Đối với đồ trang sức nhỏ tinh xảo không hiểu xuất hiện ra sao của Mộ Dung Hi Nhiên, ta thật tâm không muốn nhìn thấy, vừa nhìn đã biết là thứ cố ý đưa để cầu niềm vui cho Hi Nhiên, nào có hàm ý đặc thù gì, vật giống vậy chính hẳn lấy xem một chút rồi giấu đi chứ, mỗi ngày mang theo không thấy mệt sao?
Hừ, ngươi không phiền lụy thì ta nhìn phát mệt.
Cho nên ta ra biển thật tình là đi giải sầu cùng bảo vệ mắt.
Chuyện kể rằng, Hi Nhiên thật sự rất bận, ngoài mỗi ngày đưa một chén thuốc ra thì đều không thấy được thân ảnh của nàng... Đáng giận chính là, bận rộn như vậy còn muốn đi gặp tiểu công tử tới tặng quà, thật sự làm cho người ta rất khó chịu.
Lại là một ngày lành không muốn phản ứng với người khác, ta tiếp tục ngồi ở bờ biển tự hỏi ông trời quan hệ của ta với vạn vật, bất quá phải nói, mùa đông đến, bờ biển đầy gió thổi, quả nhiên não teo lại, bị gió thổi qua, thân thể đều đóng băng. Ôi trời, lạnh chết người ta.
Đang lúc gió biển thổi đến mặt và cơ thể ta hoàn toàn lạnh cóng thì trên người ta lại có thêm một trường bào bao bọc.
- Cẩn thận đừng để bị lạnh - Mộ Dung Hi Nhiên dựa vào ta, ngồi xuống.
Thấy nàng giúp ta phủ thêm trường bào còn ngồi xuống cạnh ta, ta thật cao hứng, đáng tiếc diễn cảm trên mặt đông cứng, cho nên mặt ta cứng ngắc lúc nàng nhìn đến, tạm thời có thể tính cả mặt không chút thay đổi nhìn nàng:
- Cám ơn - Trong lời nói đều có hương vị lạnh cóng, quả nhiên mùa đông gió biển thổi lớn có hiềm nghi tai vạ.
Mộ Dung Hi Nhiên gắt gao cầm tay ta, một dòng nước ấm truyền tới từ tay nàng, sau khi dòng nước ấm chạy một lượt trong thân thể ta, ta cảm giác cơ thể mình xuân về hoa nở.
Có nội lực hộ thể thật làm người ta hâm mộ ghen tị tiếc hận mà, đông không cần lò sưởi hè không cần điều hòa.
Mộ Dung Hi Nhiên hỏi:
- Bệnh vừa mới khỏe, sao chạy đến đây hứng gió?
Chẳng nhẽ ta lại nói cho ngươi biết rằng lửa ghen tị phẫn hận trong lòng ta thiêu đốt hừng hực nên ra đây dập tắt lửa sao?
Ta còn đang tìm một lí do hợp lý lại có vẻ ra nội hàm thì Mộ Dung Hi Nhiên không đợi tới khi ta tìm ra lí do kia, nàng nói:
- Mấy năm trước lúc tâm tình ta không tốt cũng thường đến bờ biển nhìn cảnh biển, gió biển thổi.
- Ừ...
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt ta, bàn tay nắm tay ta lại siết chặt vài phần:
- Ngươi còn không thành thật!
- Cái gì? - Ta muốn tránh đi lại bị nàng phát hiện, kéo trở về.
- Đã nhiều ngày nay trong lòng ngươi không thoải mái, có phải là vì ta? - Mộ Dung Hi Nhiên dừng một chút, nói - Những thứ kia là tiểu hài tử trong cung tặng ta.
Ta có chút tức giận:
- Ngươi...! - Biết rõ ta vì chuyện này mà tức giận nhiều ngày nay mà nàng còn gạt ta, chẳng lẽ thực bởi vì không phải nam sẽ không yêu, cho nên có thể xem ta thành chuyện cười mua vui sao!
- Ta cái gì? - Trong mắt Mộ Dung Hi Nhiên giống như có ngấn lệ chớp động - Ta chờ ngươi mười năm, ngươi vừa về liền muốn tách ra với ta. Nhiều ngày nay ta ngày ngày tới thăm ngươi, ngươi cũng mới chỉ nói với ta vài câu râu ria. Ngươi có biết trong lòng ta có bao nhiêu khí bao nhiêu gấp gáp!
Ta tưởng tượng, bởi vì ta sợ nói chuyện với nàng sẽ gượng gạo, cho nên thật đúng không nói mấy câu...
- Xin lỗi... - Ta lại cúi đầu.
Mộ Dung Hi Nhiên nắm mặt ta nâng lên, nàng hỏi:
- Vì sao ngươi không muốn nói chuyện với ta? Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta tách ra, một lý do cũng không muốn nói cùng ta?
- Chúng ta đều là nữ tử... - Ta nhỏ giọng nói, xem diễn cảm của Mộ Dung Hi Nhiên có vẻ không hài lòng lắm với lời của ta - Không phải ngươi nên trách ta oán ta sau đó hận ta sao?
Mộ Dung Hi Nhiên bổ nhào tới ôm lấy ta:
- Ngươi chưa bao giờ hỏi ta, nếu ngươi là nữ tử thì ta có nguyện ở cùng ngươi một chỗ hay không, vì sao ngươi cứ như vậy mà nhận định ta nhất định sẽ trách ngươi oán ngươi sau đó hận ngươi? Ngươi không rên một tiếng mà rời đi... - Mộ Dung Hi Nhiên tựa vào ngực ta, ngữ điệu nghẹn ngào - Ta mới trách ngươi oán ngươi sau đó trách ngươi!
Ta hơi thở dài một hơi.
Lúc ta còn chưa trở lại ta sẽ muốn hỏi nàng, nếu ta là nữ tử nàng còn nguyện ý ở cùng ta một chỗ hay không, chỉ là mỗi lần diễn luyện trong đầu đến cuối cùng đều là vẻ mặt bị ta yêu ma hóa của Hi Nhiên phẫn hận muốn giết ta, nếu không thì chính là cả đời không qua lại với nhau, cộng thêm tìm một nam nhân châm chọc nhìn ta.
Những hình ảnh này trình diễn lặp lại trong đầu ta hơn sáu năm, số lần trình diễn không chênh lệch nhiều với số lượng tóc của ta. Vì thế khi ta nghĩ tới chuyện hỏi vấn đề này thì điều đầu tiên nhảy ra trong đầu ta chính là những hình ảnh này, những hình ảnh này vừa xuất hiện thì sự tự tin của ta lùi về âm vô cực.
- Giờ ta hỏi, ngươi đồng ý đáp không? - Ta vỗ vỗ lưng nàng, nàng buông ra, mắt lại đối mắt với ta không dời tầm nhìn. Ta thật cẩn thận nhìn nàng, sợ nàng sẽ tức giận, nhưng thấy Mộ Dung Hi Nhiên khôi phục vẻ bình thản thì ta liền thốt ra - Ta là nữ tử, nàng... nguyện ý dứt bỏ thế tục ở cùng một chỗ với ta?
- Nguyện ý.
- ... Hả! Ngươi nói cái gì? - Ta quả thật nghe rõ ràng, đại não kịp phản ứng, cảm thấy tiếng nói mình vừa nghe được thật vô cùng vừa tai, ta lại hỏi tiếp một câu - Giờ ta có thể hôn ngươi không?
Trời đất chứng giám, ta thật không phải háo sắc, bất quá vội vàng muốn chứng thực đây là thật, không phải là mộng!
Cái gì mà véo chính mình, đánh chính mình một cái tát tất cả đều vô dụng, chỉ chân chân chính chính đụng chạm vào người trước mặt mới có thể nói rõ ta đang ở hiện thực.
- ... - Mộ Dung Hi Nhiên nhìn ta, không còn bình tĩnh như lúc ban đầu nữa, mặt chậm rãi đỏ lên.
Không chấp nhận, nhưng cũng không cự tuyệt.
Ta đánh bạo tới gần nàng, ta có thể nhìn thấy lông mi nàng nhẹ nhàng run rẩy, có thể ngửi được hương thơm tự nhiên trên người nàng, có thể cảm nhận được hơi thở của nàng rơi trên mặt ta gây cảm giác ngưa ngứa...
Chỉ còn một chút nữa...
Bên tai ta vang lên tiếng vỗ tay "nhiệt liệt". Mộ Dung Hi Nhiên đẩy ta ra, sắc mặt càng đỏ, khoảng cách giữa chúng ta lập tức liền từ khoảng cách bằng không biến thành khoảng cách an toàn.
Ta quay đầu trợn mắt với người vỗ tay, hận không thể xông lên muốn hóa đá người.
Chỉ tiếc ta còn chưa nhìn ra người kia là dạng gì thì trong đống cây lại đi ra một đống người đầy đất, tiếng vỗ tay như sấm như đông cứng ta.
- Bà chị cũng không nên trách bọn em, bọn em cũng là suy nghĩ cho hai người, vạn nhất hai người hôn xong lại kìm lòng không đậu tiến thêm bước nữa... Nơi này là bờ biển, Mộ Dung tỷ tỷ thân thể khỏe mạnh, mà chị lại là bệnh nặng mới khỏi... vạn nhất cảm lạnh sẽ không hay... - Lâm Tá Tuyên cợt nhả không đứng đắn, lời nói ra lại quá đen tối. Dù ta có một viên tâm bằng kim cương cũng bị một đoạn lời này của nó đánh vỡ lớp vỏ kim cương, vì thế ta rất không khách khí đỏ mặt.
Được lắm, xem ra Lâm Tá Tuyên nhóc muốn bị chị đây ném ra biển làm chứng cho gian tình của các nàng tiên cá.
- Đứng lại cho ta! - Lâm Tá Tuyên cũng không ngu, biết ta muốn bắt nó liền chạy trốn nhanh như bay.
Chỉ là không ngờ chạy chưa xa thì Ly Mộng đã phát độc.
Cuối cùng độc của Ly Mộng đã được khống chế dù có chút khó khăn, cái giá phải trả chính là Lâm Tá Tuyên toàn thân tổn thương, trên mặt ta và Mục Phong Du xuất hiện một cặp mắt gấu trúc.
Mộ Dung Hi Nhiên cẩn thận giúp ta bôi thuốc.
Ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, mọi người xem đi, chúng ta có thể xem như vừa mới hoà thuận, hẳn nên tiến đến màn đối thoại tuyệt hảo để bù đắp nhiều năm trống vắng, nhưng vì chuyện của Lâm Tá Tuyên mà Mộ Dung Hi Nhiên một lòng nhào vào giải độc, không có chuyện gì sẽ không phản ứng với ta, chẳng lẽ những chuyện ngày đó đều là ảo giác sao?
Một giấc mộng đẹp khó có được trong hơn sáu năm gặp ác mộng của ta.
Ta cảm động đến hai mắt lệ lưng tròng.
- Ta làm đau người? - Mộ Dung Hi Nhiên có chút khẩn trương, nhẹ nhàng thổi thổi miệng vết thương.
- Không có. Ta không đau. Ta chỉ cảm thấy có thể có nàng ở bên cạnh ta, còn giúp ta bôi thuốc, thật sự giống như mộng.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn ta, cắn cắn môi, nhẹ nhàng chạm một cái lên môi ta. Ta bật người đứng dậy, trừng mắt, hai mắt sáng quắc nhìn nàng.
- Thế này đã tỉnh chưa? - Mộ Dung Hi Nhiên tiếp tục bôi thuốc.
- Còn chưa, tỉnh một nửa, hay nàng hôn lại đi - Ta rất mong chờ nhìn nàng.
- Ái! - Mộ Dung Hi Nhiên tăng thêm lực, ta bật người đau đến rơi nước mắt - Đau quá đau quá! - Theo bản năng muốn che kín con mắt bị thương, nhưng lại bị Mộ Dung Hi Nhiên ngăn lại.
- Thế này tỉnh rồi chứ?
- Chưa! Mơ ngủ - Ta quệt miệng nhìn nàng - Muốn tỉnh lại.
Nàng vỗ vỗ đầu ta:
- Chớ giở thói trẻ con. Ban đầu nhìn thấy người, ta nghĩ người đã trở nên lãnh tính lãnh tình, không ngờ vẫn trẻ con như vậy - Mộ Dung Hi Nhiên nói xong khẽ thở dài một cái - Là ta thay đổi...
Cảm giác được sự nặng nề trong giọng nói của nàng, ta đứng lên ôm nàng vào trong ngực, hôn hít trán nàng:
- Nàng trở nên thành thục. Thế không phải là chuyện xấu gì, làm gì mà mất mát như vậy? Thành thục không tốt sao?
Mộ Dung Hi Nhiên ôm eo ta, do dự mở miệng:
- Tá Quân, ta hiện giờ hai mươi sáu, người... người có chê ta già không?
Nguyên lai là lo lắng vấn đề tuổi tác.
Ta an ủi:
- Ta sao có thể chê nàng già? Hai mươi sáu, ta cũng hai mươi sáu, ta hiện tại lớn tuổi bằng nàng, chê nàng già chẳng phải ghét bỏ chính mình già sao?
Nghe vậy Mộ Dung Hi Nhiên đẩy ta ra, vẻ mặt không thể tin:
- Người... người hiện tại không phải đã ba mươi sao?
- Ở bên kia...nàng từ Tuyên Tuyên mà biết được lai lịch của chúng ta...bên kia mới qua sáu năm mà thôi - Nói xong ta lại muốn tiến đến ôm nàng.
Mộ Dung Hi Nhiên lại lui lại vài bước, vẻ mặt tổn thương:
- Ta còn tưởng rằng người... chẳng trách thoạt nhìn người trẻ như vậy, còn tưởng rằng bên chỗ người có thuật giữ nhan... Không đúng, coi như hiện giờ người mới hai mươi sáu thì thoạt nhìn cũng không có gì khác với mười năm trước. Ta... ta già rồi.
Ta không nỡ để nàng rối rắm về tuổi tác cái gì, kéo nàng qua gắt gao ôm vào trong lòng:
- Suy nghĩ nhiều quá - Nhưng ta cẩn thận ngẫm lại, nghĩ tới ở cổ đại đa số kết hôn sớm, hai mươi sáu tuổi con đã có thể đánh nước tương cũng đã có thể đánh vài vò rượu, sau hai mươi tuổi, các thiếu phụ đều đã trở thành hoa cúc hôm qua.
Lo lắng của Mộ Dung Hi Nhiên cũng không phải không có lý.
Mộ Dung Hi Nhiên còn muốn nói gì thì ta lấy môi ngăn môi, không cho nàng nói ra những lời cam chịu nữa.
Thẳng đến khi ta sắp không thở được mới buông nàng ra, Mộ Dung Hi Nhiên tựa vào lòng ta, tần suất thở nhanh hơn không ít.
Hương thơm ngát trên người nàng khiến ta mê muội, ta nhịn không được hôn xuống mấy cái trên cần cổ như gốm sứ của nàng. Mộ Dung Hi Nhiên như bị giật điện lui lại một bước.
Ta nhìn nàng, lẩm bẩm:
- Nàng vẫn đẹp như vậy, khiến ta rất có dục vọng muốn áp đảo...