Trong đầu ta hiện lên vô số tin tức, hãm hại trắng trợn thế này, nếu ta thanh minh thế nào thì cũng chỉ Y Thánh và lão Quỷ mới tin, còn những người khác nhất định là đánh chết không tin, quan trọng nhất là Hi Nhiên rốt cuộc tin ta hay tin tỷ tỷ quỷ rảnh rỗi mà đi gây phiền toái cho ta của nàng. Sớm biết vậy ta nên ném ả trên đường không thèm để ý mới đúng, còn cả vết máu trên giường kia là thứ quái quỷ gì vậy, là lạc hồng sao, tại sao là lạc hồng tại sao có thể là lạc hồng...
Tin tức hiện lên rất nhiều trong nháy mắt, ta đang tải. Hoặc có thể nói, lần đầu tiên gặp loại chuyện cẩu huyết này, có vẻ nếu không giải quyết thành công sẽ thành ví dụ trường kì, ta ngoài văng tục thì một chút biện pháp cũng không nghĩ ra được.
Ngay tại lúc tất cả mọi người đứng ngốc không biết phải làm sao, thì Y Quỷ say đến không phân rõ đông tây nam bắc lảo đảo đi lên, một tay khoát vai ta, vẻ mặt tò mò:
- Tá Quân, cô nương kia sao ở trên giường ngươi? Ngươi đã làm gì người ta vậy?
Ta nghe được cây đàn lý trí gảy thành tiếng, không thể bình tĩnh nổi nữa.
Ta bắt lấy Y Quỷ còn định rời đi đỡ người khác, sống chết lay:
- Cái gì gọi là ta đã làm gì người ta? Ta có thể làm gì người ta? Ta là loại người sẽ làm gì người ta sao? Nếu có cũng là người ta muốn làm gì ta chứ!
Y Quỷ ngây ngất lắc lư, nhưng không quên khẳng định nhân cách của ta:
- Ta biết Tá Quân ngươi nhất định không phải là người như thế!
Ta đang định nói "Y Quỷ, chỉ có ông hiểu ta" thì Y Quỷ lại than thở một câu:
- Chỉ là hôm nay người uống nhiều rượu...
Nếu có thể, ta thật sự nghĩ ngay trước khi Y Quỷ nói ra câu mặc dù nhỏ giọng than thở nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy kia mà bóp chết lão trước, câu vừa rồi của lão Quỷ trực tiếp nói với mọi người rằng: Tá Quân, ngươi uống rất nhiều rượu, người say thần chí không rõ có thể làm những chuyện bình thường sẽ không làm, ví dụ như say rượu loạn tính cường gian nữ tử đàng hoàng chẳng hạn.
- Ta rất thanh tỉnh! Rất thanh tỉnh! - Nét mặt bây giờ của ta nhất định dữ tợn như ác quỷ tới từ Địa Ngục, hận không thể một đao làm thịt Y Quỷ.
Y Quỷ chưa kịp nói gì đã gục. Ta vừa đỡ lấy lão liền nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên đi vài bước về phía trước, xoay người nhặt quần áo rơi trên mặt đất.
- Hi... Hi Nhiên ... - Ta khẩn trương nhìn Mộ Dung Hi Nhiên chậm rãi gập gọn quần áo, sau đó đi về Mộ Dung Hi Phù.
Mộ Dung Hi Nhiên ngồi xuống bên giường, ngữ điệu mềm nhẹ:
- Ngũ tỷ, mặc y phục lại đi, muội đưa tỷ trở về trước.
Mộ Dung Hi Phù chìa một bàn tay ra khỏi chăn, hung hăng bắt lấy cánh tay của Mộ Dung Hi Nhiên, ta thấy Hi Nhiên nhíu mày, xem ra Mộ Dung Hi Phù nắm thật sự mạnh.
- Lục muội, muội hướng về hắn - Mộ Dung Hi Phù run giọng nói - Buồn cười, vừa nãy hắn... khi hắn làm nhục ta, ta còn hô tên của muội, hi vọng muội tới cứu ta.
Mộ Dung Hi Nhiên ngẩn ra, cánh tay đặt trên vai Mộ Dung Hi Phù chậm rãi thu hồi, trầm mặc ngồi một bên.
Y Thánh lạnh lùng nói:
- Hi Phù cô nương, cô không nên nói lung tung!
- Sao ta lại nói lung tung! - Mộ Dung Hi Phù gào thét với Y Thánh, thét xong lại cúi đầu, nước mắt của ả chảy xuống nhỏ trên chăn.
Ta chỉ vào ả:
- Chẳng lẽ ngươi còn chứng cớ gì có thể chứng minh! - Nhìn vẻ áy náy của Hi Nhiên, ta cảm thấy trong óc như có lửa đang bùng cháy, cháy sạch máu và không khí của ta.
Mộ Dung Hi Phù này thật đúng là phái biểu diễn kỹ xảo, nếu đối tượng là người khác thì phỏng chừng ta đã muốn cho người ta đánh người nọ, đáng tiếc ả chọn sai đối tượng rồi. Nếu giờ phút này ả biết người mà ả thê lương lên án "mặt người dạ thú" là nữ tử, thì không biết trên mặt ả sẽ là dạng diễn cảm gây phấn khích gì.
Giọng nói hiện tại của Mộ Dung Hi Phù thế nhưng thật quá bình tĩnh, bình tĩnh làm cho người ta sợ:
- Lâm Tá Quân, ngươi thật sự là kẻ không biết xấu hổ, ngươi nhìn tay ngươi xem.
Tay của ta?
Ta nhớ ra Mộ Dung Hi Phù từng cắn tay của ta!
Cổ tay bị người khác hung hăng cầm lấy, Vương Cảnh Hủ cứng rắn kéo tay ta lên, nhất thời mặt đen lại. Ta biết hắn nhìn thấy gì, dấu răng này còn vô cùng mới mẻ.
Vương Cảnh Hủ hung hăng thả tay ta ra, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Y Thánh đi tới kéo tay ta nhìn thoáng qua, sắc mặt cũng kém không khác gì. Người uống qua rượu cũng hơi choáng váng, sau đó Y Thánh mới nghĩ đến ở đây còn có người khác nhìn thấy.
Y Thánh ra lệnh:
- Các ngươi đều đi ra ngoài.
Y Quỷ say đến bất tỉnh nhân sự, bị người mang ra ngoài, những người khác cũng thức thời lui ra.
Y Thánh nghĩ ngợi, mở miệng nói:
- Hi Nhiên, chuyện này...
- Sư phụ, ta còn phải đưa ngũ tỷ về phòng, ngày mai nói được không? - Mộ Dung Hi Nhiên vẫn không hề mở miệng đột nhiên đưa ra yêu cầu. Tuy rằng nghe ngữ khí không quá giống bình thường, nhưng cũng không nghe ra tức giận.
- Hi Nhiên ... - Ta định giải thích thì lại bị Mộ Dung Hi Nhiên cắt lời.
- Các ngươi đều ra ngoài đi, để ngũ tỷ mặc y phục trước. Đêm nay các ngươi đều uống rất nhiều rượu, đầu óc cũng nhất định rất loạn, vẫn nên đợi ngày mai thanh tỉnh rồi lại đến bàn luận chuyện này đi.
- Chỉ là... - Nếu hiện tại không nói rõ ràng thì khó đảm bảo Mộ Dung Hi Phù sẽ không tiếp tục bịa ra tai vạ gì.
- Đều ra ngoài trước đi - Mộ Dung Hi Nhiên đưa lưng về phía chúng ta, không thấy biểu tình trên mặt nàng, nghe ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhu của nàng, ta thật sự không biết nàng đang nghĩ gì. Nàng tức giận sao? Hay là quá mức thất vọng với ta? Hay là ngay cả khí lực thất vọng cũng không có?
Ta đứng tại chỗ, trong lòng nghẹn một đống lời nhưng không biết thốt ra như thế nào, chỉ cố chấp nhìn bóng lưng của Mộ Dung Hi Nhiên, giống như ta cứ nhìn nàng thì nàng có thể hiểu được lòng ta, hết thảy chuyện phiền lòng đều được giải quyết thuận lợi.
Y Thánh lay lay ta, thấy ta không động đậy, ho khan một tiếng, mạnh mẽ ôm lấy ta đem khỏi phòng.
Tới cửa, gió lạnh thổi qua, nhưng ta cảm thấy lửa trong óc càng cháy mạnh hơn, còn tim lại càng lạnh hơn.
Một đêm không ngủ, ta cứng rắn chịu đến hừng đông, chờ Hi Nhiên cho ta một phán quyết. Ta nghĩ suốt một đêm làm thế nào mới có thể nói cho Mộ Dung Hi Nhiên biết ta vô tội đồng thời không để lộ thân phận của ta ra ánh sáng.
Vì chuyện của thất Vương gia và Yên Nhi cô nương, mấy ngày trước ta nằm mơ, mơ thấy Hi Nhiên cũng nhìn ta hận thù như vậy, lời thốt ra trong miệng không còn là giọng nói mềm ấm ngày thường mà là từng tiếng kiếm đâm đầy tuyệt tình, đánh ta rơi xuống tầngĐịa Ngục thứ mười tám.
Chỉ là chuyện tối hôm qua, Mộ Dung Hi Phù có ưu thế rất lớn, cũng khổ cho ả có thể diễn đánh tráo thật giả như vậy, hơn nữa có vết căn trên tay làm chứng cứ, thật sự khó có thể khiến người ta tin ta trong sạch, trừ khi người nọ đã từng nhìn thấy chuyện đã qua. Nhưng tối hôm qua ta đưa ả trở về trễ như vậy, có ai có thể làm nhân chứng cho ta đây?
Có lẽ, bây giờ ông trời muốn ta thẳng thắn cùng Hi Nhiên, bằng không sao lại làm ra một đề khó như vậy cho ta?
Ta mạnh mẽ giữ vững tinh thần đi tìm Hi Nhiên, chờ lúc ta tìm được nàng thì nàng đang ở cùng Y Thánh, trước mặt có hai binh lính đang báo cáo gì đó với bọn họ.
Một người trong đó mắt lẹ nhìn thấy ta tới, rầm một tiếng quỳ xuống:
- Đại nhân, tiểu nhân không có gì để nói! Cũng không hề nói gì!
Mộ Dung Hi Nhiên quay đầu nhìn ta, trong mắt bao hàm nhiều cảm xúc phức tạp.
Ta cảm thấy người lính kia thập phần quen mắt, đến gần nhìn thì trong lòng thầm kêu không tốt, hai người này chính là hai binh lính đêm qua muốn đỡ Mộ Dung Hi Phù trở về nhưng bị ta cản lại.
Ta nắm chặt nắm tay, hi vọng có thể làm mình tỉnh táo lại:
- Các ngươi đã nói gì?
Hai người kia vẫn quỳ trên mặt đất không ngừng run rẩy:
- Tiểu nhân... Tiểu nhân...
Ta thật sự chịu đựng không nổi, rống lớn với bọn chúng:
- Nói!
- Tiểu nhân nói, hôm qua đại nhân uống nhiều rượu, lúc về say, không không không, là giống như say, đại nhân vẫn còn thanh tỉnh! - Người binh lính kia khiến ta nhịn không được muốn giết hắn, say đổi thành giống như say, trình độ nói chuyện có thể lớn hơn sao. Nghe lời nói của hắn, ý tứ ngầm chính là tối hôm qua ta uống say, nhưng bây giờ sợ bị đại quan ta trả thù nên sửa miệng, thế nhưng ngược lại khiến Mộ Dung Hi Nhiên càng thêm khẳng định tối hôm qua ta uống đến nát bét.
Trong lúc vô tình lại dìm ta xuống.
- Còn gì nữa không?
- Tiểu nhân... - Hai người kia ngập ngừng ấp úng không dám nói.
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
- Bọn họ nói hôm qua là huynh đỡ ngũ tỷ say rượu trở về.
Ta đối mắt với Mộ Dung Hi Nhiên, đôi mắt đen láy nguyên bản trong suốt bị lấp đầy bởi các loại cảm xúc phức tạp, ta cảm thấy lửa giận của ta không phải phát ra mà lại đánh úp về phía chính mình, cháy toàn thân bên trong ta, đau đến toàn thân lạnh lẽo.
Huyệt thái dương đau đớn, cả đầu giống như muốn nổ tung, không biết đau đầu là vì do hôm qua nhịn một buổi tối mà suy nghĩ hay do vừa mới hiểu được chính mình bị người ta tính kế mà tức giận.
Tóm lại, dưới loại tình huống khó có thể bảo trì bình tĩnh này, ta có một loại xúc động muốn thẳng thắn cùng Hi Nhiên, như vậy ta sẽ không cần đau đầu, chuyện gì cũng đều có thể giải quyết, cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa.
- Hi... - Ta vừa thốt ra một chữ đã bị Y Thánh đẩy ra: - Tá Quân, để ta nói ra suy nghĩ của mình.
- Để ta nói hết đã! - Ta mặc kệ Y Thánh muốn nói gì với ta, hiện tại ta là một con bò tót ở đấu trường, muốn đâm vào đấu sĩ đấu bò đang cầm tấm vải đỏ đối diện.
- Câm mồm! Chuyện ngươi mắc phải còn chưa đủ phiền toái sao! - Y Thánh cũng tức giận, trực tiếp điểm huyệt câm của ta, muốn tha ta đi.
Ta gắt gao nhìn Mộ Dung Hi Nhiên, nhìn thấy nàng đứng tại chỗ, lờ mờ không thấy rõ biểu tình bi thương trên mặt nàng, tới góc rẽ, cả người nàng bị vách tường che lấp.
Ta bị mang về phòng, lúc này mới được giải huyệt.
- Ông làm cái gì vậy! - Rốt cuộc tìm được một đối tượng có thể phát tiết, ta nhịn không được quát to với ông ta.
- Ta biết vừa nãy ngươi muốn nói gì, nhưng hiện tại không thể! - Y Thánh mặt lạnh, thái độ kiên quyết.
- Vì sao không thể! Đây là chuyện của ta! - Ta gằn từng tiếng đẩy Y Thánh ra, chỉ là ông ta biết võ công, hơn nữa rất lợi hại, ta căn bản không làm gì được ông ta.
- Ngươi cũng biết ở Minh Hi, nữ tử không thể làm quan, Minh Hi xưa nay trọng nam khinh nữ, tin tức ngươi là nữ mà truyền ra ngoài, Hoàng thượng trọng dụng một nữ tử, hơn nữa dựa vào một nữ tử mới ngồi được lên ngôi vị Hoàng đế, chuyện này đối với Hoàng thượng vừa mới đăng cơ thập phần bất lợi - Y Thánh thở dài một hơi, nói - Tá Quân, quốc sự làm trọng.
Ta tỉnh táo lại, hỏi:
- Lão Cổ, ông có nhớ ông còn nợ ta một điều kiện không?
- Ngươi nói đi.
- Ta muốn hiện giờ ông tránh ra cho ta! - Ta không hề nhượng bộ nhìn Y Thánh, bất kể thế nào ta nhất định phải thẳng thắn.
- Được! - Y Thánh thực rõ ràng đáp ứng, sau đó hai chân khụy xuống, quỳ xuống trước mặt ta - Ta đồng ý cho ngươi đi, nhưng hiện tại ta quỳ xuống cầu ngươi đừng đi. Ngươi tự lựa chọn đi.