Lệ Hoa nghe tiếng kêu của bạn mình phía sau vẫn không thèm ngoảnh mặt lại nhìn.
" Thôi, tớ xin lỗi được chưa, cậu là cao nhất"
" Hazz...dỗi rồi, phải làm sao đây?"
" Ơ, vậy lại muốn chiều ngang to hơn tớ nữa à?"
Lệ Hoa xị mặt một đống " Thôi tớ không thèm nói với cậu nữa"
Hai cô nàng cùng nhau đi về phòng trọ, ở dãy phòng trọ lúc này mới có lác đác vài bạn học sinh đi về mở nhạc inh ỏi cả lên. Phòng hai người nằm ở phòng số cách chị Vân Anh một phòng.
Lệ Hoa cầm chìa khóa mở cửa, đi vào trong phòng là những đồ đạc hàng ngày thường dùng với chiếc giường nhỏ yêu quý. Nhiên Nhiên nằm xòa lên giường êm ái, tâm trạng cô lúc này lâng lâng như trên mây.
Nghĩ một lúc hai người bắt đầu bay vào bếp để nấu bữa tối, mùi hành tỏi thơm phức làm cho bụng cô kêu lên inh ỏi. Nói thật lòng cô lúc này đang rộng lớn có thể chứa thức ăn trong đó.
Khi Nhiên Nhiên và Lệ Hoa ăn xong bữa tối cũng mới là giờ tối rồi, cô ngồi lướt điện thoại định khoảng vài phút là đi lại học bài liền.
" Nhiên Nhiên có lại bàn mà học bài không đấy?"
" Ờ, biết rồi"
Vừa tắt điện thoại là màn hình lại hiện sáng lên bái tin nhắn, nhìn người gửi thì đó là Thẩm Mặc. Nhiên Nhiên rep lại tin bảo là đang học nên không nhắn tin được.
Ting, người gửi Thẩm Mặc.
[Vậy có muốn được miễn làm trực nhật một tuần không đấy]
Nhiên Nhiên đột nhiên nhớ ra hình phạt mà thầy hiệu trưởng phạt, nghĩ đến việc quét sân trường rộng lớn như vậy mà chỉ rùng mình.
" Có, vậy phải làm sao?"
[ Đến nhà tôi]
"Ơ, sao lại phải đến đó?"
[Thì cứ đến đi]
" Tôi đang phải học bài "
[ Đến đây học luôn, tôi dậy cho]
" Nhưng còn Lệ Hoa ở phòng nữa, tôi không bỏ mặc cậu ấy ở nhà một mình nữa đâu"
[ Vậy cậu cứ yên tâm mà làm trực nhật đi nha"
" Ơ, không không "
Nhiên Nhiên ngồi trên giường vừa nhắn tin vừa kích động, trong lòng không biết nên đến đó hay là ở lại. Nhiên Nhiên vội nhắn tiếp.
" Trời tối lắm tôi không đi được đâu"
[ Vậy thôi, cậu quét sân trường tiếp đi nha]
Cái tên này càng ngày càng quá đáng với cô rồi đấy! Lệ Hoa thấy biểu hiện của Nhiên Nhiên lạ là thì liền hỏi.
" Sao vậy? Có chuyện gì đấy?"
" À, Thẩm Mặc bảo tớ đến nhà cậu ấy thì sẽ được miễn hình phạt quét sân trường" cô gãi gãi đầu.
" Cậu định bỏ tớ ở đây một mình đấy à, mà đừng đến đó lỡ cậu ta có chuyện gì mờ ám với cậu thì sao"
" Chắc không sao đâu"
Nhiên Nhiên lại bàn gom vài quyển sách và một số đồ dùng học tập đi ra ngoài. Lệ Hoa ngồi một mình ở ghế lắc lắc đầu Đúng thật là không hiểu nổi cô bạn này nữa rồi, mê trai bỏ bạn hết cách chữa
Nhiên Nhiên bắt một chiếc taxi đi đến nhà Thẩm Mặc , cô vừa đi vừa nghe nhạc rảnh rỗi quá nên cũng phiêu theo điệu nhạc luôn.
Xe đã được đậu trước cổng nhà Thẩm Mặc, cô đưa tiền xe cho bác tài xế rồi ra ngoài.
Đến cửa nhà, cô đưa tay bấm chuông. Ba hồi chuông vang lên thấp thoáng từ trong nhà đi ra là một cô giúp việc đến mở cửa.
Cô giúp việc dẫn cô đến phòng của Thẩm Mặc, cậu đang ngồi ở ghế sofa có vẻ đang đợi cô.
Nhiên Nhiên mở cửa đi vào, trên tay vẫn đang cầm một vài quản sách đặt lại bàn. Thẩm Mặc thấy cô liền mỉm cười.
Nhiên Nhiên lại ghế ngồi gần cậu mở sách vở ra, nhưng cô ngồi năm phút rồi mà vẫn chưa thấy cậu giảng bài cái gì nên nhăn mặt khó chịu.
" Cậu có định dạy học cho tôi không đấy?"
" Tôi thấy đói quá nên không dậy được, cậu mau đi nấu gì đó chi tôi ăn đi"
" Ơ hay, người hầu đầy ra đấy mà cậu không biết gọi lấy ai nấu cho ăn à?"
" Tôi chỉ ăn đồ cậu nấu thôi"
" Tôi không nấu" Nhiên Nhiên mặt cương quyết nói.
" Về truyện trực nhật" Thẩm Mặc khuôn mặt đe dọa nhìn cô, lưng dựa vài ghế còn hai tay đặt lên thành ghế phía sau.
Nhiên Nhiên nghĩ đến đó liền quyết định nhượng bộ cố gắng đồng ý "Được rồi, cậu ngồi chờ tôi một chút"
Nhiên Nhiên đi lại gian bếp nhà Thẩm Mặc, căn bếp rộng lớn sang trọng nhìn thấy mà lóa cả mắt. Cô đi lại chỗ bếp nấu, đến cái bếp gas mà cũng bóng loáng như cậy.
Nhiên Nhiên đi lại nấu nấu vài món đơn giản, cô lấy cơm nguội lại làm món cơn giang trứng. Trong lòng thầm nghĩ với tính cách thiếu gia như cậu chắc chắn sẽ không ăn những món như thế này.
Nhiên Nhiên trong lòng lóe lên một tia dảo hoạt, cô bỏ rất nhiều tương cay vào trong trong cơm sau đó trang trí thật bắt mắt đem lên cho cậu ăn.