Nhiếp chính vương gặp cha vợ.
Biên tập: Thị Mộc
Đây là chương kín. Các bạn vui lòng truy cập Wordpress nhà Mộc để đọc tiếp. Pass kín chỉ có tại group:
Moties - Đọc giả nhà Mộc
fb.com/groups/hthaongoo/
Vui lòng không chia sẻ mật khẩu. Các bạn tuân thủ nội quy chính là giúp truyện của Mộc tránh khỏi tình trạng bị mang đi nơi khác. ^^
Trích đoạn:
Kiều Dư xuống ngựa, sau đó đỡ lấy Nguỵ Đình. Lúc nàng vừa định phái người tới gõ cửa, không ngờ cánh cửa trước gian phòng phía Bắc chợt mở ra.
Sau đó là một lão đạo sĩ mặc y phục màu xám từ trong đi ra.
Vừa thấy lão đạo sĩ, hốc mắt của Kiều Dư lập tức ướt đẫm, "Sư phụ..."
Lão đạo sĩ cười hì hì, "Không tệ không tệ, lâu ngày không gặp, đồ nhi ngoan cũng hiểu được thế nào là tôn sư trọng đạo rồi, không còn hễ mở miệng là gọi ta bằng 'lão già', 'lão đầu' như trước nữa."
Nghe thấy giọng nói của ông, Kiều Dư tràn đầy hi vọng. Nàng vội đỡ Nguỵ Đình tới phía trước, nói: "Sư phụ, con cầu xin ngài, mau chóng cứu chàng được không?"
Lão đạo sĩ lại trêu nàng, "Hiếm thấy thật, không ngờ đồ nhi ngoan của ta lại có thể nói ra chữ 'cầu xin' này đấy."
Thấy dáng vẻ của ông vẫn không nhanh không chậm, Kiều Dư sốt ruột muốn chết, "Sư phụ, mạng người quan trọng, bây giờ không phải lúc nói đùa đâu ạ."
"Ái chà, đồ nhi ngoan của ta gấp ghê chưa?" Lão đạo sĩ thôi cười, sau đó đỡ lấy Nguỵ Đình từ tay nàng, "Được rồi, vi sư không đùa con nữa."
Sau khi đỡ Nguỵ Đình vào phòng và bắt mạch, lão đạo sĩ lấy một bao ngân châm ra rồi nói với Kiều Dư cùng các thuộc hạ trong phòng, "Ta cần châm cứu cho hắn, trong quá trình này không thể phân tâm nên các người đừng ở đây quấy rầy, ra ngoài chờ đi."
Kiều Dư gật đầu, dẫn mọi người lui ra ngoài.
Lúc nàng sắp ra khỏi cửa, lão đạo sĩ chợt nói: "Trong bếp có đồ ăn sáng đó, nếu con đói thì tự lấy mà ăn."
Kiều Dư không khỏi mỉm cười.