Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày

chương 10: 10: trẫm tìm thấy hoàng hậu rồi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời điểm Tiêu Cư Mạo tỉnh lại, liền nhìn thấy Đàm Thời Quan ngồi bên cạnh giường tay nâng sách đọc, nhìn sắc trời bên ngoài, hẳn là tảo triều cũng đã sớm xong từ lâu rồi.

Bất quá bây giờ Hoàng thượng là mình vẫn đang còn hôn mê, Đàm Thời Quan thân là Nhiếp chính vương sẽ nắm quyền triều chính, cũng không phải chỉ là đại diện ngồi trên đại điện rồi nghe quần thần góp lời cãi cọ inh ỏi, mà là tại Thiên điện cùng quần thần thương thảo quốc sự.

Không vào triều sớm là quãng thời gian cực kì đẹp đẽ, Tiêu Cư Mạo ngủ được vô cùng ngon, nhịn không được duỗi ra tấm lưng mỏi nhừ, bốn cái móng vuốt nhỏ vươn ra xòe thành bốn cái hoa mai nở rộ, đôi mắt mèo tròn tròn nheo lại, nhìn vô cùng ngây thơ.

Đàm Thời Quan phát giác được động tĩnh bên này, quay đầu lại nhìn hắn, sau đó để sách xuống, duỗi tay vuốt ve mấy cái trên cái đuôi nhỏ còn đang quấn vải trắng, "Còn đau không?"

Móng vuốt Tiêu Cư Mạo ở trên tay hắn đập bẹp một cái, chán ghét liếc mắt nhìn Đàm Thời Quan, mắt mèo tròn tròn tự dưng sinh ra chút ý vị mê người, Đàm Thời Quan trầm thấp cười một tiếng, nắm chặt chân của hắn, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa.

Tiêu Cư Mạo đem chân nhỏ của mình thoát ra khỏi bàn tay của Đàm Thời Quan, đứng người lên dự định nhảy xuống giường, ngay lập tức bị Đàm Thời Quan một tay tóm lấy ôm vào trong ngực, "Đói bụng chưa? Muốn ăn cái gì?"

Tiêu Cư Mạo thật muốn liếc xéo Đàm Thời Quan một cái, hắn hiện tại lại không thể nói chuyện, hỏi hắn thế này có ích gì a?

Đàm Thời Quan giống như từ trong hai con mắt tròn xoe kia của mèo nhỏ đọc ra được suy nghĩ của hắn, sau đó liền mang hắn vào trong thiện sảnh, đặt Tiêu Cư Mạo lên trên bàn, Tiêu Cư Mạo nhìn sang, lập tức có chút không vui, tại sao đều toàn là cá thế này? Hắn ăn chán rồi.

"Ngoan, ta đã hỏi Chu đại phu rồi, hắn nói ngươi có rất nhiều thứ không thể ăn được, thức ăn sáng trước tiên ăn cái này, chờ tối đến ta trở về, sau đó để thiện phòng làm cho ngươi mấy món ngươi thích." Đàm Thời Quan kiên nhẫn vuốt vuốt thuận lông, tiện thể dỗ dành mèo nhỏ.

Tiêu Cư Mạo không nghĩ tới người nọ vậy mà hiểu rõ tâm tư của hắn như vậy, nói thật thì hắn ban đầu cũng không phải người kén ăn, vả lại dù sao hiện tại chỉ là một con mèo, đương nhiên người khác cho ăn cái gì liền ăn cái nấy, chả lẽ không ăn mấy cái này mà còn muốn tự đi bắt chuột ăn?

Đàm Thời Quan tay bưng chén nhỏ lên, nhón lấy chút thịt cá sau đó trộn lẫn với cơm đưa đến bên miệng Tiêu Cư Mạo, mèo Bệ hạ ngoan ngoãn há miệng nuốt vào, nhai nhai mấy cái, phát hiện hương vị thế mà cũng không tệ lắm.

Một người một mèo hài hòa ăn hết cả một bàn điểm tâm sáng, nói đúng hơn, là Đàm Thời Quan tự mình đút cho Tiêu Cư Mạo ăn đến no căng rồi mới ăn tới phần mình, sau lại giúp mèo nhỏ làm sạch răng, lau mặt, lúc này mới ôm hắn xuất phủ.

Lưu Vệ sớm đã ở trước cổng Vương phủ đợi người, sáng nay hắn đã cho người chuẩn bị xong một cỗ xe ngựa, còn lau dọn sáng bóng sạch sẽ, dù sao từ trước tới nay mỗi lần Vương gia xuất phủ đều tự mình ngồi ngựa đi chứ chưa bao giờ dùng tới xe ngựa, xe ngựa hiển nhiên luôn bị quăng trong góc xó xỉnh nào đó trong kho, bây giờ lôi ra chỉ thấy bụi bay mịt mù.

Cũng không biết ngày hôm nay là ngày gì, rõ ràng là vào triều khi nãy thì tự mình đi, nhưng đến khi muốn đi chùa Bạch Long bái phỏng thì lại quay ra bảo muốn đi xe ngựa, thật sự là kỳ quái.

Hắn canh giữ ở trước xe ngựa, nhìn thấy Đàm Thời Quan từ trong cổng lớn Vương phủ bước ra, trong ngực còn ôm theo Nguyên bảo, liền tiến lên nghênh đón, "Vương gia, tất cả đã chuẩn bị xong."

Đàm Thời Quan xuất phủ thường không mang theo nhiều hộ vệ bên cạnh, nhưng ngược lại luôn có ám vệ theo suốt dọc đường để tùy cơ hành động, về chuyện này Tiêu Cư Mạo vốn không biết, cho nên khi nhìn thấy trước đầu xe ngựa chỉ có một mình Lưu Vệ đứng đó chờ hầu hạ, liền cảm thấy Nhiếp chính vương phủ này quả thật keo kiệt đến thế cơ đấy!

Lại quay đầu ra sau nhìn một chút, lập tức liền hết hồn, mặc dù đúng là hắn không cảm nhận được nơi này có nét gì đẹp, nhưng từ mấy vết tích xưa cũ rỉ sét trên của lớn Vương phủ, cùng với tường và gạch ngói cũng vỡ vụn đủ mọi nơi, từ đó cũng có thể nhìn ra, Nhiếp chính vương phủ hình như đúng là nghèo thật?

Nghĩ tới đây, hắn liền nghi hoặc nhìn về phía Đàm Thời Quan, Đàm Thời Quan cũng vừa vặn cúi đầu xuống, hai người à không, một người một mèo bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Cư Mạo bị khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc làm cho hơi xấu hổ, khó chịu giật giật thân thể.

Đàm Thời Quan thấy thế cho là hắn không thoải mái, thế là đổi một tư thế khác, cười nhẹ nói: "Ngươi ngày thường cũng không có cơ hội ra ngoài dạo chơi, hôm nay mang ngươi xuất phủ một chuyến, thuận tiện đi tới chùa Bạch Long bái phỏng một chút."

Tiêu Cư Mạo cứ luôn cảm thấy câu đầu tiên của Đàm Thời Quan thốt ra kì quái chỗ nào ấy, còn chưa kịp nghĩ thông thì đã bị câu nói phía sau thu hút sự chú ý.

Hắn từ nhỏ lớn lên trong Hoàng cung, đúng thực là có rất ít cơ hội xuất cung ra ngoài dạo chơi gì gì đó, về sau sau khi đăng cơ xong, lại vướng bận chuyện quốc sự chồng chất mỗi ngày, cho nên căn bản chẳng còn thời gian chơi đùa như thế nữa, cho nên khi biết được Đàm Thời Quan hôm nay sẽ mang hắn xuất phủ dạo chơi, hắn đã cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Bất quá vui vẻ này lại kèm theo chút thất vọng, nếu mà Đàm Thời Quan mang theo hắn tiến cung thì tốt rồi.

Đàm Thời Quan ôm hắn lên xe ngựa, vào bên trong xe ngồi xuống, Lưu Vệ nhanh chóng nhảy lên ngồi phía trước quất ngựa kéo xe hướng cổng thành chạy đi.

Hai chân sau của Tiêu Cư Mạo chống lên trên đùi Đàm Thời Quan, chân trước rướn lên bám lấy cửa sổ xe ngựa, từ màn cửa sau nhanh chóng thấy lộ ra một cái đầu nho nhỏ, hai lỗ đầy lông trên đầu bị gió thổi thoáng qua run run, con ngươi trong veo như lưu ly hiếu kì mở to nhìn ra bên ngoài.

Kinh thành chính là nơi phồn hoa nhất, dưới chân thiên tử, bách tính an cư lạc nghiệp, trên đường phố phi thường náo nhiệt, người đi đường qua qua lại lại đông như trẩy hội, Tiêu Cư Mạo nhìn thấy có không ít tiểu thương hai bên đường buôn bán mấy món đồ kì lạ, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thấy qua mấy món như vậy, rất muốn mở miệng hỏi Đàm Thời Quan, thế nhưng hắn không có cách nào nói chuyện được, thế là một bụng đầy những điều thắc mắc mới lạ đành phải nuốt xuống.

Đàm Thời Quan nhìn thấy bộ dáng hắn phấn khởi như thế, liền mặc cho hắn thích chơi gì thì chơi, bản thân mình thì từ trong hòm sách lấy ra một quyển, cầm lên bắt đầu đọc.

Tiêu Cư Mạo đứng tư thế này một hồi lâu liền mỏi, cảm thấy hơi mệt rồi, thế là quay trở lại trên đùi Đàm Thời Quan, bước lên trên đùi người nọ.

Thừa dịp bây giờ có thể quang minh chính đại giẫm đạp Đàm Thời Quan ở dưới chân, hắn liền muốn giẫm giẫm càng nhiều, nếu ngày sau này Đàm Thời Quan chọc hắn tức giận, hắn còn có thể lấy chuyện này tự an ủi bản thân một chút.

Đàm Thời Quan nhìn thấy hắn bắt đầu giở thói nghịch ngợm, bất đắc dĩ cười cười, tay trái vuốt vuốt đầu nhỏ của Tiêu Cư Mạo, thuận một đường lướt xuống gãi gãi cằm mèo nhỏ, Tiêu Cư Mạo kìm lòng không được nheo mắt lại, thật sự là rất thư thái!

Hắn thoải mái buông lỏng thân thể, trực tiếp ngồi phịch xuống trên đùi Đàm Thời Quan, thề rằng sống chết gì cũng sẽ không nhúc nhích, đầu của hắn trực tiếp gối lên chỗ kia của Đàm Thời Quan, cái mũi màu hồng lại ở ngay trên y phục chỗ nọ cọ cọ thêm mấy cái, hơi thở nhè nhẹ ấm áp thoáng cái phả lên trên, sắc mặt Đàm Thời Quan xoát cái cứng ngắc.

Tiêu Cư Mạo vẫn hồn nhiên không phát hiện ra chỗ nào không đúng, thậm chí còn duỗi ra móng vuốt nhỏ khều khều mấy cái, sau đó ngạc nhiên tròn mắt phát hiện ra chỗ nọ chậm rãi phồng lên, Tiêu Cư Mạo trừng lớn hai mắt, cẩn thận nhìn lại chỗ kia, trong lòng suy nghĩ, Đàm Thời Quan tên này thực sự không có bệnh gì đúng không hể?

Đàm Thời Quan bất đắc dĩ vươn tay ôm lấy hắn kéo lên, đem hắn ôm vào trước ngực mình, để mặt Tiêu Cư Mạo chôn ở hõm cổ mình, tay phải ấn ở sau gáy của hắn, giọng nói khàn khàn lên tiếng: "Nguyên Bảo, ngươi còn nhỏ."

Đích thật là còn nhỏ, lông cánh còn chưa đủ, chỉ cần một chút sóng gió nhỏ đã có thể đem hắn đánh sụp.

Năng lực tự chủ của Đàm Thời Quan chính xác là vô cùng mạnh, chỉ chốc lát sau, hắn đã nhanh chóng bình ổn lại tâm tình, sau đó đem Tiêu Cư Mạo đang treo lủng lẳng tự bám lên vai hắn kéo xuống, nhìn thẳng, "Hôm nay dẫn ngươi đi chùa Bạch Long để gặp một vị đại sư, ngươi cũng không thể vào trong đó nghịch ngợm như vậy."

Tiêu Cư Mạo ẩn ẩn phát giác được mình vừa làm chuyện gì đó không nên làm, vì thế rất là ngoan ngoãn nhìn tới khuôn mặt anh tuấn trước mắt.

Nói thật, mấy ngày nay đi theo bên người Đàm Thời Quan, dần dần cảm thấy người này so với vị Nhiếp chính vương mặt than lạnh nhạt trước kia hoàn toàn không giống.

Tiêu Cư Mạo vẫn luôn hiểu rõ, Đàm Thời Quan so ra chắc chắn có thể đảm nhiệm rất tốt vị trí trên chính điện kia, hắn không thể không thừa nhận, kỳ thật có rất nhiều lúc, những lời Đàm Thời Quan nói với hắn trước kia rất là đúng đắn.

Hắn chán ghét Đàm Thời Quan, bất quá là bởi vì Đàm Thời Quan một chút mặt mũi cũng chẳng thèm cho hắn, Đàm Thời Quan quá mức cường thế, ngay tại trên triều đình thường xuyên khiến hắn mất đi tôn nghiêm của một vị Hoàng thượng, chưa bao giờ nể mặt hắn.

Sau khi từ Chính điện đi xuống, hắn còn có sở thích chạy đến Ngự thư phòng dạy bảo Tiêu Cư Mạo hết cái này đến cái kia, nói về bộ dạng khi đó của Đàm Thời Quan, quả thực khiến hắn cảm thấy vô cùng phiền.

"Nghĩ gì thế?" Đàm Thời Quan lấy chóp mũi mình chạm nhẹ một cái trên chóp mũi cao cao của Tiêu Cư Mạo.

Tiêu Cư Mạo bị hắn làm cho ngứa, há mồm táp nhẹ một cái vào mũi Đàm Thời Quan, nhưng không có khiến da bị trầy, Đàm Thời Quan thấy vậy khẽ bật cười, Nguyên Bảo nhà hắn quả thực vẫn luôn trước sau như một, vẫn mềm lòng như vậy.

Xe ngựa một đường thông thuận đi tới dưới chân núi Bạch Long, Lưu thị vệ dừng xe ngựa lại, nói: "Vương gia, tới rồi."

Đàm Thời Quan ôm Tiêu Cư Mạo xốc rèm lên, bước xuống xe ngựa.

"Vương gia, phía trước cũng có một chiếc xe ngựa vừa mới dừng lại, xem ra, hẳn là có một thiên kim nào đó ở trong thành cũng vừa đến đây." Lưu Vệ hỏi, "Ngài có muốn để thuộc hạ điều tra một chút không?"

Đàm Thời Quan lắc đầu nói: "Không cần, lên núi đi."

Đúng lúc này, hắn phát hiện Nguyên Bảo trong ngực đột nhiên cứng đờ, liền nhìn sang.

Thiếu nữ dịu dàng thướt tha chậm rãi được nha hoàn dìu xuống xe ngựa, bộ dạng xuống xe ưu nhã xinh đẹp, nàng mặc trên người bộ y phục xanh nhạt, trên ống tay áo cùng với viền cổ áo thêu lên vài nhành trúc xanh, nhìn qua trang nhã mà tinh xảo, cùng khí chất của thiếu nữ cực kì tương xứng.

Nàng cũng đã nhận ra Đàm Thời Quan bên này, thế là chậm rãi đến gần mấy bước, mặt mỉm cười, tự nhiên phóng khoáng nói: "Bái kiến Nhiếp chính vương." Ngay cả âm thanh đều lộ ra một cỗ thư hương chi khí.

Khí chất nho nhã văn vẻ của một gia đình theo truyền thống Nho học thời xưa.

Lòng đầy kinh thư khí chất tựa như hoa, nữ tử trong Kinh thành tài hoa xinh đẹp đến mức độ này, cũng chỉ có khuê nữ nhà Lại Bộ Thượng Thư - Lâm Tĩnh Xu.

Mà Lâm Tĩnh Xu, vừa lúc chính Hoàng hậu mà Tiêu Cư Mạo vừa gặp liền xác định..

Truyện Chữ Hay