- Mặt phải, nói. Mặt trái, không nói - Ta nắm chặt đồng tiền trong tay, hít sâu một hơi, tung đồng tiền lên.
Đồng tiền bay lên trên không trung rồi rớt xuống, ta đưa tay đón lấy, đồng tiền lướt qua tay ta, va chạm vào mặt đất keng một tiếng.
- ... - Ta.
Ta nằm trên sàn nhà lạnh như băng, vài lần đưa tay cũng chưa cầm hẳn đồng tiền ta vừa tung...
- Lâm Tá Quân! Con heo đại lười nhà ngươi! Vẫn chưa chịu dậy sao! - Âm thanh có lực xuyên thấu rất mạnh vang lên ngoài cửa, ta bật dậy khỏi mặt đất, vượt qua vài bước, tức giận mở cửa ra.
- Lâm...
- Lâm cái gì mà Lâm. Cô không thể không hung thần ác sát mà gọi ta sao? - Ta vừa nhìn thấy người liền không nhịn được nặng lời với nàng ta.
Giang Văn Chỉ đáng chết, nhất định bắt ta đi nói rõ ràng với Hi Nhiên, chuyện quan trọng như vậy sao có thể nói là nói, tốt xấu gì cũng phải có chút chuẩn bị chứ...
- Hừ! - Ta lướt qua nàng ta, bước nhanh ra, đi vài bước lại trở về, chỉ vào Giang Văn Chỉ - Ngày hôm nay ta mà chết, ta cũng sẽ không cho cô sống yên!
Không phải chỉ nói rõ ràng thôi sao? Bất cứ ai, sinh tử chẳng qua cần một đao, nói mấy câu rõ ràng thì có thể chết người à?
Vì thế sau khi ta nghe xong vị trí cụ thể của Hi Nhiên, tư thế thấy chết không sờn đi...
Ta xoa xoa mặt căng thẳng đến có chút cứng nhắc, xa xa, Hi Nhiên đang nói chuyện cùng phu nhân quý phủ.
- Hi Nhiên, ta... - Ta từ từ tới gần, vừa mở miệng, ngữ khí nghiêm túc đến bản thân cũng không nhận ra đây là lời nói của ta...
Đáng tiếc ngày hôm nay không phải là ngày lành để nói đề tài nghiêm túc này.
Ta còn chưa nói hết lời thì có một đôi tay trắng nõn mềm mại nâng chặt mặt ta, quay đầu ta đi độ.
- Ôi chao, đây là Lâm công tử phải không? Xem nào, môi hồng răng trắng, công tử thật tuấn tú... - Chỉ thấy một vị phu nhân trang phục dung mạo tinh xảo đang cầm mặt ta, hai mắt sáng lên.
Đây là đang khích lệ ta sao? Là đang khen ta phải không...
- ... Cám ơn - Ta nói.
Ta nhận ra vị phu nhân này, là phu nhân của bác trai Giang Văn Chỉ, khi vào cửa chỉ nhìn một cái, lúc ấy cũng không cảm thấy bà ấy là người nhiệt tình như vậy...
Đầu ta vận động khắc phục lực cản trở, cuối cùng ta có thể quay đầu lại.
Ta ngay lập tức đặt tay lên cánh tay Hi Nhiên:
- Hi Nhiên, ta... - Có chuyện muốn nói với nàng.
- Ôi chao, sao trong mắt chỉ có Hi Nhiên vậy? - Giang phu nhân Đào Khản nói - Ta xem nào, cùng với Hi Nhiên cũng thật xứng - Một bàn tay liền xoa tay ta từ khuỷu tay trượt một đường lên bả vai.
Ta nổi da gà toàn thân, hai tay che ngực, phòng ngừa phu nhân nào đó tiếp tục đi xuống một đường.
- Sao gầy như vậy? - Giang phu nhân nhíu mày, nói với Hi Nhiên - Hi Nhiên, sau này cháu cần phải bồi bổ nhiều cho cậu ta.
Mộ Dung Hi Nhiên ngẩng đầu nhìn ta một cái, gật đầu cười.
Nhưng... Hi Nhiên, ta có lời muốn nói với nàng mà!
Ta đưa tay ra lần thứ hai, nhìn về phía Hi Nhiên mãnh liệt.
Đáng tiếc bàn tay đến ra một nửa đã bị một mảnh lụa đỏ tơ ngăn cản.
- ... - Ta.
- Chất liệu vải này rất thích hợp với Lâm công tử, Ngọc nhi, lại đây đo cho Lâm công tử - Giang phu nhân lại cười khanh khách nói với ta - Ta quen một thợ may, đúng rồi, hỉ phục của con ta chính do nàng làm, làm rất được, ta bảo nàng làm một bộ cho hai người.
- Hỉ phục? - Khóe miệng ta giật giật - Quá nhanh rồi, hay là hoãn lại một chút đi?
- Hoãn cái gì chứ? - Giang phu nhân lôi kéo ta đến bên Hi Nhiên - Con ta mười sáu đã thành hôn, cậu hai mươi tuổi, sớm nên thành gia lập nghiệp. Vừa lúc Hi Nhiên năm nay mười sáu, nên thành thân - Nói xong Giang phu nhân còn vỗ vỗ tay ta.
- Haha...haha... Ta hình như còn chưa tới tuổi pháp luật quy định, không thể kết hôn...nhầm, thành thân - Ta nói xong cười vài tiếng, rút tay ra. Hiện tại ta là "nam", muốn kết hôn phải tới tuổi.
Kết quả Giang phu nhân có tai như điếc, hơn nữa thần kinh không bình thường đột nhiên tỉnh ngộ:
- Đúng rồi, cậu đến tìm Hi Nhiên - Giang phu nhân cười ái muội rồi nói - Ngọc nhi, chúng ta đi trước.
- ... - Ta.
Đợi hai người đi rồi, ta túm túm tóc, muốn mở miệng:
- À...cái kia...cái kia...
Mộ Dung Hi Nhiên nghi hoặc nhìn ta.
Ta khóc không ra nước mắt, ta vất vả lắm mới nổi lên một chút dũng khí, nhưng đã hao tổn trong tay vị 'đại thần' vừa rồi.
- À...ờ, đây là tiểu hài tử của ai? - Ta còn đang nổi cảm xúc, liếc mắt một cái ngắm đến tiểu quỷ trong lòng Hi Nhiên - ...Cho ta ôm cái đã - Tiểu quỷ chết tiệt lại dám rúc vào ngực Hi Nhiên, ngươi muốn làm gì!
Ta đưa tay ôm, lại nghe thấy tiểu quỷ kia khóc oa một tiếng.
- Ôi chao! Tiểu tổ tông! Sao ngươi... - Giang phu nhân vừa biến mất lập tức xuất hiện, một phát túm lấy tiểu quỷ trong lòng Hi Nhiên, cười cười, nhanh bước tránh đi.
- ... - Ta.
- Tá Quân, rốt cuộc huynh muốn nói với ta cái gì? - Mộ Dung Hi Nhiên đưa tay nắm chặt tay ta, một bàn tay giữ cái đầu đang xoay loạn của ta.
Không còn cách khác, hôm nay có một đại đội nhân tố không xác định.
- À...chỉ là...có chuyện muốn nói với nàng... - Ta nhìn vào cặp mắt tối đen chứa ánh sáng của Mộ Dung Hi Nhiên, tim nhảy hơn mấy chục cái - Ta...
Ta đang do dự thì một giọng nam tử vang dội truyền đến:
- Hi Nhiên!
Ta và Mộ Dung Hi Nhiên đồng loạt quay đầu đi, thấy Vương Cảnh Hủ một thân áo đen, tay áo phần phật bước nhanh tới, đến Giang phu nhân chuyên nhảy ra quỷ không biết thần không hay cũng không ngăn được...
Ta thở dài thườn thượt, hôm nay quả nhiên không phải là ngày lành nói bí mật.
Vương Cảnh Hủ coi thường ta, nhìn chằm chằm Mộ Dung Hi Nhiên:
- Hi Nhiên, ta có việc nói với muội... và Tá Quân - Vương Cảnh Hủ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, xem ra là chuyện rất quan trọng.
Ta và Mộ Dung Hi Nhiên chờ đợi đoạn sau, chỉ là đợi thật lâu cũng không thấy Vương Cảnh Hủ nói chuyện.
Sắc mặt Vương Cảnh Hủ ngưng trọng, thở dài một hơi, nói:
- Tối hôm qua ta nhận được tin. Tối hôm qua, một trăm bốn mươi lăm miệng ăn trong Mộ Dung sơn trang, tính cả ba mươi sáu khách, cơ hồ toàn bộ đều bị giết.
Tay Mộ Dung Hi Nhiên nắm tay ta đột nhiên căng thẳng, chậm rãi buông rơi, nàng mở miệng hỏi:
- Cơ hồ? Còn... ai còn sống?
- Ngoài Mộ Dung Hi Phù, những người khác đều đã chết.
Mộ Dung Hi Nhiên thật sâu hít một hơi, nói:
- Biết là ai làm không?
Vương Cảnh Hủ lắc lắc đầu.
- Hi Nhiên... - Ta kéo qua Mộ Dung Hi Nhiên đang ra vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng an ủi - Hi Nhiên, đừng đau lòng. Nàng còn có ta...chúng ta.
Mộ Dung Hi Nhiên thoáng bình phục tâm tình, lại mở miệng:
- Ta muốn đến Mộ Dung sơn trang nhìn xem. Bọn họ...mai táng chưa?
Vương Cảnh Hủ há to mồm, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, chỉ nói:
- Hiện tại đi Mộ Dung sơn trang không phải ý hay.
- Vì sao?
Vương Cảnh Hủ phân tích:
- Nếu kẻ diệt môn là kẻ thù của Mộ Dung gia, chỉ sợ bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua muội. Nếu có mục đích khác, chỉ sợ bọn chúng vẫn sẽ tìm muội, muội đi thì quá mức nguy hiểm.
Mộ Dung Hi Nhiên lại lắc đầu nói:
- Chẳng lẽ cứ để thi thể bọn họ phơi hoang? Vẫn cần có người đi chôn bọn họ, hơn nữa nói không chừng có thể tìm được chút manh mối hung thủ để lại.
- Chuyện này... - Vương Cảnh Hủ trầm ngâm một lát liền đáp ứng - Được rồi, ta và muội đi!
- Ta cũng đi! - Đi Mộ Dung sơn trang nguy hiểm, ta thật sự không nỡ bỏ Mộ Dung Hi Nhiên.
- Chuyện này... - Đến phiên Mộ Dung Hi Nhiên chần chừ - Đúng rồi Tá Quân, huynh vừa muốn nói với ta cái gì?
- ... - Ta nhìn thoáng qua Vương Cảnh Hủ, chịu phận bất hạnh thở dài nói - Không phải là chuyện lớn gì - Ta lấy ra từ trong lòng cái phong thư kì quái của Mộ Dung lão gia - Chỉ là phong thư này, ta không biết xử lý như thế nào cho tốt.
Ta nhìn Mộ Dung Hi Nhiên, trong mắt nàng hiện lên vẻ thất vọng.
Vương Cảnh Hủ hỏi:
- Đây là?
Ta giao thư cho y:
- Lão gia tử Mộ Dung muốn chúng ta chuyển giao cho cố nhân không biết danh tính của ông ấy.
Vương Cảnh Hủ nhận thư, cẩn thận lật xem, cũng không hiểu được.
- Mở ra nhìn xem đi, lão gia tử không dán lại, nói không chừng là cho chúng ta xem... - Ta đang nói, trong đầu chợt lóe ánh điện, một phát túm lấy thư mở ra - Hi Nhiên, nàng nói xem, phong thư này có thể còn cất giấu mật ngữ gì không?
- Mật ngữ? - Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ đều bu lại.
- Ta thích tiểu thuyết trinh thám, bên trong đủ kiểu mật ngữ hay. Ví dụ như đơn giản nhất như giấu đầu giấu đuôi giấu đường chéo... - Ta vừa nói vừa dùng ngón tay lướt qua giấy.
Giấu đầu không đúng, giấu đuôi không đúng, giấu đường chéo không đúng.
Ngón tay lại trượt lên giấy, đột nhiên ngón tay có cảm giác bất đồng, ta vội vàng giơ phong thư lên, giơ về phía mặt trời.
- Có phát hiện! Hai người xem! - Ta hưng phấn kêu to, Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ ngẩng đầu nhìn theo ta.
Ánh mặt trời xuyên qua tờ giấy lộ ra ánh sáng vàng làm cho một ít chữ do chọc lỗ cực kì nhỏ trở nên thập phần rõ ràng.
- Phía dưới này có lỗ - Tay ta chỉ vào từng chữ từng chữ dịch - Kiếm...ở...thạch...thất...thứ...năm...trong...núi...Âm... Long.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Hi: Tá Quân, tiếp qua mấy chương là ngươi có thể trổ tài!
Tá Quân trạng thái gà đông lạnh: Thật sao? Ta đây phải nghĩ trước đến lúc đó cần tạo dáng chụp hình gì cho đẹp!
A Hi lau mồ hôi: ngươi bình tĩnh, phỏng chừng còn chừng trăm ngày.
Tá Quân: ...