Biên tập: Thị Mộc
Kiều Dư cảm thấy lòng mình ấm áp.
Nàng nhìn Nguỵ Đình đang nằm trên giường, ánh mắt không khỏi dịu dàng hơn một chút.
Nàng ngồi bên giường, kéo cái chăn mà Nguỵ Đình vẫn luôn úp mặt trong đó ra rồi lấy khăn lau mặt cho hắn.
Sau khi nàng lau mặt cho hắn xong, Xuân Lan đã bưng canh giải rượu tới.
Nguỵ Đình gật gà gật gù muốn ngủ, cả người nằm lì trên giường, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Kiều Dư sợ sáng mai hắn tỉnh sẽ cảm thấy đau đầu nên vội lay hắn, nói: “Vương gia, ngồi dậy uống canh giải rượu rồi hẵng đi ngủ.”
Nguỵ Đình không phản ứng gì.
Kiều Dư đành kéo người hắn dậy, “Vương gia, Vương gia…”
Lúc này, Nguỵ Đình mở mắt ra, đồng tử vẫn còn mơ hồ.
Kiều Dư vỗ lưng đỡ hắn ngồi dậy rồi bưng chén canh giải rượu tới, “Vương gia, đây là canh giải rượu, chàng uống trước đã.”
Nguỵ Đình không hé miệng, chỉ nhìn nàng rồi hỏi: “Nàng gọi ta là gì?”
“Vương gia đó?” Kiều Dư hiển nhiên đáp.
“Không đúng.” Nguỵ Đình nhíu mày như nghe không lọt tai cái xưng hô này.
“Ta vẫn luôn gọi chàng là Vương gia mà?” Kiều Dư không hiểu mô tê gì.
Hạ Hà ở một bên cười nói: “Vương phi, hôm nay là ngày thành thân của Vương gia và người, có khi nào ý của Vương gia là muốn người gọi ngài ấy bằng ‘phu quân’ không?”
“Thật à?” Kiều Dư có hơi nghi ngờ.
Hạ Hà đáp: “Vương phi thử là biết ngay thôi ạ.”
Kiều Dư lại nhìn sang Nguỵ Đình.
Nàng thăm dò gọi: “Phu… phu quân?”
Sau khi nói xong, gương mặt của nàng không khỏi đỏ bừng. Hai chữ này… gọi sao mà ngượng miệng thế nhỉ?
Mà Nguỵ Đình…
Đôi mắt của hắn sáng lên, giống như vô cùng thích thú cái xưng hô này.
Kiều Dư nói tiếp: “Vậy… bây giờ phu quân có thể uống canh giải rượu được chưa?”
Nguỵ Đình vẫn không chịu uống.
Trong mắt của hắn loé lên mấy phần chờ mong, “Ngoài cái này có xưng hô khác nữa không?”
Nhìn dáng vẻ của hắn hình như nàng bắt không trúng tần số rồi.
Kiều Dư suy nghĩ, đáp: “Vậy thì… tướng công?”
Đôi mắt của Nguỵ Đình lấp lánh như ánh sao trời, chính là vô cùng thích xưng hô như vậy, chỉ là hắn vẫn không chịu uống canh giải rượu, cứ bướng bỉnh ngồi lì ở kia.
“Lang quân?”
“Quan nhân?”
Sau khi thử mấy cái xưng hô vẫn không dỗ được hắn uống canh giải rượu, Kiều Dư mất hết kiên nhẫn, giọng nói của nàng cao hơn mấy phần, “Nguỵ Đình! Rốt cục chàng muốn ta làm sao hả?”
Hắn muốn nàng sửa xưng hô nhưng không nói thẳng cho nàng biết bản thân muốn được gọi là gì, rốt cục là hắt phát điên gì vậy chứ?
Lúc này, Nguỵ Đình mới u oán mở miệng, “Nghe nói khi còn nhỏ, nàng vẫn luôn chạy theo sau lưng Trình Hi, gọi y là ‘Trình Hi ca ca’.”
Kiều Dư cạn lời, “Đó là xưng hô từ khi còn nhỏ rồi, những chuyện đã qua không đáng nhắc tới.”
Nguỵ Đình ấm ức nói: “Nàng chưa từng gọi ta là ‘Nguỵ Đình ca ca’ nữa…”
Kiều Dư trợn mắt, chén canh giải rượu trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Nguỵ Đình ca ca…
Nàng ghét bỏ bĩu môi, cảm thấy cái xưng hô này còn nổi da gà hơn cả xưng hắn là ‘phu quân’ nữa!
Mấy người Xuân Lan và Hạ Hà đã không kiềm chế nổi, toét miệng bật cười.
Kiều Dư trừng mắt nhìn hai người, nhưng họ đã hầu bên cạnh nàng rất lâu, vốn dĩ không sợ nàng lắm.
Hạ Hà còn trêu đùa, nói: “Vương phi, nếu Vương gia đã muốn được người gọi như thế thì người gọi một câu là xong chuyện rồi.”
Kiều Dư hờn dỗi, “Xuỳ, ngươi đừng có ở đây phiền ta nữa.”
Hạ Hà cười đáp: “Người thêm phiền cho Vương phi nào phải nô tỳ đâu? Nếu người không gọi, e là nói gì Vương gia cũng không chịu uống canh giải rượu đó. Bây giờ ngài ấy say rồi, nói không chừng sáng mai tỉnh lại sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra vào tối hôm nay, Vương phi yên tâm.”
Kiều Dư: “…”
Ai dám chắc Nguỵ Đình có quên hay không chứ?
Nhưng giằng co thế này quả thật không phải là cách, Kiều Dư đành thoả hiệp. Nàng nhìn Nguỵ Đình, hỏi: “Chỉ cần ta gọi thì Vương gia sẽ uống hết chén canh giải rượu này đúng không?”
Nguỵ Đình gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn và biết điều.
Kiều Dư hít sâu một hơi.
Nàng dựng lông măng, phun mấy chữ kia ra khỏi miệng, “Nguỵ Đình… ca ca.”
Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu, nhưng cũng tính là gọi rồi.
“Lần nữa đi.” Nguỵ Đình yêu cầu.
Hạ Hà cũng nói: “Vương phi gọi mà không để Vương gia nghe được, sợ là ngài ấy không thoả mãn nha.”
Kiều Dư cắn răng kêu lên, “Nguỵ Đình ca ca!”
Kết quả, Nguỵ Đình lại đáp: “Thêm lần nữa!”
Sự kiên nhẫn của Kiều Dư mất sạch sành sanh, đúng là được đằng chân, lân đằng đầu mà!
“Thôi mệt, đúng là ta không nên tin rằng chàng sẽ ngoan ngoãn uống canh giải rượu.” Nàng bưng chén lên, trực tiếp kê miệng chén bên môi Nguỵ Đình, cẩn thận mớm cho hắn.
Không ngờ, Nguỵ Đình quay phắt đầu đi, “Nàng không kêu thì ta không uống.”
Hành động của hắn quá đột ngột, thành chén bị va chạm nên Kiều Dư không nắm chắc, một chén canh giải rượu cứ như vậy mà đổ xuống chăn.
Nhìn tấm chăn ướt sũng một mảng, Kiều Dư lập tức mất bình tĩnh.
Xuân Lan vội nói: “Nô tỳ lại tới phòng bếp lấy thêm một chén canh giải rượu về ạ.”
Kiều Dư đáp: “Bỏ đi, chàng phát rồ như vậy, có nấu thêm một chén cũng chưa chắc là chàng sẽ uống.”
Kiều Dư muốn thay chăn mền bị Nguỵ Đình làm ướt đi, không ngờ hắn lại ôm ghì lấy nó, không chịu buông tay.
Nàng nổi giận quát: “Nếu chàng thích cái chăn này như vậy thì ôm nó ngủ luôn đi!”
Giằng co nãy giờ, nàng đủ mệt rồi.
Sợ Nguỵ Đình say rượu mà ngủ bên cạnh mình sẽ bất cẩn tới thai nhi trong bụng, Kiều Dư nhìn quanh phòng ngủ, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường nhỏ cách đó không xa, “Xuân Lan, ngươi dọn giường đó qua đây, tối nay ta ngủ tạm trên đó vậy.”
Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, Xuân Lan cũng không muốn Kiều Dư phải tới phòng khác ngủ, trong lòng hiểu được chiếc giường nhỏ kia là lựa chọn hợp lý nhất rồi.
Xuân Lan lập tức gật đầu rồi nhanh chóng cùng Hạ Hà trải chăn mền ngay ngắn lên đó.
Kiều Dư nằm xuống, “Được rồi, tối nay cứ vậy đã, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Xuân Lan đáp: “Vậy sáng mai nô tỳ lại tới hầu hạ Vương phi nhé.”
…
Ngày hôm sau.
Khi mặt trời đã lên cao, trong phòng Nguỵ Đình và Kiều Dư vẫn không hề có động tĩnh gì.
Nguỵ lão phu nhân ở Tùng Đào viện đã sớm thức dậy, chờ cặp phu thê tới thỉnh an.
Phụ mẫu của Nguỵ Đình mất sớm, thê tử của hắn lại không cần bái kiến cữu cữu, cữu mẫu cho nên chỉ có người làm tổ mẫu như bà ta được tính là trưởng bối, chiếu theo quy củ thì Kiều Dư phải tới dâng trà cho bà ta.
Nhưng Nguỵ lão phu nhân chờ mãi cũng không thấy động tĩnh gì.
Hồ thị ngồi bên cạnh, nói: “Tân nương này cũng vô lễ quá rồi, mới gả vào phủ thôi đã không đặt trưởng bối như chúng ta vào mắt.”
Nguỵ lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, “Được rồi, con bớt phàn nàn đi, con còn tưởng bây giờ vẫn giống như ba năm trước được à?”
Hồ thị uất hận trong lòng.
Thị đúng là ước gì thời gian quay về ba năm trước, lúc ấy Nguỵ Đình sống chết không rõ, quân quyền của Trung Châu đều nằm trong tay phu quân của thị ta – Nguỵ Diễm. Thị ta đi tới đâu, không cần nói cũng biết được tâng bốc như thế nào.
Cảm giác ngày đó khiến thị ta suốt đời khó quên, “Mẫu thân, con dâu chỉ thấy oan uổng cho người thôi. Dầu gì người cũng được Nguỵ gia hỏi cưới đàng hoàng nhưng nhiều năm vẫn phải vất vả như vậy. Bây giờ thì tới một ly trà, cháu dâu cũng không tới kính. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e là người khác sẽ chế giễu chúng ta mất.”
Nguỵ lão phu nhân được nhiên cũng khó chịu, chỉ là bà ta quý trọng cái mạng của mình hơn, chỉ sai một nha hoàn đi hỏi, “Ngươi tới viện Quy Nhất hỏi Nguỵ Đình rốt cục là hắn có chuyện gì?”
…
Thởi điểm tỉnh lại, Nguỵ Đình thấy đầu của mình đau như muốn nứt ra.
Hắn vỗ vỗ cái trán của mình, có hơi khó khăn gượng mình ngồi dậy, cảm giác cứ như trong đầu hắn có mấy trăm con sâu đang gặm nhấm vậy.
Nguỵ Đình không nhịn được, thấp giọng mắng thầm.
“Vừa lắm!” Một giọng nữ trong trẻo truyền tới, Nguỵ Đình nhìn qua, thấy Kiều Dư đang ngồi bên giường, sắc mặt của nàng không thể nói là dễ coi…
“A Dư, hình như chứng đau đầu của ta lại tái phát rồi.”
Kiều Dư không thèm giữ một chút mặt mũi nào cho hắn, “Uống rượu tới nhường đó mà không đau đầu được mới hay đấy. Bây giờ chàng như vậy cũng là tự làm tự chịu thôi.”
Tuy ngoài miệng thì mắng nhưng hành động của nàng vẫn là vô thức ngồi xuống bên cạnh Nguỵ Đình, giúp hắn xoa bóp.
Có điều, sức lực của Kiều Dư không hề nhẹ, mà ngược lại vô cùng thô bạo, chứng tỏ tâm trạng của nàng không hề dễ chịu chút nào.
Nguỵ Đình hỏi: “Sao mới sáng sớm mà nàng tức giận quá vậy? Là kẻ nào làm?”
Tới lý do khiến nàng tức giận mà hắn cũng không nhớ, dáng vẻ thoạt nhìn thì giống như đã quên chuyện tối hôm qua thật…
Nhưng Kiều Dư vẫn hỏi thử, “Vương gia còn nhớ đêm qua bản thân đã làm gì không?”
Nguỵ Đình nhớ lại, “Ta chỉ nhớ mình tới tiền sảnh để uống rượu với khách khứa, kế tiếp là đọ sức uống rượu với Trình Hi. Chuyện sau đó nữa thì ta không nhớ rõ.”
“Có phải ta… say rượu hoá rồ không?” Trước đây hắn chưa từng uống say bao giờ, cho nên không biết trong lúc say, bản thân sẽ vô thức làm ra những chuyện gì.
Có điều, Nguỵ Đình đã từng nhìn thấy rất nhiều người lộ vẻ thất lễ sau khi uống say, nếu hắn cũng giống họ… khóc gào nói nhảm thì…
Sắc mặt của Nguỵ Đình lập tức thay đổi.
Nếu hắn như vậy thật thì nhất định là dáng vẻ khó coi lắm!!!
Kiều Dư ‘hừ’ lạnh một tiếng, “Vương gia hiểu ra nhanh phết.”
Nguỵ Đình tái mặt, hỏi: “Đêm qua ta đã gây ra chuyện gì rồi?”
Thấy hắn vô cùng nóng lòng, Kiều Dư suy nghĩ một chút, sau đó nhịn cười mà nói: “Cũng không có gì, chỉ là chàng hết khóc hu hu rồi cười hi hi, sống chết không chịu uống canh giải rượu. Sau đó lại hất đổ canh giải rượu xuống chăn, ta muốn đổi chăn cho chàng thì chàng lại ôm khư khư nó mà thề non hẹn biển, cùng nó sống tới cuối đời.”
Nguỵ Đình nhìn tấm chăn trên người mình, đúng là có dấu vết bị ướt thật, “Nàng đừng lừa ta, ta sẽ không làm ra chuyện khùng điên như vậy đâu!”
Cái người phát rồ kia nhất định không phải là hắn!!!
“Ai thèm lừa chàng chứ? Có người say sẽ lột đồ mà chạy ra đường, so với họ thì chàng thuộc diện đỡ hơn rồi.”
Nguỵ Đình vẫn kiên quyết, “Ta không tin.”
Người khác thế nào kệ họ, nhưng hắn không thế chấp nhận được sau khi say rượu sẽ có dáng vẻ như vậy!
Đúng lúc này, Xuân Lan đi vào bẩm báo: bên Tùng Đào viện đẩy một nha hoàn tới đây hỏi chuyện tân lang và tân nương bao giờ thì kính rượu trưởng bối.
Nguỵ Đình: “Nói lại với bà ta là đêm qua bổn vương say rượu nên bây giờ vẫn còn đau đầu, chuyện kính rượu trưởng bối này tạm hoãn một ngày đi. Chờ tới ngày mai, bổn vương sẽ dẫn Vương phi qua đó.”
Sau khi đuổi người của Tùng Đào viện đi, Nguỵ Đình lại kêu mấy tỳ nữ hầu hạ Kiều Dư tới hỏi chuyện: “Đêm qua bổn vương say rượu có làm chuyện gì khác người không?”
Vừa nghe xong, Hạ Hà lập tức không nhịn được cười.
Nguỵ Đình lập tức chỉ vào Hạ Hà, “Ngươi nói cho bổn vương, rốt cục đêm qua bổn vương đã làm gì?”
Hạ Hà cười đáp: “Cũng không có gì khác thường, chỉ là Vương gia yêu cầu Vương phi đổi cách xưng hô thôi ạ.”
“Ồ?” Nguỵ Đình nhướn mày, “Vậy Vương phi đã xưng bổn vương là gì?”
Hạ Hà suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hình như là phu quân, tướng công, lang quân gì gì đó. Vương phi kêu nhiều lắm, nô tỳ không nhớ hết.”
Nguỵ Đình: “…”
Sao nàng không gọi hắn vào lúc hắn tỉnh táo nhỉ? Chứ bây giờ hắn còn chẳng nhớ được nàng đã gọi hắn là ‘phu quân’, ‘tướng công’ nữa là.
Nghĩ lại sao mà tiếc quá!!!