Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

chương 56: bại lộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ý của Diệp Thanh Dương không phải là nói Tô Uyển, mà là chuyện của Trần Đạp Tuyết. Nhưng anh lại không muốn kể cho cô nghe dưới loại tình huống như thế này, cho nên chỉ có thể tránh né đi đề tài này. Tuy nhiên, anh đã đánh giá thấp sự ảnh hưởng của trưởng thành đối với dok mấy năm nay. Lúc còn nhỏ, cô khéo léo đơn thuần, anh nói cái gì chính là cái đó. Nhưng đã qua nhiều năm, Oanh Khê cũng có nhiều tư tưởng của mình. Cô biết có một số chuyện, vì lý do riêng mà Diệp Thanh Dương đã gạt cô, giống như chuyện của Trần Nhất Thần. Nếu không phải bởi vì phải rời khỏi một thời gian rất dài, căn bản là anh không gạt được, hoặc sẽ che giấu không nói cho cô biết.

Vì vậy, khi Diệp Thanh Dương lập lại chiêu cũ, vẻ mặt Oanh Khê buồn hiu. Trong lòng anh hiểu rõ, nhưng vẫn cắn răng không nói nhắc tới chuyện của Trần Nhất Thần, chỉ là hỏi thăm cô vài câu, dặn dò cô phải nghỉ ngơi cho tốt, sau đó liền đi ra khỏi phòng bệnh đi tìm Diệp Quốc Đào.

Mẹ Diệp nhìn thấy con trai đi tới, tâm trạng cũng bắt đầu phục hồi lại, ánh mặt lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Dương, hừ một tiếng bất mãn: “Mấy năm nay đi chơi lêu lỗng nơi nào rồi? Ngay cả gia đình cũng không thèm trở về! Mẹ con tưởng đời này con không có ý định về gặp chúng tôi nữa. Ngược lại bây giờ đã chịu trở về gặp lại Oanh Khê?”

“Mẹ——” Diệp Thanh Dương có chút bất đắc dĩ không thể giải thích cho mẹ cũng như không còn cách nào khác. Đối mặt với mẹ, anh không thể thảo luận chuyện công việc, nếu không cả nhà sẽ loạn mất thôi.

“Con gọi mẹ một tiếng mẹ, mà ngày lễ ngày tết có về thăm mẹ chút nào không? Nếu Oanh Khê không ngã bệnh là con vẫn trốn luôn phải không? Con xem tướng của con bé kia, nếu con về nhà thường xuyên hơn, quan tâm con bé nhiều hơn, con bé đã không vào nằm viện rồi.” Thật ra thì mẹ Diệp nặng nề với anh vài câu, nhưng nhìn bộ dạng Diệp Thanh Dương cúi đầu nghe dậy dỗ khiến bà chỉ nói được đôi câu, “Thật sự không biết con ngày đêm bận rộn cái gì, loay hoay một cái đã ba năm không về nhà!”

Diệp Thanh Dương ngẩng đầu nhìn Diệp Quốc Đào, nhờ giúp đỡ. Người kia ho khan vài tiếng, không nhanh không chậm kéo lại vợ yêu đang lảm nhảm: “Em đi xem Oanh Khê chút đi. Con bé ở bên trong làm gì cũng bất tiện, anh có chuyện muốn nói với Thanh Dương.”

Mẹ Diệp thấy chồng đã lên tiếng, vẻ mặt lại nghiêm túc, cho rằng chồng muốn khiển trách con trai, cho nên bà chỉ quẹt miệng rồi trở về phòng bệnh, không hề phản đối điều gì. Diệp Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn Diệp Quốc Đào một chút, rồi chỉ chỉ về phía ban công nhỏ ở cuối hành lang, ý bảo ông tới đó nói chuyện.

Hai người đứng trên ban công, tay Diệp Quốc Đào kẹp điếu thuốc, búng nhẹ tro tàn thuốc lá. Từ đầu tới cuối, ánh mắt không hề nhìn Diệp Thanh Dương, chỉ nhìn chằm chằm xuống mũi giày, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, nhưng lại lộ ra ý tứ trách móc: “Rốt cuộc con và Oanh Khê đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Thanh Dương sửng sốt, đương nhiên không hề nghĩ tới Diệp Quốc Đào sẽ hỏi như thế: “Không có chuyện gì hết ạ.”

Vậy mà câu trả lời của anh khiến Diệp Quốc Đào chỉ cảm thấy con trai mình đang nói xạo, lúc này giọng nói liền trở nên cứng rắn: “Hiện giờ cha rất nghiêm túc đang hỏi chuyện con, không phải đang đùa giỡn với con! Đêm đó trước khi con đưa con bé trở về… hai đứa… có phải hai đứa đã xảy ra chuyện gì không?”

Diệp Thanh Dương bị ông hỏi có chút hoang mang bởi vì trong lòng anh nghĩ rằng người ngoài không biết chuyện của hai người bọn họ. Anh đã rất cẩn thận trước mặt Diệp Quốc Đào, không nghĩ tới đã bị phát hiện rồi. Ông đã nhắc tới đêm hôm đó, trong lòng Diệp Thanh Dương càng thêm bối rối, bởi vì đêm đó, anh thật sự đã làm chuyện đó với cô. Chỉ là Diệp Quốc Đào đã chính miệng hỏi, anh cũng không thể giấu diếm được nữa, lập tức đỏ mặt, rồi gật đầu một cái. Mặc dù chỉ gật nhẹ, nhưng lại giống như đập vào mặt của Diệp Quốc Đào.

“Con…” Diệp Quốc Đào tức giận, dụi tắt điếu thuốc lên lan can ban công. Nhìn vẻ mặt giận dữ hiện lên trên mặt ông, Diệp Thanh Dương có chút ớn lạnh. Anh còn chưa kịp mở miệng thì Diệp Quốc Đào đã giận dữ lên tiếng, “Hai đứa làm ra chuyện gì thế hả? Hả? Nếu không phải là cha phát hiện được, con còn tính gạt cha cho tới khi nào?”

“Con còn đang tính tìm thời gian thích hợp sẽ cho cha và mẹ biết.” Diệp Thanh Dương trả lời đàng hoàng, “Dù sao Oanh Khê vẫn còn nhỏ.”

“Con thật nghiêm túc?” Diệp Quốc Đào không nghĩ tới việc Diệp Thanh Dương có thể thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy, rất bất ngờ, “Con có biết tụi con sẽ đối mặt với những hậu quả gì không? Coi như cha mẹ không quan tâm tới chuyện này, cha mẹ Oanh Khê thì sao? Bọn họ sẽ đồng ý gả con gái của mình cho người đàn ông lớn hơn con bé mười mấy tuổi sao?”

“Con không dám khẳng định về Tô Uyển, nhưng cha của cô ấy, Trần Nhất Thần, đã biết chuyện này…” Diệp Thanh Dương cúi đầu, giống như đang mỉm cười, sau đó lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh như băng vừa có chút gợn sóng nhưng lại không sợ hãi, “Hiện giờ cha của cô ấy đã đồng ý.”

“Diệp Thanh Dương, từ nhỏ tới lớn, cha đều không ngăn cản bất cứ chuyện gì của con, đó là bởi vì con làm việc có chừng mực, cho nên cha mới yên tâm.” Diệp Quốc Đào thấy con trai như vậy, muốn cản trở, nhưng lại cảm thấy có chút không được tốt lắm, cho nên bày ra lập trường lựa chọn của mình, “Chuyện đã như vậy, còn có bộ dạng của con xem như đã hạ quyết tâm, cha không thể nào quản được. Nhưng cha phải nên nói rõ ràng lợi hại trong đó với con. Đây là trách nhiệm của một người cha.”

Diệp Thanh Dương biết là cha không còn quan tâm tới chủ ý của chuyện này nữa. Xử lý như thế nào cũng là xem ý tứ của anh, cho nên liền đứng đó lắng nghe.

“Thứ nhất, mẹ con nơi đó, con cũng biết quan niệm tư tưởng của bà ấy. Lâu nay bà ấy vẫn xem Oanh Khê như cháu ruột, con làm sao thay đổi địa vị của con bé đây? Thứ hai, người ngoài đã biết Oanh Khê là do con nuôi lớn, bây giờ Oanh Khê trưởng thành lại muốn kết hôn với con, người khác sẽ nói như thế nào? Con làm sao xử lý những lời đồn nhảm khó nghe kia? Thứ ba, bây giờ Oanh Khê gả cho con, con vẫn xem như còn trẻ, có thể chăm sóc cho con bé. Đợi đến khi con lớn tuổi rồi, một mình con bé làm sao bây giờ? Hai đứa ở chung nhiều năm như vậy, làm sao con biết được nó xem loại tình cảm giữa con và nó là quan hệ nam nữ… hay là trả ân?

Những điểm này quả thật chính là vấn đề gian nan cực khổ ẩn núp sau lưng mà Diệp Thanh Dương không phải là chưa từng nghĩ qua. Chỉ là, nếu như nói trước kia còn có chút lo lắng do dự, trải qua đêm đó với Oanh Khê, tất cả đều biến thành dũng khí. Cho dù tương lai như thế nào, anh nhất định nắm chặt tay cô vượt qua tất cả chông gai mà tiến thẳng.

“Đối với tương lai mờ mịt, con không cách nào cho cha giả thuyết.” Diệp Thanh Dương ở bộ đội nhiều năm, phong cách trầm tĩnh về sau lại càng trở nên chững chạc kín đáo. Lúc này vẻ mặt tràn đầy trịnh trọng, ánh mắt cũng rất chân thành, “Nhưng đối với những điều cha nói nãy giờ, con có thể nói rõ với cha. Đầu tiên, về phía bên mẹ, đời này con chỉ nhận định một người là Oanh Khê. Con cũng biết mẹ rất thương Oanh Khê, nếu như chúng con ở chung với nhau thì có gì không tốt? Người mẹ thương nhất trở thành con dâu, sẽ không có chuyện mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu. Tiếp theo, về chuyện làm sao ăn nói với người ngoài, con không thể bịt miệng của người ta. Chúng ta sống trên đời không phải vì người khác, nên luôn luôn vì mình mà sống vui vẻ một lần, cần gì phải để ý những chuyện như vậy? Những chuyện như vậy sẽ ầm ĩ một thời gian rồi tự tắt. Cuối cùng, chính là về Oanh Khê, trước kia, cho dù lo sợ lùi bước, cũng đều là một mình con, cô ấy chưa bao giờ thay đổi ước nguyện ban đầu. Đối với tình cảm của cô ấy, con hoàn toàn có lòng tin!”

Diệp Thanh Dương nói xong, sắc mặc Diệp Quốc Đào có chút hòa hoãn. Ông đã lớn tuổi rồi, không thể nào làm chủ chuyện của con cái cả đời, chuyện của nó nhất định sẽ biết tự mình quyết định. Chỉ là, quả thật chuyện này không quá lạc quan. Thật ra thì trong lòng ông không đồng ý gì cho lắm, dù sao danh tiếng đi cưới con gái nuôi nghe thế nào cũng không tốt lắm. Nhưng Diệp Thanh Dương đã nhận thức chuyện này thì không ai có thể ngăn cản được. Cho dù trong lòng ông không thoải mái, ngoài mặt ông cũng không thể kháng cự quá mức, nếu không cho dù biết rõ là sai, Diệp Thanh Dương cũng sẽ không quay đầu lại.

Cho nên trước mắt, ông chỉ muốn để mặc kệ tụi nhỏ muốn tự chúng lăn lộn. Nếu quả thật có thể vượt qua được, thì coi như bọn họ đã trải qua được khảo nghiệm, trải qua cuộc sống như vậy cũng là chuyện tốt. Nếu không thể vượt qua được thì cũng chẳng oán hận được ai.

Diệp Thanh Dương thấy Diệp Quốc Đào không nói gì nữa, cũng không dám lưu lại quá lâu, nói thêm vài câu ngắn gọn, vào thăm Oanh Khê một chút, rồi lại vội vã bỏ đi. Trước khi đi còn nói Diệp Quốc Đào mang Oanh Khê trở về thành phố G cho thật sớm, ở lại chỗ này không an toàn. Nếu như bên kia không tóm được Ba Tụng, như vậy Oanh Khê sẽ gặp nhiều nguy hiểm.

Diệp Thanh Dương vừa ra khỏi bệnh viện đã cảm giác được có người theo mình. Chỉ là nhất thời anh không rõ rốt cuộc người kia là ai nên cũng không dám ra tay cẩu thả. Anh đi thẳng trở về rừng trúc, vừa mới tới dưới lầu trúc, anh liền nhận ra mình đã bị phát hiện. Anh đi từ từ lên nhà trúc, nhìn thấy Ba Tụng đang ngồi ở đó.

“Diệp Thanh Dương, có gì cần nói không?” Ba Tụng đang chơi khẩu súng trong tay, cười như không cười, vết sẹo trên mặt càng lộ ra vẻ dữ tợn.

Diệp Thanh Dương liếc mắt nhìn người đứng sau lưng hắn ta. Trần Nhất Thần cau mày đứng phía sau, rồi lại nhìn vẻ mặt của người đứng bên cạnh anh ấy, thấy không có vẻ gì khác lạ, hẳn là anh ấy còn chưa bị phát hiện. Diệp Thanh Dương hiểu được cho dù mình nói gì đi nữa cũng đều vô dụng, anh nhếch miệng cười, nhìn Ba Tụng gằn từng chữ: “Không sai, tôi là nằm vùng!”

Ba Tụng nhướng mày, nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương một hồi, nói: “Con nhóc trong bệnh viện kia là ai?”

Nhịp tim của Diệp Thanh Dương tăng nhanh một giây, sau đó lấy lại bình tĩnh rất nhanh: “Số hàng ban đầu tôi đưa cho cậu vẫn còn chưa đủ. Tôi đã lấy đi một ít số hàng từ chỗ của Arnold. Thả cô bé đi, tôi sẽ đưa cậu số còn lại.”

Nếu như trước ngày hôm nay, Ba Tụng tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng hôm nay gặp phải trận tấn cống lớn như vậy, trong tay đã không còn nhiều hàng. Nếu như Diệp Thanh Dương chịu giao đồ ra… Chỉ là lời nói của Diệp Thanh Dương đã mất đi rất nhiều độ tin cậy, cho nên Ba Tụng còn đang do dự. Diệp Thanh Dương nhìn thấy sắc mặt của hắn như vậy, hiểu được nên cười một tiếng.

“Trần Đạp Tuyết cũng biết cô ấy.” Diệp Thanh Dương dừng lại rồi nói tiếp, “Trần Đạp Tuyết chính là chị ruột của cô bé đó, nếu như cậu nhất định không muốn giữ lại cô ấy, cậu tự mình đi nói với Trần Đạp Tuyết đi.”

Thật ra thì Trần Đạp Tuyết cũng không biết chuyện này. Ba Tụng chỉ cần gọi một cú điện thoại, Oanh Khê nhất định có nguy hiểm. Nhưng Diệp Thanh Dương cũng chắc chắn Ba Tụng sẽ không gọi điện thoại. Quả nhiên sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Ba Tụng sai người mang Diệp Thanh Dương qua một nhà trúc cách biệt. Mà sáng sớm hôm sau, Oanh Khê đã theo Diệp Quốc Đào trở về thành phố G.

Đám hàng bên kia đã tới tay cảnh sát, dĩ nhiên Diệp Thanh Dương không thể lấy ra được. Ba Tụng cực kỳ tức giận, sai người đánh đập Diệp Thanh Dương không ngừng. Trần Nhất Thần đứng nhìn một bên, cố gắng tìm cách đưa dtđ ra ngoài. Nhưng mà bởi vì lúc trước quan hệ của anh và Diệp Thanh Dương tương đối gần, bây giờ Ba Tụng còn cố ý giận lây sang anh. Trong hai người bọn họ, nhất định phải để lại một người không bị hoài nghi, như vậy thì rất dễ cho hành động sau này.

Ba Tụng cũng không vội đi, muốn ở lại chỗ này xử lý xong chuyện của Diệp Thanh Dương. Không tới hai ngày, đã có người tới tìm tận cửa. Thủ hạ nói có một người thanh niên ở Vân Nam hỏi thăm hành tung của bọn họ. Dĩ nhiên Ba Tụng biết cảnh sát không khờ như vậy, đường đường chính chính đi hỏi xung quanh như thế, sẽ để cho người khác dẫn dắt người tới đây.

Người đó rất trẻ tuổi, mặt mày có chút hiền hậu, giọng nói rõ ràng, vừa nhìn thấy mặt đặt tụ giới thiệu mình: “Tôi tên là Tần Mặc, lần này tới đây là muốn hợp tác với anh.”

Ba Tụng không nói lời nào, chỉ nhìn cậu ta. Trong chốc lát, người đó liền có chút nhục chí, cố ý ưỡn thẳng ngực, nói: “Tôi biết một người tên là Cố Thừa Hiên sẽ đến cứu Diệp Thanh Dương, tôi đã có cách ngăn chặn bọn họ. Nhưng vợ của anh ta, Ninh Mông, phải để tôi xử trí!”

Nàng nào biết chuyện của Tần Mặc, Cố Thừa Hiên và Ninh Mông có thể tóm tắt chút không?

Truyện Chữ Hay