Vương Cảnh Hủ đi rồi, ta ngày ngày vác dấu tay năm ngón xanh trên cổ đi loạn khắp nơi. Đây không phải là vết thương quang vinh minh chứng vì đuổi được tình địch, mà là huy chương cho các loại đặc quyền sủng ái nhàn hạ.
Vì thế ta vượt qua cuộc sống tương đối hạnh phúc ở Di Hoa Cung: không có việc gì liền trêu chọc Lâm Tá Tuyên đần độn, rảnh rỗi thì vây xem Mục Phong Du và Mộ Dung Tuyết Thần tranh cãi, sau khi tranh cãi liền phát triển thành gian tình. Đương nhiên có đôi khi, ta cũng sẽ không cẩn thận bị nữ âm phúc hắc thích mặc áo trắng tới thăm...
Nhàn rỗi, ta đã phát hiện ra những điểm trước kia không chú ý đến. Ví dụ như Mục Phong Du hẳn phải là tai họa để lại từ ngàn năm, nếu không thế nào lại ngày ngày uống thuốc, rốt cuộc cậu ta bị bệnh hay là uống thuốc đến nghiện đây?
Cho nên lúc Mộ Dung Hi Nhiên bỏ mặc ta đi xử lý việc công buổi chiều, ta tiếp cận Mục Phong Du cũng đang bị Mộ Dung Tuyết Thần bỏ mặc để xem sách thuốc, hỏi cậu ta:
- Thấy cậu liên tục uống thuốc, thân thể có linh kiện bộ phận nào bị hỏng sao?
Mục Phong Du thưởng cho ta một cái liếc mắt, sau đó một cái tát vỗ vào gáy ta, ánh mắt nhìn ta trừ bỏ khinh bỉ vẫn là khinh bỉ:
- Hiện tại mới đến hỏi? Nhiều năm tình nghĩa bạn học cách mạng như vậy, chẳng nhẽ cậu thật sự là loại người có vợ rồi cái gì cũng không cần?
Ta cười vài tiếng, nghiêng qua hỏi:
- Giờ không phải tôi đang quan tâm cậu sao? Nói đi nói đi. Sao vậy?
Mục Phong Du lại thưởng cho ta một cái liếc mắt, nói:
- Hồn mặc không mặc tốt, mặc xong mới phát hiện thân thể này là thứ phẩm tàn tật, cũng không biết sự thật là có bệnh tim gì hay trúng độc kì quái gì.
Ta thật sự bị giật mình:
- Nghe thật nghiêm trọng, có thể trị khỏi không?
Mục Phong Du thở dài, nói:
- Không biết, Tuyết Thần ngày ngày bức tôi uống thuốc, chỉ là tôi cảm thấy uống xong cũng vô dụng, đến buổi tối ngực vẫn sẽ đau, không đến khoảng một hai giờ sáng thì không thể bớt đau được.
Ta cau mày nói:
- Bệnh tim có thể như vậy sao? Hẳn là trúng độc phải không?
- Có lẽ. Thuốc này tôi phải uống đến buồn nôn, lại không có tác dụng, nếu không phải Tuyết Thần nhìn thì tôi đã sớm đổ hết - Mục Phong Du lắc đầu nói - Còn nữa, thân phận của thân thể này có vẻ không đơn giản, lần trước còn có người điều tra tôi. Có vẻ như cũng là họ Mục, chính là người thân của thân thể này sao?
Ta giơ tay:
- Loại chuyện này làm sao tôi biết được.
- Đừng nói đến tôi. Sau này cậu đã có tính toán gì chưa? - Mục Phong Du hỏi.
Ta sờ cằm suy nghĩ, nói:
- Chưa tính toán.
Khóe miệng Mục Phong Du co quắp:
- Cậu định cứ như vậy lập hang ổ, ngày ngày ôm mỹ nhân sống?
Nghe Mục Phong Du nói như vậy, ta quả thật cảm thấy như vậy không đúng lắm, nhưng nhất thời quả thật nghĩ không ra có thể có tính toán gì.
Mục Phong Du cười bí hiểm:
- Nói không chừng mấy ngày nữa có việc làm.
Kết quả thật sự bị Mục Phong Du nói trúng, không đến vài ngày, Ly Mộng liền nhận được "thư nhà" của Thái hậu, nói Thái hậu bệnh tình nguy kịch, bảo Ly Mộng trở về.
Chỉ là trong Hoàng cung không chỉ có Thái hậu mà còn có Ân Lưu Triệu có ý xấu ở một bên, đương nhiên Thái hậu cũng có ý xấu, đại gia đình như vậy sao có thể an tâm để Ly Mộng trở về.
Sau khi phân tích các tình huống có thể gặp khi quay về Hoàng cung, ba thợ giày thối hiện đại chúng ta thật sự nghĩ ra mấy biện pháp.
Đêm chưa đen, Mộ Dung Hi Nhiên còn có chút việc chưa làm, ta về phòng trước đợi nàng.
Ta vừa về tới phòng liền thấy có tờ giấy trên bàn, chữ kí khiến bản thân ta thật sự sửng sốt, là Sở Phong.
Bất quá ngẫm lại, Thái hậu mà Lâm Tá Tuyên nhắc tới là nghiến răng nghiến lợi không phải là người yêu của Sở Phong sao? Cô ấy sao còn chưa lừa gạt người ra ngoài...
Nhìn kỹ nội dung, ta nhíu mày, Sở Phong nói Hoàng đế muốn đối phó với chúng ta, xem ra thật sự cần tính toán kĩ. Còn phía sau nói, để cô ấy mạo hiểm tính mạng mang Thái hậu ra còn không bằng chúng ta giúp cô ấy đem người đi ra.
Tới Hoàng cung, Ly Mộng bị Thái hậu làm khó dễ đủ kiểu không nói, Hoàng đế còn bố trí Hồng Môn Yến chờ chúng ta, cuối cùng chúng ta thành công đào thoát, nhưng ta nhìn tiểu Hoàng đế càng ngày càng khó chịu.
Thái hậu bị chúng ta bắt được vốn không rên một tiếng, thấy Sở Phong thì bật người vừa đánh vừa mắng như kịch Quỳnh Dao.
Tại đây nơi nơi đều trong hoàn cảnh buồn bực, Mục Phong Du chống cự không nổi áp lực tâm lý, vỗ bàn nói tạo phản. Được rồi, thật ra là thân phận mặc tới của Mục Phong Du được phát hiện.
Mục gia là một trong tứ đại gia tộc của Minh Hi, làm quan trong các triều đại, chỉ là sau khi Mục gia lớn mạnh thì triều đình lại cảm thấy một gia tộc lớn, đại đa số quan trong triều đều họ Mục như vậy thì không quá ổn, vì thế liền nghĩ cách loại bỏ người Mục gia. Người Mục gia bị uy hiếp nên nổi lên tâm tạo phản, mà Mục Phong Du chính là "con trai" của tộc trưởng uy vọng cuối cùng của Mục gia, còn có tăng thần côn (người tự xưng được thần quỷ giáng thân) tiên đoán Mục Phong Du có mệnh thiên tử, vì thế người Mục gia tìm tới cửa muốn đẩy Mục Phong Du lên ngôi Hoàng đế.
Mà độc trên người Mục Phong Du là do người Hoàng gia hạ, thuốc giải giấu trong Hoàng cung, có đại nội thị vệ coi chừng, cao thủ cũng không vào được. Cho nên, cần thuốc giải để cứu mạng thì bức vua thoái vị đi. Cậu ta không tạo phản thì thật sự lãng phí tội danh mà Hoàng đế gán cho cậu ta, lại còn bị hắn hại chết không công.
Ngay tại lúc chúng ta thương thảo làm thế nào kéo tiểu Hoàng đế đã biến thành cẩu Hoàng đế Ân Lưu Triệu xuống ngựa thì Mộ Dung Hi Nhiên mang về một người từ ngoài cung. Lần đầu tiên nhìn thấy người đó, ta còn tưởng là một phụ nữ đáng thương được Mộ Dung Hi Nhiên nhặt được.
Người phụ nữ kia mặt vàng như nến, đầu tóc rối bời, mặc trên người vải sam rách, vô cùng bẩn, trên cánh tay lộ ra ngoài quần áo còn có vết thương.
Thẳng đến khi Mộ Dung Hi Nhiên gọi người nọ một câu "ngũ tỷ" thì ta mới biết nguyên lai đó là Mộ Dung Hi Phù, chỉ là nhìn bộ dạng bà lão của ả làm ta thật sự không thể liên hệ ả cùng với nữ tử cay độc công khai kia được. Trước kia tuy rằng ta rất chán ghét ả, nhưng dù sao thì Mộ Dung Hi Phù cũng là tỷ muội của Mộ Dung Hi Nhiên, dung mạo cũng xinh đẹp, chỉ là hiện tại nhìn, thật sự là một bà lão.
Chỉ là nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, Mộ Dung Hi Phù có tiền án tiền sự, hiện tại lại là thời khắc phi thường nhạy cảm, ả không thể không làm cho người ta sinh nghi. Vì sao ả không sớm không muộn lại xuất hiện vào thời gian đám người Mục Phong Du chuẩn bị tạo phản? Chẳng lẽ là Ân Lưu Triệu phái tới?
Nghĩ đến đây, ta mười vạn phần không muốn thấy Mộ Dung Hi Phù.
Nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên đỡ Mộ Dung Hi Phù đi về phòng, ta không chút do dự bỏ qua Mục Phong Du đi theo. Nói đùa, ta vất vả lắm mới ôm được vợ, không thể bị chị vợ đáng giận này chia rẽ.
Chờ lúc ta đi đến phòng của Mộ Dung Hi Phù thì Mộ Dung Hi Phù đang tựa vào lòng Mộ Dung Hi Nhiên khóc. Ta càng nhìn cảnh tượng này càng cảm thấy trước kia đã từng gặp qua, hình như chính là sau lúc Mộ Dung Hi Phù vu cáo hãm hại ta làm gì ả phải không?
Cho nên ta vừa nhìn thấy hình ảnh này trong lòng liền mơ hồ bất an, chỉ sợ Mộ Dung Hi Phù lại làm con thiêu thân gì.
Hơn nữa mười năm này, lúc ta hồi tưởng Mộ Dung Hi Nhiên thì ta đã yêu ma hóa Mộ Dung Hi Phù.
Mộ Dung Hi Nhiên thấy ta sắc mặt không tốt, đành phải đẩy Mộ Dung Hi Phù trở lại giường, đi vài bước đến bên cạnh ta, nói:
- Ngũ tỷ trước kia quả thật có lỗi với người, nhưng mấy năm qua tỷ ấy quả thật rất khổ, hiện tại cũng đã sửa sai, Tá Quân, người không nên như vậy.
Ta lạnh mắt liếc Mộ Dung Hi Phù một cái, kéo Mộ Dung Hi Nhiên ra cửa, đi đủ xa mới nói với Mộ Dung Hi Nhiên:
- Trước kia ả cũng từng một bộ dạng đáng thương như vậy đi lừa gạt nàng. Nói thật lúc này ả tới cũng thật quá khéo đi? Vạn nhất ả thật sự tới có mục đích gì thì làm sao?
Mộ Dung Hi Phù vì cửu Vương gia kia mà ngay cả danh tiết của mình cũng có thể hy sinh, hiện tại vì lừa gạt lấy tín nhiệm của Mộ Dung Hi Nhiên mà khiến mình thảm một chút thì có gì khó.
Lại nói, chúng ta chính là người hại chết cửu Vương gia người trong lòng của ả!
- Hơn nữa cái gì gọi là trước kia có lỗi với ta? Là có lỗi với chúng ta được không! - Ta thế nhưng chưa quên chuyện Mộ Dung Hi Phù và Tá Quân giả kết phường diễn trò cho Hi Nhiên xem, đau khổ trong lòng Hi Nhiên khi đó thì tính thế nào!
Mộ Dung Hi Nhiên nói:
- Người tin ta một lần, lần này ngũ tỷ thật không có ác ý.
- Nàng không thể nghe ta một lần à? Vạn nhất ả thật sự có mục đích thì làm sao! - Ta buồn bực trong lòng, tiếng nói chuyện cũng không khỏi lớn một chút. Vất vả lắm mới có thể an an ổn ổn ở cùng một chỗ mấy ngày, tại sao sự tình liền liên tiếp không ngừng phát sinh?
Ta không muốn tiếp tục tìm hiểu lí do vì sao mình kỳ quái với Mộ Dung Hi Nhiên.
Tuy rằng Mộ Dung Hi Phù là tỷ tỷ của Mộ Dung Hi Nhiên, nhưng tỷ tỷ hư hỏng như vậy rốt cuộc cần làm gì!
Ta nhìn vẻ khó xử của Mộ Dung Hi Nhiên, trong lòng lại có chút chán nản, người cổ đại rất coi trọng tình thân, ta nói như vậy có phải khiến Mộ Dung Hi Nhiên rất khó xử không?
Ta gãi gãi tóc, xoay người, định đi thương lượng tiếp cùng Mục Phong Du. Binh đến tướng cản nước đến đập ngăn, chẳng qua sau này cẩn thận một chút, cần gì phải khiến Mộ Dung Hi Nhiên rối rắm như vậy.
Đi vài bước thì tay bị Mộ Dung Hi Nhiên nắm, ta dừng bước, bàn tay nắm tay ta buông ra, vòng ôm lấy eo ta, Mộ Dung Hi Nhiên tựa vào sau lưng ta, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi, Tá Quân. Nếu người thật lo lắng ngũ tỷ thì ta mời tỷ ấy xuất cung là được. Người đừng tức giận.
Ta đưa tay phủ lên bàn tay Mộ Dung Hi Nhiên đang vòng quanh eo ta, thở dài một hơi nói:
- Ta không tức giận, chỉ là lo lắng mà thôi. Không phải có câu một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng sao? Ta bị Mộ Dung Hi Phù cắn quá sâu, cho nên đối với ả cảnh giác có điểm nặng.
Lại nghĩ tới lấy tính cách của Mộ Dung Hi Nhiên, nếu thật sự để Mộ Dung Hi Phù cứ như vậy mà đi thì trong lòng Mộ Dung Hi Nhiên tất nhiên sẽ lo lắng, hơn nữa Mộ Dung Hi Nhiên hiện tại so với trước kia, hẳn càng biết nhìn người mới đúng, sẽ không dễ dàng để người ta lừa như vậy đi.
- Nàng hãy để Mộ Dung Hi Phù ở chỗ này đi, cẩn thận chiếu cố. Ta đi trước.
Mộ Dung Hi Nhiên không buông tay, ngược lại ôm chặt hơn:
- Người muốn đi đâu?
Ta ngẩn người, cười nói:
- Ta đi thương lượng với Mục Phong Du. Cũng không thể để ta đi theo Mộ Dung Hi Phù mắt to trừng mắt nhỏ phải không.
Mộ Dung Hi Nhiên nghe vậy mới chậm rãi buông lỏng tay, ta xoay người để lại một cái hôn trên gương mặt Mộ Dung Hi Nhiên:
- Đừng nghĩ nhiều. Ta thật không tức giận. Nàng trở về chiếu cố ngũ tỷ.
Ta đưa Mộ Dung Hi Nhiên đến cửa gian phòng của Mộ Dung Hi Phù, nhìn nàng đi vào, đợi cửa phòng đóng lại, ta nhìn chằm chằm cửa phòng, mới rời đi.
Hi vọng Mộ Dung Hi Phù có thể ngoan một chút, đừng làm ra phiền toái gì mới tốt.