng mẫu thân rồi." Dịch Minh Phong trả lời, sắc mặt vẫn thản nhiên, không biểu lộ thêm cảm xúc gì.

Dịch Minh Tân nhíu mày, trong ánh mắt hiện rõ không vui, giơ tay tựa vào ma ma đi theo, lạnh giọng nói: "Chúng ta vẫn nên đến Lan Hương Cư thăm mẫu thân trước đi!"

Nàng ta vừa nói như vậy là liền muốn buông lỏng tay lão phu nhân nhấc chân vào cửa.

Cứ như vậy bị quăng sang một bên, biểu cảm từ ái trên mặt lão phu nhân không thay đổi, nhưng thần sắc đáy mắt không rõ vì sao đã biến đổi.

Tính tình Đại tỷ của mình thật sự giống hệt như mẫu thân, chẳng phân biệt được lúc nào nên đắc ý vênh váo.

"Khụ..." Dịch Minh Phong che miệng ho nhẹ một tiếng, kiềm chế tức giận trong lòng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhắc nhở: "Nương nương đi đường vất vả, bên Sấu Ngọc Trai đã được quét tước thoả đáng, không bằng nương nương dời bước qua đó nghỉ ngơi trước đi."

Sấu Ngọc Trai là khuê các của Dịch Minh Tâm trước khi nhập cung, bởi vì thân phận nàng ta đặc thù, cho nên sau khi nhập cung chỗ đó vẫn còn để trống giữ lại cho nàng ta.

Khoé miệng Minh Nhạc bất giác gợi lên một đường cong, rũ mắt nhéo nhéo đoá hoa Sơn Chi thêu trên váy...

Mới vừa rồi nàng còn đang nghĩ phải tìm lí do gì để dẫn mọi người qua bên đó, vừa hay hai tỷ đệ này đã giúp nàng rồi.

"Cũng được!" Nhớ đến khoảng thời gian lúc còn là khuê nữ, trong lòng Dịch Minh Tâm lúc này có rất nhiều cảm xúc, vì thế cũng không để hắn đợi lâu liền gật đầu đồng ý.

Hôm nay nàng ta có phân vị cao nhất giữa chúng nữ quyến ở đây, nàng ta đi đến đâu mọi người đều phải đi theo đến đó.

Mắt thấy nàng ta nói xong liền muốn nhấc chân đi, Dịch Minh Phong mắt thoáng tối xuống, hắn chậm rãi tiến lên đỡ tay lão phu nhân, mỉm cười nói: "Tổ mẫu tuổi tác đã lớn, cứ để đám muội muội đi đi, tôn nhi đưa người trở về thiên thính Noãn các nghỉ ngơi."

Đối với tôn tử này, đến tận bây giờ lão phu nhân vẫn luôn cảm thấy ưng ý từ tận đáy lòng, đưa tay vỗ vỗ lưng hắn trấn an, phân phó Lý thị: "Con đi lo chỗ này đi, hôm nay ta dậy sớm nên nghỉ ngơi trước."

"Vâng, mẫu thân!" Lý thị mỉm cười đáp.

Dịch Minh Phong đưa lão phu nhân rời đi, đoàn người chậm rãi xuyên qua hoa viên tiến vào sau trạch.

Các phu nhân tiểu thư theo tốp năm tốp ba ngẫu nhiên tán gẫu một hai câu, một đường đi thẳng, mắt thấy phía trước đã là Sấu Ngọc Trai, bỗng dưng một nha hoàn mặt mày đầy kích động từ bên trong chạy ra, hoảng đến không nhìn đường, suýt chút nữa đã đụng trúng Dịch Minh Tâm.

Dịch Minh Tâm mắt phượng chuyển lạnh, Lý thị vội tiến lên trách mắng: "Tiện tì không có mắt, ngươi không thấy nương nương đang ở đây sao?"

"Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội, nô tỳ không cố ý!" Tiểu nha đầu cuống quít quỳ xuống đất dập đầu, khi nói chuyện ánh mắt lại có ý né tránh, cứ quay đầu nhìn nhìn vào trong viện.

Lý thị phát hiện tình huống không đúng, một phen đẩy nha đầu đó ra nhanh chóng bước vào viện, ngay sau đó liền nghe nàng ta gầm lên một tiếng: "Giữa ban ngày ban mặc dám làm ra loại chuyện màn trời chiếu đất này, các ngươi không muốn sống nữa sao?"

Nàng ta gầm lên một tiếng xong mới phản ứng ra phải chặn mọi người phía sau lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Truyện Chữ Hay