Đi được một đoạn nữa mọi người dừng lại nghĩ chân ở một sườn đá lớn, mọi người mồ hôi nhễ nhại nhưng lại cầm theo chai nước uống lúc này cô mới chợt nhận ra là mình đã để quyên ở trên xe chai nước đem theo. Vừa mệt vừa khát đi cũng không được mà ở cũng không xong.
Từ phía xa cô có thể thấy được hình ảnh quyen thuộc đang dần về phía mình, là Thẩm Mặc cậu đến chỗ cô trên tay cậu ta cầm vài chai nước giải khát cho bọn họ, sau khi đưa đến thì Lệ Hoa và Lâm Hạo lại lấy được vẻ dạng người trên mặt. Một tay cậu đưa đến cho cô còn ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt xinh xắn ấy.
Nhiên Nhiên cầm chai nước khoáng đang còn lạnh mát trên tay, vài giọt nước đang còn dính bên ngoài rơi xuống đất điều này chắc hẳn cậu đã mua từ khá lâu rồi, đi từ rưới chân núi lên thì không hết mất hơi lạnh sao được.
"Ui chà! Tưởng từ lúc tới giờ cậu mất tăm mất tích đi đâu mất" Lâm Hạo nói.
"Ha ha ha... tôi ở đây rồi mà, định đi mua nước xong quay lại với mọi người những mọi người đi mất rồi, leo mãi mới đến nơi đây...mọi người uống nước đi"
"Sao cậu biết trước chúng tôi sẽ cần nước mà chuẩn bị trước hay quá vậy?!"
"Đương nhiên là khi leo núi sẽ rất mệt rồi, điều này phải suy nghĩ từ trước"
Mọi người không nói gì nữa chỉ biết ngồi nghỉ một chút để đi tiếp. Thẩm Mặc thấy Nhiên Nhiên đi đứng có vẻ khó khăn cậu cũng cảm thấy thật kì lạ với cô, cậu chạy lại bảo cô ngồi xuống rồi cởi giầy cô ra khiến cô ngỡ ngàng không hiểu cậu định làm gì.
"Gì vậy!?"
"Chân cậu bị thương rồi, để tôi bôi thuốc cho"
"Cậu hâm à! Có gì đâu mà phải bôi thuốc"
Thẩm Mặc nhìn vết thương trên chân cô mà hơi chua sót, tự nghĩ mình thật sự tệ lại vô tâm với cô như vậy khiến cô phải tự chịu đau.
"Để tôi cõng cậu"
"Tôi đi được mà" Nhiên Nhiên không muốn mình lúc nào cũng là một cô gáu yếu đuối với những vấn đề như vậy không tự mình vẫn động thì quả thật là quá vô dụng.
Thẩm Mặc gật đầu tỏ ra đồng ý, còn cô gồng mình đứng dậy coi như không hề đau chút nào nhưng thật không may mắn cho cô, chân lại bị gót giầy làm chầy xước mạnh, vì đi chơi nên cô cũng không biết là phải đi cực khổ như vậy. Bỗng cô chưa kịp phản ứng thì phía sau đã có một bàn tay to lớn bế ngược cô lên.
Thẩm Mặc mãnh mẽ ôm lấy vòng eo xon kiến, cô cảm thấy cậu ta thấy là một con người cọc cằn ngay cả bế thôi mà không nhẹ nhàng gì cả. Càng lúc cô thấy không được thoải mái nữa vùng vẫy trên cánh tay cậy đòi xuống.
"Thả tôi xuống"
"Ngoan ngoãn hoặc bị thịt"
Cái gì chứ cậu ta thật là bỉ ổi mà ngay những từ ngữ ấy cũng nói ra được, cô lườm lườm mắt đưa về phía giương mặt tuấn mĩ kia. Cậu như hiểu trong lòng cô đang nghĩ những gì liền nói.
"Tôi chỉ lo cho cậu thôi, đã yếu còn ra gió"
"Cậu...cậu " cô rất muốn nói lại nhưng không còn lời nào để phát ra nên hục hực mà nghiến răng.
"Cậu gì mà cậu, đã đau chân rồi ở đó mà cố mạnh mẽ cho nhiều vào...cậu có nghe lời tôi không! Nhà là phải có nóc"
Nhiên Nhiên không trần trừ mà tặng cho cậu một cú bạt tay đi vào lòng người "Nóc với nhà gì ở đây"
Thẩm Mặc chỉ lỡ mồm nói vậy thôi mà cô đã không nghe lời lại còn dám đánh lại cậu nữa chứ, người hung dữ như vậy ai mà chịu nỗi. Tay cậu vẫn bế cô khư khư không chịu thả nhưng lúc này cô cũng mặc kệ cậu muốn bế thì cứ việc chỉ sợ là bế chưa đến nơi đã ngất xỉu vì mệt.
Lệ Hoa và Lâm Hạo đã đi trước hai người một đoạn khá dài, nhìn vào cũng đủ biết hai người này đã có cảm tình với nhau rồi, Lệ Hoa lên mạng sớm đã tìm nick kết bạn với Lâm Hạo từ trước...Lệ Hoa tình tình mạnh mẽ hơn Nhiên Nhiên rất nhiều cứ thích là phải hốt.
Lên đến nơi không ai nói với ai câu nào đơn giản vì đã kiệt sức đến nơi rồi. Từng lớp được coi như là một top riêng đi với nhau để cắm trại, lớp cô chọn địa hình khá hợp vừa bằng phẳng lại gần suối hơn mấy lớp khác nên cũng tiện.
"Ơ Nhiên Nhiên cậu bị sao thế! Không chỗ nào à?" Tiếng Lệ Hoa vang lên khiến Lâm Hạo phải quay lại chú ý.
Nhiên Nhiên đang định nói thì lại bị Thẩm Mặc chen vào "Cậu ấy bị đau chân nên không đi được, tôi bế đỡ"
"Thích nhất Nhiên Nhiên rồi đấy nha, có người yêu lo cho..chẳng bù cho mình đã FA lâu năm rồi lại còn suốt ngày ăn cẩu cơm chó"
Lệ Hoa nói nhấn mạnh chữ FA để khẳng định mình không có ai nên cứ đến tán thoải mái. Lâm Hạo như mừng thầm trong bụng như vậy nếu tán cô thì tỉ lệ thành công là /% rồi.
Mọi người lấy đồ lại để chuẩn bị làm lều để ở. Lúc này Thẩm Mặc mới chịu để Nhiên Nhiên xuống để đi làm một cái và Lâm Hạo cũng vậy, còn hai cô gái chân yếu tay mềm thì chỉ cầm đưa đồ đạc là được.