Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

chương 71: nhiếp chính vương bị hiểu lầm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên tập: Thị Mộc

“Vậy Trương tiên sinh nói thử xem, bổn vương nên làm thế nào mới phải đây?” Nguỵ Đình vội hỏi.

Trương Tế thở dài, đồng cảm vỗ vai của hắn, “Ngài còn có thể làm gì chứ? Đương nhiên là nhường nhịn Vương phi, đừng so đo với Vương phi rồi.”

Nguỵ Đình gật đầu, vô cùng tán thành, “Tiên sinh nói rất có lý.”

Vốn dĩ hắn cũng không định so đo với Kiều Dư. Nói chuyện với Trương Tế một hồi, hắn không còn bực bội như ban nãy nữa.

“Canh giờ đã không còn sớm, bổn vương về nghỉ ngơi đây, không quấy rầy Trương tiên sinh nữa.” Nguỵ Đình đặt ly rượu xuống, sau đó cất bước rời đi.

Trương Tế đứng dậy, hành lễ với bóng lưng của hắn, “Vương gia đi thong thả.”

Ra khỏi viện của Trương Tế, Nguỵ Đình vẫn không yên tâm. Hắn trở về viện Quy Nhất một chuyến, chợt thấy cổng viện đã bị đóng lại.

Nguỵ Đình thở dài, chỉ đành đi tới thư phòng.

Còn chưa kịp bước vào, hắn đã thấy trong thư phòng có ánh đèn le lói. Vầng sáng mờ nhạt dưới trời thu đêm thoạt như mang theo mấy phần ấm áp.

“A Dư?” Nguỵ Đình nhung nhớ khẽ gọi một tiếng, trong lòng dâng trào sự vui mừng. Hắn vội bước tới mở cửa thư phòng.

Trên bức bình phong là bóng người yểu điệu của nữ nhân, nàng đang làm gì đó trước giường của hắn.

Nghe thấy động tĩnh, Bùi Linh Lung vội ngừng động tác lại. Nàng ta đi ra từ sau bức bình phong, cất giọng hãy còn mấy phần kinh ngạc, “Biểu ca về rồi ạ?”

“Sao lại là muội?” Lông mày của Nguỵ Đình lập tức nhíu chặt.

Sự vui mừng chỉ mới đây thôi cũng tan biến theo gió, lòng hắn chỉ còn lại sự thất vọng khôn cùng.

Trong một khoảnh khắc, Nguỵ Đình còn tưởng Kiều Dư lo rằng hắn ngủ ở thư phòng sẽ không thoải mái nên tới đây thăm hắn.

Bùi Linh Lung không bỏ sót tia thất vọng thoáng qua trong mắt Nguỵ Đình. Nàng ta siết chặt bàn tay, khuôn mặt bày ra sự lo lắng, dịu giọng đáp: “Muội nghe nói biểu tẩu đã nổi giận với huynh, còn đuổi huynh tới thư phòng. Trời thu lạnh lẽo, muội sợ biểu ca sẽ cảm lạnh nên mới cố tình ôm chăn gấm tới cho huynh…”

Nguỵ Đình vội đi ra sau bức bình phong, quả thật giường của hắn đã bị người khác động vào. Bùi Linh Lung trải chăn gấm thẳng thớm lên giường của hắn, trong không khí còn toả ra mùi hương ngòn ngọt của nữ nhân.

Ngửi phải mùi nữ nhân xa lạ này, Nguỵ Đình cảm thấy đầu mình có hơi đau. Hắn day day huyệt Thái Dương, không vui nói: “Ai cho phép muội vào đây hả? Còn dám tự ý động vào đồ vật của bổn vương!”

Nàng ta cho rằng hắn là một kẻ tuỳ tiện hay sao?

“Từ giờ trở đi, muội thu dọn đồ vật của mình rồi cút cho bổn vương!”

“Biểu ca…” Bùi Linh Lung chực khóc, nước mắt lã chã như châu rơi, thoạt nhìn vô cùng tội nghiệp.

Nàng ta chỉ có ý tốt quan tâm Nguỵ Đình, còn chưa làm ra chuyện gì bất thường cơ mà! Tại sao Nguỵ Đình… vẫn không chịu trích ra một chút tình cảm nào cho nàng chứ!??

Nếu không phải hắn là Nhiếp chính vương có quyền có thế thì đường đường là đích nữ của Thứ sử Định Châu như nàng ta, tội gì phải hạ mình làm thiếp cho người ta?

“Linh Lung chỉ quan tâm huynh mà thôi, hà cớ gì huynh phải dẫm đạp ý tốt của muội…” Giọng nói của Bùi Linh Lung có hơi oán hận.

Nguỵ Đình càng nghe càng bực, đầu óc như trống đánh, cực kỳ đau nhức. Cộng thêm mùi nữ nhân xa lạ trong phòng cứ dồn vào sống mũi khiến hắn không thể đứng vững được. Lảo đảo hai bước, hắn ngồi phịch xuống giường.

“Biểu ca!” Sắc mặt của Bùi Linh Lung lộ ra sự nôn nóng, quan sát phản ứng của Nguỵ Đình một lát, nàng ta lo lắng nói: “Chứng đau đầu của huynh lại tái phát phải không? Trước đây Linh Lung từng nghe hạ nhân trong phủ nói, mỗi lần huynh bị đau đầu chỉ cần biểu tẩu xoa bóp một chút sẽ cảm thấy khá hơn.”

“Linh Lung không có tài cán gì, chỉ là mấy ngày qua đã từng xoa bóp cho ngoại tổ mẫu [], rất có hiệu quả đấy ạ. Nếu huynh không chê thì Linh Lung xin được xoa bóp cho huynh một chút để giảm bớt cơn đau đầu…” Vừa nói, nàng ta vừa đi tới, vươn tay định xoa đầu cho Nguỵ Đình.

Nhưng còn chưa kịp tới gần, Bùi Linh Lung đã bị hắn vung tay hất ra, “Cút ngay!”

Nàng ta kinh sợ kêu lên một tiếng, ngã nhoài xuống đất. Cú ngã này khiến cây trâm cài trên đầu nàng ta bung lỏng, mái tóc đen lập tức trở nên rối loạn.

Đúng lúc này, cửa thư phòng bị đẩy ra.

Nghe thấy tiếng bước chân của nữ nhân, Nguỵ Đình mất kiên nhẫn hỏi: “Ai?”

Ngữ điệu của hắn vô cùng khó nghe.

Nữ nhân bên ngoài dừng bước, một lát sau mới mở miệng, “Là ta.”

“Biểu tẩu?” Bùi Linh Lung kinh sợ kêu thành tiếng, trong giọng nói còn phô ra một chút hoảng loạn.

Nàng ta vội bò dậy từ mặt đất, chỉnh lại y phục của mình rồi đi ra từ phía sau bức bình phong.

Bùi Linh Lung vừa ra tới, dáng vẻ của nàng ta lập tức đập vào mắt Kiều Dư.

Nàng lẳng lặng nhìn Bùi Linh Lung, hốc mắt của nàng ta rưng rưng, tóc tai tán loạn, y phục còn không chỉnh tề, cộng với giọng nói mất kiên nhẫn vừa nãy của Nguỵ Đình thoạt nghe như bị người khác phá hỏng chuyện tốt vậy…

Mà Nguỵ Đình cũng vội vã chạy ra.

“Sao muội lại ở đây?” Kiều Dư hỏi, ánh mắt nhìn Bùi Linh Lung.

Thấy dáng vẻ bây giờ của Bùi Linh Lung, Nguỵ Đình lập tức cảm thấy không ổn. Tuy giữa nàng ta và hắn không xảy ra chuyện gì, nhưng đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, y phục của Bùi Linh Lung lại không chỉnh tề, hốc mắt đỏ bừng, những thứ này rất dễ khiến người khác suy diễn sâu xa!

Bùi Linh Lung vội giải thích: “Xin biểu tẩu đừng hiểu lầm, Linh Lung nghe nói biểu ca tới thư phòng ngủ, vì lo lắng chỗ này lạnh lẽo nên mới có ý tốt ôm chăn gấm tới đây. Ngoại trừ chuyện đó thì Linh Lung không còn ý gì khác cả, muội xin phép về phòng trước.”

Dứt lời, nàng ta liền hoảng loạn chạy ra ngoài.

Khi ra tới cửa, Bùi Linh Lung còn nâng tay chấm nước mắt, thoạt nhìn cứ như nàng ta bị người khác ức hiếp vậy.

Thấy thái độ của Bùi Linh Lung cứ vậy mà bỏ đi, Kiều Dư quay đầu nhìn Nguỵ Đình, trong mắt lộ ra sự lạnh lẽo.

Nàng cười mỉa mai, “Xem ra ta tới không đúng lúc nên phá hỏng chuyện tốt của Vương gia rồi.”

Nguỵ Đình vội nói: “Không phải vậy đâu, A Dư, nàng nghe ta giải thích. Giữa ta và Bùi Linh Lung thật sự chẳng có chuyện gì xảy ra cả!”

“Được rồi, Vương gia không cần nói nữa.” Kiều Dư kiềm chế bản thân, tay cuộn thành nắm đấm, “Nhân lúc ta còn bình tĩnh thì tốt nhất là chàng đừng nói gì hết! Nếu không, ta chẳng dám đảo bảo mình sẽ không gây ra chuyện đâu…”

Kiều Dư hít sâu một hơi, sau đó quay người đi ra ngoài.

Nguỵ Đình hoảng hốt, vội vàng kéo nàng lại. Vừa tới gần hắn, Kiều Dư liền ngửi thấy mùi hương của Bùi Linh Lung vẫn còn vương trên người Nguỵ Đình.

Trong lòng nàng trào dâng cảm giác ghê tởm, dứt khoát phất tay áo, đẩy tay của Nguỵ Đình ra.

“A Dư,” Nguỵ Đình nhìn nàng, dáng vẻ vô cùng đáng thương, “Bổn vương lại đau đầu rồi.”

Nếu là trước đây, khi nghe thấy chứng đau đầu của hắn tái phát, Kiều Dư sẽ đau lòng mà vội xoa bóp cho hắn cảm thấy khá hơn. Nhưng thời điểm này, nàng không làm gì cả.

Kiều Dư ngưng mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Đau chết chàng đi.”

Ngay sau đó, nàng chớ hề lưu luyến mà bỏ đi.

Nguỵ Đình còn muốn đuổi theo, nhưng Hạ Hà đã cản trước mặt hắn.

Sắc mặt của Hạ Hà cũng vô cùng tức giận, “Vì nghe nói Vương gia lại uống rượu nên Vương phi mới lo rằng sáng mai ngài lại bị đau đầu, tối rồi nhưng người vẫn mang canh giải rượu tới cho Vương gia. Vậy mà ngài và biểu tiểu thư lại… Ngài thật sự khiến người khác quá thất vọng rồi!”

Sau khi nói xong, Hạ Hà đặt canh giải rượu trong tay xuống bàn, sau đó tức giận đi theo Kiều Dư.

Nguỵ Đình vẫn muốn đuổi theo giải thích, nhưng chứng đau đầu bỗng bộc phát kịch liệt, khiến hắn không còn sức lực. Vừa bước hai bước, tầm mắt của hắn đã tối sầm, cả người mất đi ý thức.

Lần thứ hai tỉnh lại, hắn đã ở trong thư phòng, lúc này đang nằm trên giường.

Đắp lên người hắn là cái chăn gấm mà Bùi Linh Lung ôm tới.

Vừa nhìn thấy nó, Nguỵ Đình chán ghét không kiềm nổi, vội vàng xốc chăn ra rồi đạp xuống đất.

Nghe thấy động tĩnh, mấy người bên ngoài bức bình phong vội tiến vào.

Trương Tế, Nguỵ Ngũ, cả Hà Yến đều có mặt ở đây.

“Vương gia tỉnh rồi?” Trương Tế mừng rỡ, “Ngài có cảm thấy trong người khó chịu chỗ nào không?”

Nguỵ Đình day trán.

Cơn đau đầu kia vẫn dai dẳng như vậy, không hề giảm đi chút nào.

Nhưng thứ khiến hắn chán ghét nhất chính là mùi hương của Bùi Linh Lung vẫn còn thoang thoảng đâu đây.

Nguỵ Đình gắng gượng xuống giường, đi mở cửa sổ.

Một luồng gió lạnh thổi vào, mấy người trong thư phòng không khỏi run lên.

Nguỵ Ngũ: “Vương gia, cơn đau đầu của ngài vẫn chưa khỏi, đừng để bị trúng gió ạ.”

Nguỵ Đình không thèm để ý.

Ngửi ngửi mùi hương dính trên người mình, Nguỵ Đình cất giọng ra lệnh, “Nguỵ Ngũ, bổn vương muốn tắm gội, đi chuẩn bị đi.”

Nhìn hắn chật vật như vậy, Trương Tế vuốt chòm râu của mình, nói: “Tình huống bây giờ của Vương gia hẳn là bài xích hơi thở của nữ nhân khác. Không phải trước đây Vương phi có điều chế vài thỏi hương sao? Đốt lên đi, tuy nó không tác dụng nhiều tới cơn đau đầu của ngài nhưng vẫn có thể át đi mùi hương trong phòng.”

Bấy giờ, Nguỵ Đình mới nhớ ra chỗ mình vẫn còn hai thỏi hương chưa dùng.

Hắn vội đi tìm, sau đó lấy ra đốt lên.

Không bao lâu sau, một mùi hương dịu nhẹ như lan toả ra khắp phòng, xúc cảm vô cùng thanh nhã, thấm vào ruột gan.

Nguỵ Ngũ thấy vậy thì vội đi đóng cửa sổ lại, sợ gió lạnh bên ngoài sẽ khiến chứng đau đầu của Nguỵ Đình trở nên nghiêm trọng hơn.

Sau khi đốt hương, Nguỵ Đình mới nói: “Đổi cái giường đó cho bổn vương.”

Mười lăm phút sau, Nguỵ Ngũ liền đổi một chiếc giường khác tới thư phòng, đồng thời lấy một bộ chăn nệm mới lại đây.

Về phía Nguỵ Đình, tuy vẫn chưa tắm gội nhưng hắn đã thay một bộ y phục khác.

Lúc này, mùi hương của Bùi Linh Lung đã tan biến không còn sót lại chút gì, trong phòng chỉ thoang thoảng mùi hương hoa lan dịu nhẹ, thoạt nghe rất giống mùi hương trên người Kiều Dư.

Nhờ mùi hương ấy, cơn đau đầu của Nguỵ Đình cũng chậm rãi vơi đi.

Nhận ra đầu mình nhẹ hơn rất nhiều, hắn không khỏi kinh ngạc, cất giọng hỏi Trương Tế, “Tiên sinh từng nói hương liệu do A Dư điều chế không có quá nhiều tác dụng với chứng đau đầu của bổn vương đúng không?”

Trương Tế: “Đúng vậy, thỏi hương do Vương phi điều chế chỉ làm từ mấy hương liệu đơn giản mà thôi, chứng đau đầu của Vương gia lại là bệnh bắt nguồn từ độc thừa trong cơ thể, cho nên hương này sẽ không có tác dụng chữa trị dứt điểm.”

Nguỵ Đình day trán.

Đáng lẽ lời Trương Tế nói, hắn không nên nghi ngờ mới đúng, nhưng bây giờ quả thật hắn đã bớt đau đầu rất nhiều.

Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?

Nguỵ Đình nhớ lại lần tái phát trước, sau khi được Kiều Dư xoa bóp, hắn cũng cảm thấy khá hơn rất nhiều. Sự thật là mỗi lần được nàng xoa bóp, hắn đều ngửi thấy mùi hương trên người nàng, giống hệt như mùi hương vừa đốt lên.

Chẳng lẽ liều thuốc đích thực làm giảm cơn đau đầu của hắn chính là mùi hương này sao?

Tuy Nguỵ Đình có nghi hoặc trong lòng, nhưng hắn không định sẽ nói ra miệng.

Bây giờ đã khá hơn nên Nguỵ Đình không cần quá nhiều người túc trực bên cạnh nữa, “Hôm nay bổn vương có hơi mệt mỏi, muốn ngủ một lát, mọi người về đi.”

Nguỵ Ngũ nói với Trương Tế và Hà Yến, “Hai vị tiên sinh cứ về trước, ta ở lại đây canh gác là được.”

Sau đó, Nguỵ Ngũ tiễn Trương Tế và Hà Yến ra ngoài, rồi quay vào nói với Nguỵ Đình, “Xin Vương gia hãy yên tâm mà ngủ, thuộc hạ canh gác bên ngoài, nhất định sẽ không để người khác lại có cơ hội lẻn vào nữa.”

Dứt lời, Nguỵ Ngũ đóng cửa lại, ở ngoài túc trực cho Nguỵ Đình.

Sau khi cơn đau đầu vơi đi, Nguỵ Đình thật sự vô cùng uể oải. Trong phòng thoang thoảng mùi hoa lan, hắn vừa nhắm mắt lại đã ngủ.

Nhưng phía Kiều Dư vẫn chưa giải thích rõ ràng, Nguỵ Đình cũng không dám ngủ nhiều. Trời vừa sáng, hắn đã tỉnh dậy.

Nguỵ Đình vội mặc thêm y phục rồi quay lại viện Quy Nhất.

Đi được nửa đường, hắn đụng phải Trần Bình vẫn đang vội vã.

Thấy Nguỵ Đình tới, Trần Bình vội vàng bẩm báo: “Vương gia, không ổn rồi, Vương phi đang thu dọn đồ đạc, muốn trở về phủ An Bình Quận chúa!”

_____

[] Ngoại tổ mẫu: bà ngoại.

Truyện Chữ Hay