- Mau tới đây! Bọn chúng sắp bắn tên! - Xạ thủ trên tường thành vận sức chờ phát động, Giang Văn Chỉ cõng Diệp Nguyên Đạo căn bản không kịp trốn tránh, mưa tên trút xuống thì các nàng không thể không bị bắn thành cái rổ.
Vương Cảnh Hủ thúc ngựa chạy vội tới bên cạnh Giang Văn Chỉ, chém đứt xiềng xích trên chân nàng.
Bên các nàng có bốn người, nhưng Vương Cảnh Hủ chỉ có một con ngựa, làm thế nào mang các nàng về được? Ta định đi lên hỗ trợ đã bị Mộ Dung Hi Nhiên ngăn lại. Phía sau nàng chạy ra hai người cưỡi ngựa chạy tới chỗ Vương Cảnh Hủ.
Hai người kia đi được nửa đường thì mưa tên ngập trời liền đánh úp lại, cách li hai người hỗ trợ với bọn Vương Cảnh Hủ.
Trên tường thành vang lên tiếng cười cuồng vọng, đâm thẳng vào màng nhĩ của người khác.
Đây quả thực đang coi chúng ta thành đồ chơi để trêu đùa.
Ta trơ mắt nhìn bọn họ ở bên kia bị tên cách li mà không thể làm gì, nếu chúng ta phái người dùng lá chắn chống đỡ đi tới, thì trước khi chúng ta tới có lẽ bọn họ cũng đã bị bắn chết, nếu bọn họ chạy tới, chỉ sợ nhúc nhích một cái đã vạn tiễn xuyên tâm.
Vương Cảnh Hủ tựa hồ đang thương lượng cùng Giang Văn Chỉ. Chờ bọn họ thương lượng xong xuôi thì Vương Cảnh Hủ rút kiếm che ở phía sau Giang Văn Chỉ bảo vệ bọn họ, giơ kiếm quay mặt về phía cả thành Đồng Tích.
Giang Văn Chỉ cõng Diệp Nguyên Đạo, phía sau còn kéo thêm một người, dùng hết khí lực chạy tới bên này.
Phía sau Mộ Dung Hi Nhiên có ba người bay ra, lao đến phía Giang Văn Chỉ.
Mưa tên dày đặc tựa hồ che cả bầu trời, cả không gian đều u ám đi. Vương Cảnh Hủ sử dụng kiếm ngăn tên phóng tới từ hướng hắn, tận lực bảo vệ đám người Giang Văn Chỉ.
Ngay tại lúc ba người kia sắp nhận được Giang Văn Chỉ thì một mũi tên lướt qua người Vương Cảnh Hủ, thẳng hướng tới Giang Văn Chỉ. Giang Văn Chỉ kinh hoảng quay đầu nhìn, một giây sau bị người khác đẩy ngã xuống đất.
Tên không làm thương Giang Văn Chỉ, mà cắm vào giữa lưng Diệp Nguyên Đạo.
Ba người kia cuối cùng đón được Giang Văn Chỉ và Diệp Nguyên Đạo trở lại, phía sau còn mang theo Y Thánh. Người vừa nằm trên chiếu mà Giang Văn Chỉ kéo về chính là Y Thánh, chỉ thấy ông ta tóc tán loạn, trên người tràn đầy vết thương rách tung toé, nghiêm trọng nhất là chân trái ông ta chỉ còn lại từ trên đầu gối.
Giang Văn Chỉ vừa đến liền ngã xuống đất, một nữ tử như nàng ta cõng một người còn kéo một người, trên chân còn bị xiềng xích, chỉ sợ sớm đã cạn kiệt thể lực, nếu không phải vì mang bọn họ về thì nàng ta đã sớm ngã xuống giữa đường.
Tính cách Y Quỷ dễ xúc động, lần này chúng ta bí mật làm việc, sợ lão theo gây phiền toái nên không mang lão theo, hiện tại Y Thánh ngã xuống, chúng ta ngay cả người có thể chữa trị cho bọn họ cũng không có.
Huống chi hai quân giao chiến không có thời gian để chúng ta đi chiếu cố người đang bệnh thương.
Vương Cảnh Hủ chống kiếm trở về, trên đùi và cánh tay đều cắm tên, y thở hổn hển, đứng cũng không vững, Vương Cảnh Hủ chưa từng chật vật như vậy.
Khóe môi Diệp Nguyên Đạo đọng một tơ máu, sau lưng trúng tên khiến quần áo sau lưng nàng đều nhuộm đỏ.
Mộ Dung Hi Nhiên lúng túng, lúc trước Y Thánh chỉ cho nàng xem sách thuốc và dạy nàng một ít y thuật tương đối cơ bản, hiện giờ tình hình này khiến Mộ Dung Hi Nhiên trăm triệu không ứng phó được.
Giang Văn Chỉ gắng gượng đứng lên, kêu gào:
- Hi Nhiên, muội mau cứu Nguyên Đạo, mau cứu Nguyên Đạo!
Ta nói:
- Nơi này không phải chỗ cứu người, chúng ta trở về trước rồi hãy nói.
Vương Cảnh Hủ phẫn hận nhìn chằm chằm thành Đồng Tích, cắn răng nói:
- Lui quân!
Lại là tiếng cười phóng đãng kia truyền đến, quân Nam Man đứng trên tường thành đều cười lớn theo, trong một khắc này giống như tiếng cười nhạo chúng ta tràn ngập khắp trời đất.
Ta nắm chặt tay mới kìm lại được xúc động.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Thương thế của Y Thánh và Diệp Nguyên Đạo rất nặng, quân y đến xem qua nhưng đám lang băm này không có nổi một chút biện pháp! Nếu không nhìn thấy vẻ mặt muốn giết người của Vương Cảnh Hủ thì lang băm này nói không chừng còn muốn nói câu "Chuẩn bị hậu sự".
Ta nghĩ bọn họ thật đúng là lang băm, không tính chuyện không dám nhổ tên trên lưng Diệp Nguyên Đạo, ngay cả Diệp Nguyên Đạo là nữ cũng không nhìn ra.
Giang Văn Chỉ trở về xong ngất đi một lần, tỉnh lại thì luôn trực bên người Diệp Nguyên Đạo không ăn không uống, cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ Diệp Nguyên Đạo chưa cứu được thì Giang Văn Chỉ đã ngã xuống.
Quân y không đáng tin, hiện tại chỉ còn cách trở về thành tìm đại phu tốt một chút không chừng còn có một tia hi vọng sống. Nhưng bây giờ đang đánh giặc, chẳng lẽ lại rút quân?
Vương Cảnh Hủ đi qua đi lại trước mắt ta, xoay đến mức lòng ta buồn bực, biện pháp gì cũng nghĩ không ra được.
Bên ngoài lều có một binh si đi tới, nói:
- Quân sư, có người đưa một phong thư.
- Một phong thư? Ta tiếp nhận lá thư trong tay hắn, toàn bộ người có mặt soi mói nhìn ta mở ra.
- Là của Khuynh Thành - Ta xem xong đã cất kĩ lá thư, Vương Cảnh Hủ muộn một bước không cướp được.
Đối với kế hoạch Khuynh Thành đi đóng giả Tần Thành, ta thật sự cảm thấy quá mạo hiểm, nhưng hiện tại xem ra Khuynh Thành ở bên kia còn chưa bị lộ. Nàng nghe nói chúng ta bị đánh bại ở thành Đồng Tích, đề nghị chúng ta giờ lui binh quay về Đỉnh Đồng.
Tâm phúc của Tần Thành đều bị sư huynh sư muội đồng môn của nàng thay thế, hiện giờ đại đa số quân Nam Man đều nghe theo hàng giả là nàng, cho nên nàng có cách báo thù thay chúng ta, hơn nữa còn có thể một phát trừ khử cửu Vương gia.
Chỉ cần chúng ta lui về Đỉnh Đồng thì tướng quân giả mạo là nàng liền xua quân lên phía bắc, ra vẻ đánh tới Hoàng thành. Đến lúc đó nàng sẽ liên thủ cùng cửu Vương gia, mượn đao Nam Man "giết" tiểu Hoàng đế, sau đó để cửu Vương gia đi ra diễn trò, cho cửu Vương gia đi đánh lui quân Nam Man. Cứ như vậy thì cửu Vương gia có thể danh chính ngôn thuận lên ngôi Hoàng đế.
Nếu chúng ta muốn trừ khử cửu Vương gia, phải có hai điều kiện, đầu tiên là chờ cửu Vương gia đánh xong cùng quân Nam Man thì chúng ta cần có đủ binh lực ngăn chặn cửu Vương gia, thứ hai là muốn lấy ra được chứng cứ chính xác chứng minh cửu Vương gia thông đồng với địch phản quốc.
Chứng cứ, Khuynh Thành sẽ bảo vệ tốt thư trao đổi với cửu Vương gia. Còn binh lực, chỉ cần hiện tại chúng ta giả vờ toàn quân chiến bại rồi đem những binh sĩ này ẩn núp đi dưới danh nghĩ chết trên chiến trường, hoặc cũng có thể làm như lời Khuynh Thành, nàng sẽ làm quân Nam Man tiêu hao ít nhiều binh mã của cửu Vương gia.
Chỉ là ta không biết nên tin tưởng nàng hay không...
Vì tin tưởng nàng có thể phải gánh chịu hậu quả rất nghiêm trọng, nếu nàng trong lòng có quỷ thì chúng ta vừa trở về sẽ để quân Nam Man đánh tiến vào, đến lúc đó không chỉ một mình tiểu Hoàng đế chết mà tất cả chúng ta đều sẽ chết.
Ta thiêu hủy lá thư, sau đó hỏi Vương Cảnh Hủ:
- Khuynh Thành cô nương gửi thư nói, nếu chúng ta lui binh trở về thì có thể trừ bỏ cửu Vương gia, nguy Nam Man cũng có thể giải. Chúng ta trở về hay không?
Vương Cảnh Hủ hít sâu một hơi nói:
- Trở về đi.
Ta ngẩn ra, kẻ chỉ biết đổ máu như Vương Cảnh Hủ lại đồng ý lui binh? Ta không khỏi hỏi:
- Ngươi tin tưởng nàng như vậy?
- Ta chỉ biết nếu chúng ta tiếp tục ở đây thì sẽ chắc chắn phải chết - Vương Cảnh Hủ nhìn Y Thánh còn đang hôn mê, nói - Luận binh lực thì chúng ta kém xa bọn chúng, hơn nữa tướng lĩnh bên ta chết, tổn thương, trốn chạy, đầu hàng. Chỉ dựa vào ta và ngươi thật có thể thắng sao?
Nếu ta nói chúng ta nhất định có thể thắng thì nhất định là ta mang theo bom nguyên tử xuyên không tới. Chúng ta không có thời gian, nếu sớm lui quân thì nói không chừng còn có thể cứu Y Thánh và Diệp Nguyên Đạo. Tiếp tục kéo dài, có thể sẽ người mất nước mất!
Vương Cảnh Hủ an bài người đưa bọn Y Thánh đi trước, bản thân ở lại chuẩn bị chế tạo hiện trường giả chết sạch cho người Khuynh Thành phái tới xem.
Ta ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng phiền não còn nhiều hơn sao trên trời.
Trên vai bỗng nhiên nặng xuống, ta phục hồi lại tinh thần, trên người có thêm một cái áo gió.
Mộ Dung Hi Nhiên giúp ta buộc lại áo gió:
- Buổi tối lạnh, cẩn thận đừng để cảm lạnh.
Ta hữu khí vô lực ừ một tiếng, thở dài một hơi thật dài.
Mộ Dung Hi Nhiên hỏi:
- Tá Quân đang lo lắng chuyện gì?
Ta níu lấy áo gió, nói:
- Ta chỉ không biết có nên tin tưởng Khuynh Thành cô nương không, nếu nàng có ý định hại chúng ta thì kế tiếp mặc kệ có thế nào thì một chi tiết cũng đủ khiến chúng ta chết.
- Tá Quân, huynh sợ chết sao? - Mộ Dung Hi Nhiên ngữ khí thản nhiên hỏi ta.
- Đương nhiên không! - Ta bắt lấy tay nàng - Nhưng ta sợ nàng chết. Nàng nhìn xem, hiện tại nàng bất quá mới mười sáu tuổi, coi như người cổ đại có sống dài ngắn thế nào thì nàng vẫn có thể sống thêm mấy chục năm. Hơn nữa nàng còn có Tuyết Thần, nàng còn có Vô Khuyết, bọn chúng còn nhỏ như vậy, bọn chúng còn cần nàng chiếu cố, ta không thể để nàng cứ như vậy mà chết được.
Ta gãi gãi đầu lại nói:
- Nếu hiện tại ta để một mình nàng rời đi trở về Di Hoa Cung, nàng nhất định sẽ tức giận... - Nắm tay lại, ta nhỏ giọng nói thầm - Nói thật, ta không thể hạ được kẻ thủ thành Đồng Tích kia mà đã chết thì ta thực không cam lòng! - Phi thường không cam lòng!
Nói xong ta lại nghĩ tới sau khi Mộ Dung Hi Nhiên tập võ tai thính mắt tinh, cũng không biết nàng có nghe thấy không.
Mộ Dung Hi Nhiên hỏi:
- Tá Quân có biết đại ca của ta là bị ai giết chết không?
Đại ca Hi Nhiên? Ta suy tư trong chốc lát mới nhớ ra ta còn có một đại cữu, cha của Tuyết Thần, anh của Vô Khuyết và Hi Nhiên. Đại cữu, ta xin lỗi, ta đã gần như quên anh.
- Là...cửu Vương gia? - Ta chỉ có thể đoán được sự kiện diệt môn Mộ Dung sơn trang có liên quan đến cửu Vương gia, còn Mộ Dung Hi Tuyệt, ta nghĩ cũng không khỏi có liên quan tới cửu Vương gia.
Quả nhiên Mộ Dung Hi Nhiên gật đầu nói:
- Chứng thật là cửu Vương gia. Lúc ta biết được, ta đã định giết hắn báo thù cho đại ca, nhất là sau đó Tuyết Thần và Vô Khuyết lại trốn trong lòng ta khóc. Ta thật sự có xúc động mang người phóng tới phủ Vương gia.
- Chỉ là về sau ta cũng không vội báo thù nữa. Bởi vì ta hiểu ra, coi như ta giết cửu Vương gia thì đại ca cũng sẽ không sống lại, còn phải đắp vào mạng của mình và người khác - Mộ Dung Hi Nhiên nhìn ta, tiếp tục nói - Tá Quân, trong lòng huynh muốn tìm tướng thủ thành Đồng Tích đòi lại mối nhục bị bại, cho nên huynh sợ chính mình cứ như vậy mà chết, cho nên huynh không muốn cứ như vậy mà trở về. Chỉ là, huynh thật sự định không cần cơ hội sống duy nhất này, vì oán hận trong lòng bản thân mà chôn vùi tính mạng binh lính sao?
Nguyên lai đã nghe tới trọng điểm, vừa nãy coi như bị giáo dục sao?
- Được rồi. Vậy chúng ta liền trở về đi. Nhưng Hi Nhiên, nàng thật sự không trở về Di Hoa cung sao? Tuyết Thần và Vô Khuyết phải làm sao?
Mộ Dung Hi Nhiên cười nói:
- Không có ta thì bọn chúng vẫn sẽ sống sót. Nếu... nếu lần này chúng ta trở về thật sự gặp bất trắc thì ta cũng hy vọng có thể ở cùng huynh. Có thể chết cùng huynh ở một chỗ, đó cũng là phúc phận của ta.