Làm một quân sư, một là ta không cần ra chiến trường đánh giặc, hai là không cần ám sát thủ lĩnh quân địch, ta rất an toàn. Chỉ cần một mình trốn ở Di Hoa Cung , nhìn tam Vương gia lãnh binh liền đánh huynh đệ ruột thịt của mình là nhị Vương gia, nhị Vương gia dẫn dắt tàn quân muốn cùng sống chết với tam Vương gia, ta phi thường an toàn.
Nghe đồn hai vị Vương gia này là vì tranh giành một vị vũ cơ tuyệt sắc mà phản bội huynh đệ, cuối cùng hai bên tương tàn. Mặc kệ là cổ đại hay hiện đại, nữ nhân đều có thể trở thành vũ khí lợi hại nhất để hủy diệt anh hùng hoặc ngụy anh hùng, nhất là nữ nhân dị thường xinh đẹp.
Sau khi cho ra kết luận này, vô số ánh mắt ném về phía Mộ Dung Hi Nhiên, ta trừng mắt nhìn lại từng cái. Ta không sợ trừng đến lồi mắt như cá chết.
Ngay tại lúc ta nhàn nhã qua ngày, thì Y Thánh liên can lại lòng nóng như lửa đốt. Không lâu sau, một nước nhỏ đánh lén Lương Châu, một đường chém giết đất phong của tứ Vương gia. Tứ Vương gia chết trận, còn binh lính đến đánh lén đoạt xong lương thảo và quần áo thì nhanh chóng lui về.
Minh Hi không chủ đã nhiều ngày, người xung quanh khó tránh khỏi mượn gió bẻ măng. Nước không thể một ngày không chủ, tình huống hiện tại khiến người trong triều cũng bắt đầu chuẩn bị tìm ra một người kế thừa ngôi vị Hoàng đế trong ba vị Vương gia còn lại.
Chuyện này đối với tam Hoàng tử đang yếu thế thì rất bất lợi. Sau khi Diệp Nguyên Đạo cùng với vị Long Minh kia gia nhập, quân đội bên chúng ta thật sự tiến nhập vào con đường phát triển đúng đắn. Có thể bây giờ người ta đã đi thẳng đến ngôi vị Hoàng đế thì lúc này chúng ta mới vừa cất bước, dù Diệp Nguyên Đạo và Long Minh kia có mưu trí đến đâu thì cũng không có cách dùng chưa đến năm nghìn binh đi tranh ngôi vị Hoàng đế với mấy chục vạn binh tổng cộng của ba vị Vương gia.
Cho nên ta nhìn thấy bọn họ nhanh chóng tiền tụy đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, tóc trắng đều nhiều hơn rất nhiều. Giang Văn Chỉ đau lòng tiểu bạch kiểm xinh đẹp biến thành vành mắt đen dày đặc xấp xỉ trạch nam, ngoài mỗi ngày tặng đồ ăn đồ uống cho Diệp Nguyên Đạo thì mỗi ngày còn đúng giờ đến chỗ ta "lải nhải" .
Vì thế ta phẫn nộ:
- Trước kia có việc muốn tìm ta, lão Cổ đã sớm bán ta đi, nếu còn dùng được ta thì còn cần cô nhắc nhở?
Giang Văn Chỉ sững sờ:
- Phải rồi.
Ta liếc mắt, tuy rằng ta không muốn giống bọn Diệp Nguyên Đạo ưu quốc ưu dân mà trắng đầu, nhưng ta và một đống người nghiên cứu vũ khí bí mật cũng không dễ dàng có được không...
Ta còn chưa đuổi Giang Văn Chỉ đi thì Y Thánh lại không bình tĩnh đi tới. Y Thánh vừa tới gần liền nổ một tràng:
- Phương nam lại lũ lớn, triều đình không xuất nhiều ngân lượng giúp thiên tai, hiện tại bọn họ đang chuẩn bị mời ba vị Vương gia lên kinh để chọn ra một vị kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Chuyện này làm thế nào cho phải?
Ta còn chưa nói chuyện, Y Thánh đã nói thêm:
- Bát Vương gia và cửu Vương gia đã đến Đỉnh Đô, thất Vương gia không biết vì chuyện gì mà chậm trễ, nhưng không mấy ngày nữa hẳn cũng sẽ đi Đỉnh Đô.
Giang Văn Chỉ ở một bên nhịn không được chen miệng nói:
- Vị thất Vương gia kia là vì một nữ tử. Nữ tử kia sinh bệnh nặng, thất Vương gia gần đây đang tìm kiếm hỏi thăm danh y để chữa trị cho nữ tử kia - Lại sợ chúng ta không tin, bỏ thêm câu - Là Hi Nhiên tra được. Muội ấy còn khen vị thất Vương gia kia thật sự có tình có nghĩa đó!
Ta hô "Ngừng" một tiếng, rất bất mãn với thất Vương gia ngay cả tên cũng không biết này.
Y Thánh cũng chậm rãi bắt đầu cân nhắc.
Ta biết Y Thánh muốn làm gì, nói:
- Nếu thất Vương gia thật sự để ý vị nữ tử kia như vậy, nói không chừng Y Thánh thật sự có thể dùng nữ tử bệnh kia để giữ chân thất Vương gia. Nhưng người trong triều đình sẽ không đợi, thất Vương gia không đi, chọn một trong bát Vương gia và cửu Vương gia cũng không phải là không thể được.
Y Thánh nhíu mày lại.
- Lão Cổ, ông từng nghe qua thế kiềng ba chân chưa? Ba thực lực tương đối nhau cùng hợp lại có thể bảo đảm chắc chắn an ổn cục diện một chốc lát - Ta đứng dậy, xa xa, Mộ Dung Hi Nhiên cầm hộp đựng thức ăn đi tới.
Hai mắt ta sáng lên, đang muốn đi qua lại bị Y Thánh túm gáy kéo lại:
- Tá Quân có ý gì sao? - Ánh mắt Y Thánh cũng lấp lánh.
Biết rõ nếu giờ ta không cho một công đạo thì Y Thánh sẽ không bỏ qua cho ta, ta chỉ đành kiềm chế dục vọng muốn chạy đến chỗ Mộ Dung Hi Nhiên, nói:
- Ba người này thế lực tương đương, chắc hẳn thế lực ở trong triều cũng tương đối, bằng không người được chọn đã sớm được định đoạt. Ba phương tranh chấp không ngừng, người được chọn lên ngôi vị Hoàng đế cũng không dễ dàng chọn ra. Hơn nữa hiện tại ngoại có xâm lăng, nội có lũ lụt, làm Hoàng đế cần có một chút dũng khí. Cho nên hiện tại đúng là thời cơ tốt để tam Hoàng tử trở về đăng cơ.
Y Thánh nghe xong thì lộ vẻ vui mừng, nhưng vẫn khó hiểu:
- Vì sao?
Vừa lúc Mộ Dung Hi Nhiên vào cửa, ta cười hì hì tiếp nhận hộp cơm trong tay nàng, kéo nàng ngồi xuống.
Mộ Dung Hi Nhiên mở to cặp mắt đen bóng, tò mò hỏi:
- Hai người đang nói gì vậy?
Ta cười:
- Không có gì. Chúng ta chỉ đang thảo luận, trong thời gian chính mình không làm Hoàng đế được lại không muốn ưu đãi tặng cho đối thủ cũng lớn mạnh giống mình, thì một Hoàng đế con rối giả mạo dễ bắt nạt có năng lực đi thu thập cục diện rắm rối hư hư thực thực xuất hiện, tỷ lệ bọn họ tạm thời buông tha ngôi vị Hoàng đế mà lựa chọn Hoàng đế vô dụng ngu ngốc kia là rất lớn.
Y Thánh thế nhưng thật ra nghe hiểu, sắc mặt có chút khó coi:
- Như vậy thì dù ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, thì ngôi vị Hoàng đế này thật sự không ổn, chỉ sợ một phát té xuống là vạn kiếp bất phục.
Ta giơ tay:
- Trước mắt không phải là chúng ta không đủ thời gian sao? Cho nên hiện tại có đủ thời gian là chuyện quan trọng nhất. Ngồi lên đế vị trước, rồi chậm rãi nuôi dưỡng thế lực của mình, ở giữa tìm cơ hội xử lý bọn họ là xong.
Y Thánh suy tư một lát, nói:
- Phương pháp này thực sự quá mạo hiểm, nhưng chúng ta không có thời gian, cũng không có lựa chọn nào khác.
Ngày hôm sau, chúng ta chia binh làm hai đường xuất phát.
Nói đến chuyện của triều đình, con mọt sách tiêu chuẩn thời cổ đại Long Minh là nhất, hắn thậm chí dám bảo đảm cam đoan tam Hoàng tử an toàn. Cho nên hắn và đám người tam Hoàng tử đi Đỉnh Đô. Đến khi còn lại chúng ta, theo Y Thánh đi phía nam đấu trí so dũng khí với thất Vương gia lanh trí có mưu kế lại thâm sâu thấu hiểu lòng người.
Chỉ là ngày đầu tiên ta nhìn thấy thất Vương gia, ta liền hiểu ra, vốn không phải ta gặp được kẻ địch, mà là rốt cuộc tìm được tổ chức... không đúng, phải là thất Vương gia tìm được tổ chức...
Lần đầu tiên nhìn thấy thất Vương gia, ta chỉ cảm thấy bộ dạng người này có điểm tương tự với Ưng Cửu, chẳng qua gầy nhỏ hơn, hơn nữa nhìn có vẻ nội liễm, tốc độ nói chuyện không nhanh, ngữ điệu ôn hòa, toàn thân lộ ra khí chất nho nhã, thật là một mỹ nam tử khó gặp. Chỉ là khi nhìn hai mắt, hai mắt người này quá mức u buồn, như bị vây khốn và tràn đầy chìm đắm trong tuyệt vọng.
Y Thánh nói cho thất Vương gia biết chúng ta là đồ đệ của ông ta và lão Quỷ, xem bệnh cần chúng ta giúp đỡ, thất Vương gia cũng không hoài nghi, ngay lập tức để Y Thánh và Y Quỷ vào xem bệnh, đồng thời thỏa mãn dục vọng muốn vây xem của chúng ta.
Vào cửa là có thể thấy một vị nữ tử sắc mặt hơi tái tựa ở đầu giường, đứng quay lưng về phía chúng ta như đang xuất thần. Chỉ nhìn chút góc mặt nàng thì cũng không khó nhìn ra người này cũng là một vị tuyệt sắc nhân gian.
Nghe được tiếng vang, nàng quay đầu, khuôn mặt lộ ra trước mặt chúng ta. Người tự chủ tốt thì đều làm bộ như không có việc gì, người tự chủ không tốt như Giang Văn Chỉ thì thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Trên mặt nữ tử trước mặt bị bỏng nghiêm trọng, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Thất Vương gia đi đến bên người nữ tử kia, ôn nhu hỏi:
- Yên Nhi, hôm nay khá hơn chút nào chưa?
Nữ tử được gọi là Tố Yên Nhi nhìn về phía thất Vương gia, trong ánh mắt mang theo hận ý không chút che dấu, lời nói cũng lạnh như băng, không mang theo một tia tình cảm:
- Cút.
Thất Vương gia lui lại vài bước, mềm giọng nói:
- Yên Nhi, trước tiên nàng đừng tức giận. Hai vị này chính là Y Thánh và Y Quỷ, nhất định có thể giải quyết chất độc trên người nàng. Đến lúc đó... - Thất Vương gia dừng một chút rồi lại dùng ngữ khí ôn hòa nói - Chờ giải hết độc của nàng, nàng liền có thể rời khỏi. Nàng không phải luôn rất muốn rời khỏi ta sao? Chỉ cần thân thể nàng khôi phục, nàng muốn đi đâu cũng được.
Ta nghĩ chỉ cần mắt không mù tai không điếc tâm không bị mỡ heo lấp thì đều có thể nhìn ra thất Vương gia yêu Yên Nhi bao nhiêu, hắn lại nỡ để Yên Nhi rời đi, cũng không biết hắn mang tâm tình như thế nào khi nói ra như vậy. Chẳng lẽ đúng như một khúc hát, có một loại yêu tên là buông tay?
Yên Nhi tựa hồ cảm thấy thất Vương gia còn chưa đủ thương tâm, dùng một loại ngữ khí thập phần vui mừng nói với Y Thánh và Y Quỷ:
- Quả thật là hai vị tiền bối Y Thánh và Y Quỷ? Mong rằng hai vị tiền bối có thể sớm chữa khỏi cho tiểu nữ, tiểu nữ vô cùng cảm kích!
Nói xong Yên Nhi tựa hồ còn muốn xuống giường quỳ cho Y Thánh và Y Quỷ, Y Thánh và Y Quỷ không tiện đi đỡ, thất Vương gia vội vàng đi lên đỡ. Nào biết Yên Nhi một phát đẩy thất Vương gia ra, quát hắn:
- Ngươi đừng chạm vào ta! Cho dù ta chết cũng không muốn cho ngươi...
Hai hộ vệ vẫn không hề lên tiếng bên người thất Vương gia đột nhiên khẩn trương, thẳng đến khi Yên Nhi nuốt xuống lời cuối cùng mới khôi phục bình thường.
Bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng.
Y Thánh ho khan một tiếng, cau mày nói:
- Yên Nhi cô nương hiện tại không nên nổi giận - Nhìn lại một đống người chúng ta, lại lấy danh nghĩa quá nhiều người sẽ ảnh hưởng đến trị liệu mà đuổi hết chúng ta ra ngoài.
Thất Vương gia giúp chúng ta an bài chỗ ở, một vị thị vệ đại ca dẫn chúng ta tới chỗ ở, một vị khác đứng bên người thất Vương gia giống như một pho tượng. Thất Vương gia ngửa đầu, bàn tay thả bên người nắm chặt thành quyền.
Ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, đang muốn quay lại thì cảm thấy có điểm là lạ. Tiếp tục nhìn một cái, ánh mắt ta rơi vào cần cổ trắng tuyết của thất Vương gia.
Hắn không có hầu kết!
Thật sự là ta mù mắt, lại có thể nhìn lâu như vậy mà không phát hiện ra!
Hồi tưởng lại bộ dạng của thất Vương gia, cơ bản có thể xác định thất Vương gia là nữ. Liên tưởng đến cảnh thất Vương gia nhìn về phía Yên Nhi không giấu được tình yêu, Yên Nhi chán ghét thất Vương gia, cùng với đối thoại giữa hai người, ta đại khái có thể đoán được chuyện phát sinh giữa họ.
Thất Vương gia yêu Yên Nhi, mà Yên Nhi lại chán ghét ở cùng vị thất Vương gia nữ tử này.
Nghĩ đến một màn vừa rồi, tuy rằng không phải phát sinh trên người ta, nhưng ta cảm thấy đau lòng dị thường.
Tiến lên vài bước gắt gao cầm tay Mộ Dung Hi Nhiên, Mộ Dung Hi Nhiên quay đầu lại cười ảm đạm, cầm lại tay ta.
Ta cảm giác được từ đáy lòng mình toát ra một cỗ bi thương. Ta không dám tưởng tượng nếu tương lai của chúng ta sẽ biến thành như vậy.
Hi Nhiên, nếu tương lai nàng cũng biết ta là nữ tử, nàng cũng sẽ giống như Yên Nhi cô nương hận thất Vương gia mà hận ta không?
Sẽ lúc ta tiến tới gần nàng sẽ lạnh lùng bảo cho ta cút đi hay không, sẽ lúc ta đụng chạm nàng sẽ vẻ mặt ghét bỏ đẩy ta ra hay không, nàng sẽ muốn thoát khỏi ta vĩnh viễn, không muốn gặp lại ta hay không?
Và, sau khi ta lừa gạt nàng lâu như vậy, nàng sẽ càng thêm tuyệt tình đối với ta hay không?