"A.... thẩm!" Minh Nhạc sợ hãi kêu lên một tiếng, làm bộ vươn tay muốn đỡ Tiêu thị lên nhưng lại cố ý chỉ với tới một phần tay áo của nàng ta.
Tiêu thị một đường lăn xuống bậc thang, té đến sai lệch lục phủ ngũ tạng, còn chưa kịp nhổ ra một ngụm đàm xanh đang chặn trong cổ họng đã vội nâng tay sờ thái dương, một dòng chất lỏng đỏ tươi chói mắt từ thái dương dưới tóc mai uốn lượn chảy xuống.
Minh Nhạc đứng trên bậc thang trước cửa phủ, đón ánh mặt trời, trong đôi mắt ngây thơ bỗng hiện ra một tia tăm tối, hoàn toàn nhìn không ra xúc cảm gì.
Tiêu thị té trên đất vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng, máu loãng tẩm ướt khóe mắt khiến cho nó trở nên mờ mịt, nhất thời không phân biệt được bóng dáng xa xa kia rốt cuộc là ảo giác của nàng ta hay là có tồn tại chân thật.
Minh Nhạc phản ứng rất nhanh, lập tức vừa ngạc nhiên vừa lo lắng nhanh chân chạy xuống bậc thang.
Tiêu thị té lần này không nhẹ, hơn nữa còn đập trúng đầu, cả người chỉ có thể nằm liệt chỗ đó không đứng dậy nổi.
Minh Nhạc đứng bên cạnh nàng ta như đang hoang mang lo sợ mà chà chà chân, sau đó quay đầu nói với Tiền Tứ còn đang đứng sững sờ ở nơi nào đó: "Các ngươi... mau... mau tới đây hỗ trợ đỡ thẩm vào trong đi!"
Lúc này trong phủ, khách nhân nên đến đều đã đến gần như đông đủ, ở cửa chỉ để lại vài gã sai vặt canh giữ, thậm chí hạ nhân mà vừa rồi Tiêu thị kêu từ trong viện ra cũng đều là nam đinh cả.
Phủ Vũ An Hầu hiển quý như vậy thì đương nhiên nhóm nữ quyến trong phủ cũng giống thế, thân phận quý giá cỡ nào, đám hạ nhân thô tay thô chân có thể chạm vào được sao?
Mọi người vây xem ở cửa phủ hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tùy tiện bước lên đỡ Tiêu thị, cứ như vậy để mặc nàng ta nằm lì trên đường cái.
Hơn nửa ngày sau Tiền Tứ mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, vội vàng khoác tay nói với một gã sai vặt bên cạnh: "Mau.... mau vào kêu người ra hỗ trợ."
"A, dạ dạ!" Gã sai vặt lên tiếng trả lời, hoang mang rối loạn quay đầu chạy vào trong viện.
Lúc này Dịch Minh Tước cũng nhanh chân bước ra từ sau lưng Trường An, khom người nhìn Tiêu thị té trên đất đang bị chảy máu như nước, vẻ mặt lộ ra lo lắng nói: "Vẫn nên nhanh chân đi mời đại phu đến đây đi, hình như thẩm té không nhẹ."
"Có có có, hôm nay thọ yến lão phu nhân, Liễu thái y cũng đang ở ngay trong quý phủ." Tiền Tứ vội vàng đáp.
Trong lúc nói chuyện, từ trong viện phát ra một trận tiếng la hét ầm ĩ, là Dịch Minh Chân cùng Tam phu nhân Lý thị mang theo một đám nha hoàn bà tử, vô cùng lo lắng từ trong phủ bước ra.
"Mẫu thân!" Vừa thấy Tiêu thị nằm liệt ở nơi nào đó, Dịch Minh Chân mặt mày trắng nhợt, cuống quýt hất tay Lưu ma ma đang dìu nàng ta ra, vội bước đến, kinh hô: "Mẫu thân, người làm sao vậy?"
Lúc đó Minh Nhạc đang nửa quỳ bên cạnh Tiêu thị, nhưng nàng ta không quan tâm nữa, đẩy mạnh Minh Nhạc ra.
Dù sao đang ở trước mặt nhiều ngươi như vậy nên Minh Nhạc cũng không tính né, nàng đang chuẩn bị tinh thần bị hất ngã xuống đất. Nhưng thân mình chẳng những không thấy chạm đất mà lưng còn cảm thấy rất ấm áp, được hai cánh tay dày rộng to lớn không biết xuất hiện từ đâu đỡ lấy.
Nàng vốn tưởng rằng là Trường An, đợi đến lúc được người đó kéo đứng lên mới phát hiện không phải, cảnh giác nhìn lên lại ngoài ý muốn va chạm với một đôi mắt trầm tĩnh, sâu thẳm, xa lạ và sâu như giếng cổ.
Đó lá nam tử trẻ tuổi trên dưới hai mươi, màu da trắng tinh khiết, vấn tóc bằng ngọc quan, trong khí chất ung dung lại mang theo một chút bình thản, nhưng cả người hắn lại khiến cho người ta cảm thấy có chứa một loại đạm bạc cự người ngoài ngàn dặm.
Hắn mặc một thân cẩm bào màu trắng có chất liệu tốt nhất, trên bề mặt y phục trắng trong thuần khiết ngay cả một hoa văn mây trang trí đều không có, mà điều đó cũng không làm mất cái loại quý khí trời cho tự nhiên toát ra từ trong xương cốt của hắn chút nào.
Lúc này khoảng cách hai người quá gần, ánh mắt Minh Nhạc nhanh chóng lướt qua trên mặt hắn một lần...
Mắt phượng hẹp dài vốn phải mang theo ẩn tình nhưng đôi mắt dưới hàng lông mi dài rậm cong cong lại bình thản như nước sâu không thấy đáy, không thấy biểu lộ một chút cảm xúc, sóng mũi cao thẳng như được đao rìu mài gọt, môi mỏng hơi mân, khóe môi nhếch lên tự nhiên dựng nên một độ cong hoàn mỹ, điểm đó khiến cảm xúc đạm mạc ở đáy mắt hắn được hoàn tan đi không ít.
Hình ảnh dừng trong mắt Minh Nhạc chính là một đường màu đỏ nhạt nhẽo như có như không chợt lóe qua ấn đường hắn, rồi lại lập tức bay nhanh đi.
Người này, khuôn mặt này!
Cho dù giây phút này khí chất cùng biểu tình trên mặt hoàn toàn không giống nhau, nhưng thật ra trong lòng Minh Nhạc đang có một chấn động nhỏ, chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh bốc lên từ lòng bàn chân, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Vết thương cũ nằm xỏ xuyên bên phải bả vai phải lúc đó bỗng nhiên đau đớn run rẩy một chút, việc của nàng là bất động thanh sắc từng bước tránh xa khỏi đối phương, ngước mặt lên, mỉm ra một nụ cười tươi nhất với hắn.
Nắng tinh khiết, giọng nữ nhân thanh thúy vang lên: "Cảm ơn!"
Giờ phút này tuy trên mặt nàng có dính chút bẩn, nhưng hình dáng ngũ quan không hề thay đổi, lúc cười đôi mắt còn tỏa ra ánh sáng oanh oánh, đó là một khuôn mặt ẩn chứa nét hồn nhiên cùng tươi đẹp của tuổi dậy thì đang hiển hiện ra dưới ánh mắt trời.
"Khách sáo!" Ánh mắt nam tử không chút dao động, lời xuất ra khỏi miệng lễ phép mà xa cách, chất giọng chỉ lướt qua giây lát lại mang theo hương vị ôn nhuận như ngọc khiến người ta lưu luyến.
Giọng nói và biểu hiện hoàn toàn một trời một vực, thật sự khác xa như hai người!
Minh Nhạc thất thần giây lát, ngay sau đó bên trong cửa phủ lại vang lên một trận tiếng động ồn ào lớn, chính là Dịch Vĩnh Quần nghe tin chạy ra tới.
Lúc đó Dịch Minh Chân đang luống cuống tay chân ôm Tiêu thị vào ngực mà khóc lóc, Dịch Vĩnh Quần đột nhiên thấy bộ dạng Tiêu thị như thế cũng hoảng sợ, lập tức nổi trận lôi đình, tức giận mắng chửi: "Đều là người chết hết rồi sao? Còn không mau đến đỡ phu nhân vào trong."
"Dạ!" Lưu ma ma nghe vậy mới như người từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng chỉ huy vài bà tử ba chân bốn cẳng tiến lên nâng Tiêu thị đang bị vây tới sắp hôn mê vào trong.
Trước cửa Hầu phủ hoàn toàn loạn thành một đoàn, Dịch Vĩnh Quần không ngờ trong ngày quan trọng như hôm nay lại đột nhiên xảy ra chuyện xui xẻo như thế, mặt liền trở nên lạnh lẽo nghiêm túc muốn tìm người hỏi rõ nguyên nhân, ánh mắt lơ đãng lướt qua.... biểu tình của hắn thật sự không sai lệch chút nào so với biểu tình của Tiêu thị lúc nảy.
Giống như người sống thấy quỷ!!
Tuy nơi ánh mắt Dịch Vĩnh Quần dừng lại chính là chỗ là hướng của mình, nhưng Minh Nhạc rất rõ ràng, người hắn nhìn tất nhiên không phải nàng.
Ngay tại lúc nàng cho rằng Dịch Vĩnh Quần cũng sẽ dẫm hụt ngã xuống, Dịch Vĩnh Quần lại kì tích tươi cười, vội bước vài bước xuống bậc thang chào đón.
"Điện hạ đại giá quang lâm lại không tiếp đón từ xa, còn xin điện hạ thứ tội!"
Dịch Vĩnh Quần tươi cười thân thiết, đồng thời cũng chắp tay hành lễ đầy long trọng với nam tử mặc cẩm bào bên cạnh mình.
"Hầu gia không cần giữ lễ tiết." Nam tử kia thản nhiên đáp, không ai thấy hắn ân cần quá mức như thế mà nhận ra có gì không ổn.
Dịch Vĩnh Quần ở trước mặt hắn lại như đang cực kì câu nệ, nhìn mặt đoán ý thử một cái mới cẩn thận nói: "Điện hạ bận rộn chính vụ, nghe nói gần đây luôn luôn ban sai bên ngoài, không biết người hồi kinh bao giờ vậy?"
"Vừa trở lại buổi sáng hôm nay!" Nam tử nói, ngước đôi mắt sáng lên nhìn cửa phủ được giăng đèn kết hoa trước mặt: "Đi ngang qua quý phủ thì trùng hợp nghe nói hôm nay là thọ yến của lão phu nhân, bây giờ không mời mà đến xin được uống chén rượu, Hầu gia sẽ chào đón chứ?"
"Điện hạ nói vậy là muốn tổn thọ vi thần rồi." Dịch Vĩnh Quần nghe vậy sợ hãi mà cười nịnh, vội vàng nghiêng người mời cẩm bào nam tử đi vào: "Điện hạ quang lâm là phúc phận vinh dự của kẻ hèn này, mời người đến chính sảnh uống trà!"
"Làm phiền!" Nam tử kia gật đầu, chẳng hề thấy xấu hổ vì không được mời mà đến, trực tiếp nhấc áo bào lên rồi chậm rãi bước vào phủ.
Điện hạ? Là thân vương sao? Có để khiến cho đường đường là Vũ An Hầu phải hành xử đầy kinh sợ như vậy...
Nam tử này, đến cùng là loại người nào?
Minh Nhạc âm thầm suy đoán, còn chưa kịp hồi thần bỗng nghe thấy tiếng hét đầy kinh hãi cùng ngạc nhiên của Lý thị vang lên: "Tước Nhi? Cửu nha đầu?"