Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

chương 26: hẹn hò

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lòng bàn tay của Diệp Thanh Dương đã sớm thấm ướt mồ hôi, dán nhẹ lên hông của cô, ép trái tim vừa thỏa mãn vừa run sợ của cô vào lòng. Thân thể bé nhỏ của cô không ngờ lại vừa khớp trong lồng ngực của anh. Trong chớp mắt, cảm giác phong phú lan tràn toàn thân. Đã bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được chút thỏa mãn, giống như cảm giác ôm cả thế giới trong vòng tay. ‘Ninh phục hữu thử vật, nghiên bắc bạn bạch phát’…

Trích dẫn từ một bài thơ của Triều Thuyết Chi (晁说之) – ta có cả bài thơ nhưng đọc thơ không xong, không biết giải thích làm sao, các nàng đừng ném đá ta. Nàng nào muốn bài thơ thì inbox ta nhé.

“Chú, chú đồng ý nhanh như vậy, có phải sẽ đổi ý không?” Thiếu nữ luôn luôn lo được lo mất, vùi người trong ngực người yêu mà vẫn cảm thấy bềnh bồng, giống như trong mơ.

“Chú đã đáp ứng yêu cầu của cháu thì có bao giờ đổi ý chưa?” Diệp Thanh Dương ôm cô đung đưa đi vài bước, khóe miệng cong lên, ánh sáng rực rỡ trong mắt đủ chiếu sáng phòng khách nặng nề này. Anh không hiểu rõ tâm tình của mình như thế nào, anh chỉ là không chế không được sự vui mừng, để lộ ra ngoài mà thôi.

Oanh Khê cũng không nói chuyện, lẳng lặng ôm cổ anh. Khuôn mặt mềm mại kề sát làn da thô ráp trên cổ anh, giống như mèo con cọ xát nhẹ nhàng. Bàn tay của Diệp Thanh Dương giống như vô số lần trước dụ dỗ cô đi ngủ, vỗ nhè nhẹ, nhịp điệu hài hòa trong yên tĩnh, khiến cô cảm thấy buồn ngủ.

“Ưm… buồn ngủ…” Cô vùi mình vào ngực anh, miệng nhỏ nhắn chu lên làm nũng.

“Đã nằm trên giường cả ngày mà còn buồn ngủ?” Diệp Thanh Dương đẩy vai của cô ra một chút, không nhịn được đưa tay nhéo lỗ mũi vểnh cao của cô, “Vậy bây giờ trở về phòng ngủ một lúc, l€quƱđƟɳ lát nữa tới giờ cơm tối chú sẽ gọi cháu.”

“Không muốn ngủ… Cảm thấy có chút không thật, sợ ngủ dậy thì mọi chuyện sẽ thay đổi. Nếu thật sự là mộng thì phải làm sao bây giờ? Cháu không muốn tỉnh giấc nhanh như vậy đâu, cho dù vài giây nữa thôi cũng tốt rồi.” Diệp Oanh Khê khẽ híp mắt, mũi nhỏ cau lại, giọng nói từ từ nhỏ dần.

“Sẽ không… Chú sẽ ở lại bên cạnh cháu, cháu tỉnh dậy có thể nhìn thấy chú, chú bảo đảm không phải là mộng.” Diệp Thanh Dương cười bất đắc dĩ, ôm người lên, đi ra phòng sách.

Bên ngoài cửa, Bích Quy vẫn còn đi vòng vòng tại chỗ. Nó vừa nhìn thấy cửa mở ra, cảnh giác ngẩng đầu nhìn sang, thấy chủ nhân mình yêu mến bị ông chủ hung thần ác bá của mình ôm vào ngực, càng thêm tức giận, hướng về phía họ sủa điên cuồng. Mẹ Diệp nghe tiếng sủa cũng chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này thì lỗ mũi chua xót, rơi lệ: “Sao con nhẫn tâm giày vò con bé như vậy? Sáng nay nó còn rất khó chịu, con…”

Diệp Thanh Dương thấy bà nói quá đáng, vội vàng chận lại nói: “Mẹ, mẹ nói nhỏ tiếng một chút, con bé đang ngủ.”

Trần An Bác ở phía sau nghe được, “Xì--” một tiếng bật cười, nhưng khi bắt gặp ánh mắt hung hăn của tdt thì lập tức nín bặt, lật đật chân chó chạy tới phụ mở cửa. Diệp Thanh Dương khẽ đặt Oanh Khê trên giường, kéo kín chăn lại cho cô, rồi tự động kéo ghế lại bên giường ngồi xuống.

Mẹ Diệp ở bên cạnh thở dài, đi xuống phòng bếp dưới lầu kiểm tra tình hình chuẩn bị cơm tối. Trần An Bác ngậm điếu thuốc trong miệng, dựa trên tường không nhúc nhích. Diệp Thanh Dương cau mày nhìn sang, nhỏ giọng nói: “Muốn hút thuốc thì phải đi ra bên ngoài. Cô ấy không chịu nổi mùi thuốc này lúc đang ngủ đâu.”

“Hai người đã nói chuyện xong trong phòng sách rồi à?” Trần An Bác cười một cách lưu manh, bỏ máy bật lửa lại vào trong túi, rồi cầm điếu thuốc nghịch ngợm xoay xoay trong tay. Anh không đợi Diệp Thanh Dương trả lời mà nói tiếp, “Tôi biết anh trở mình không nổi trong tay cô nhóc này.”

“Trần An Bác, cậu có cảm giác tôi thật sự không có nhân tính không?” Diệp Thanh Dương đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ, vén rèm lên. Từ cạnh cửa nhìn sang, nửa khuôn mặt của anh biến mất trong bóng tối, “Tôi nuôi lớn con bé, kết quả nuôi luôn ý tưởng trong lòng mình.”

“Câu không nhân tính này chỉ có mình anh tự nói mà thôi.” Trần An Bác đi tới vỗ vai chiến hữu, “Cũng chỉ có anh vẫn còn muốn trốn tránh. Chúng tôi đều không phải là kẻ ngu, cũng như người mù. Chúng tôi đều có thể nhìn thấu trong lòng con bé Diệp Oanh Khê này muốn cái gì. Tôi hiểu rõ anh vẫn luôn vướng mắc. Trước đây, hai người chưa hề phá vỡ tầng cửa sổ kia. Tôi cũng chỉ là người ngoài, không thể khuyên bảo gì cả. Hiện giờ hai người đã trở thành như thế này, có mấy lời, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng là nên nói với anh để trong lòng tôi nhẹ nhõm một chút.

“Ừ.” Diệp Thanh Dương khẽ vuốt cằm, ý bảo anh nói tiếp.

“Mặc dù Tiểu Oanh Khê không phải là do tôi nuôi lớn, nhưng tính ra thì tôi cũng nhìn con bé trưởng thành. Tính tình con bé này rất bướng bỉnh, đã nhận định chuyện gì thì sẽ không đổi ý. Tôi là chiến hữu của anh, là huynh đệ kiếp này không có kiếp sau, dĩ nhiên tôi hi vọng anh được tốt. Tôi tin tưởng những gì con bé có thể cho anh là tốt nhất, mặc kệ là tình cảm hay là tư tưởng, tất cả đều hết sức chân thành. Là thuộc hạ của cha con bé, sau khi cấp trên qua đời, tôi cũng hi vọng con gái của anh ấy được hạnh phúc. Nhiều năm trôi qua, tôi cũng đã nhìn thấy, anh đối với con bé này rất tốt… chậc chậc… tôi thật hết lời để nói… Bây giờ hai người tốt rồi, chính là đẹp cả đôi đường, cần gì để ý nhiều chuyện như vậy? Con đường là mình tự chọn, người khác nói năng linh tinh anh không cần để ý.”

“Tôi hiểu…” Diệp Thanh Dương nhếch miệng cười khổ, “Gánh nặng đường xa… cô bé này… người thì nhỏ mà tâm lại lớn, lặng lẽ âm thầm như vậy bắt tôi mất rồi.”

“Người anh em, chấp nhận số phận đi. Tình yêu chính là như vậy, không thể dùng hai ba câu là có thể hình dung… Tôi và Tần Manh cũng chính là như vậy.” Trần An Bác cười cười, khẽ nghiêng đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của người đang ngủ trên giường, hỏi người bên cạnh, “Trước kia, tôi thật sự không nghĩ tới, anh lại bị loại thiếu nữ như thế này thu phục. Không phải mấy ngày trước anh còn muốn xem mắt kết hôn sao? Bây giờ thì thế nào rồi? Dễ dàng bị con bé này bắt được vậy sao?”

“Vậy có thể làm thế nào?” Diệp Thanh Dương cong ngón trỏ lại, khẽ gõ lên bàn học một cách vui vẻ, “Tôi có thể để cô ấy làm bậy à? Con nít bây giờ bao lớn chứ? Yêu đương tùm lum, cả người còn chưa kịp phát triển nữa kìa! Nếu tôi không đáp ứng, cô bé thật sự sẽ bị người ta bắt cóc. Thay vì khi đó trơ mắt nhìn, không thể làm gì, không bằng bây giờ thu nhận làm vật phẩm quân dụng cá nhân!”

“Vừa rồi bà xã tôi nói là anh nổi ghen, tôi còn hết hồn. Bây giờ nhìn lại thì như vậy cũng tốt, tránh cho tôi thật sự hoài nghi anh không ăn khói lửa nhân gian nữa chứ.” Trần An Bác chuẩn bị đi xuống lầu, tay vừa chạm đến núm cửa thì nửa cười nửa không nhắc nhở, “Xem chừng anh còn phải qua lại bên Tô Uyển kia mấy lần, dù sao cũng là con gái người ta muốn gả cho anh. Còn có Thái thượng hoàng và Hoàng thái hậu nhà anh… chà… không phải dễ dàng… Đây mới chính là gánh nặng đường xa!”

Lúc ăn cơm tối, mẹ Diệp lại nhắc tới chuyện hôn sự của Diệp Thanh Dương. Đây cũng là mục đích bà mời Trần An Bác đến nhà. Bà và chồng đều một lòng lo lắng, con trai của mình tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Bọn họ chỉ có mỗi một mình Diệp Thanh Dương, nếu nhà họ Diệp không có con cháu nối dõi thì chẳng phải mang tội rất lớn sao? Cho nên hai vợ chồng già muốn nhờ Tần Manh để ý có con gái nhà ai tốt không, rồi nhờ Trần An Bác giúp một tay khuyên ngủ Diệp Thanh Dương.

Tuy nhiên, hai ông bà già lại tìm sai người. Về mặt tình cảm, cả hai đều ủng hộ Diệp Oanh Khê, đời nào lại nguyện ý giúp Diệp Thanh Dương tìm thêm người khác. Thà phá mười ngôi miếu cũng không hủy một đám cưới. Đạo lý này hai người thực hiện rất bài bản.

Ăn cơm xong, Diệp Thanh Dương đưa hai vợ chồng Trần An Bác trở về nhà. Diệp Oanh Khê ầm ĩ đòi đi theo, mẹ Diệp đành phải phủ thêm mấy tầng áo khoác cho cô rồi mới để cô đi.

Trên đường đi, tài xế lái xe, Diệp Thanh Dương ngồi kế bên tài xế, Trần An Bác, Tần Manh và Oanh Khê ngồi ghế sau. Dọc theo đường đi, Trần An Bác và Diệp Thanh Dương trò chuyện, Oanh Khê mới ồn ào đây lại yếu đuối dựa vào ghế sau. Tần Manh nói chuyện với cô, cô miễn cường trả lời hai câu. Tần Manh nhìn theo ánh mắt của cô thì đụng phải thân thể quân trang thẳng tắp của Diệp Thanh Dương đang trò chuyện hăng say với Trần An Bác.

Tần Manh hiểu ra, cười một tiếng, dùng tay huých vào người Trần An Bác, nói dừng lại ở đây, hai người muốn thuận tiện mua chút đồ dùng mừng năm mới. Diệp Oanh Khê vừa mới nghe được những lời này thì hai mắt sáng lên, cơ thể gần như ngồi bắn dậy. Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ! Trần An Bác mím môi cười, ho nhẹ vài tiếng, chào tạm biệt vơi Diệp Thanh Dương rồi xuống xe.

Tài xe quay đầu xe chuẩn bị về nhà, Diệp Oanh Khê nghiêng người tới trước phấn khởi mở miệng: “Chú, chúng ta đi dạo chút rồi mới về. Bây giờ vẫn còn sớm mà.”

Diệp Thanh Dương nhìn đám người nhốn nha nhốn nháo trên đường, theo thói quen bắt đầu nhíu mày: “Người nhiều lắm, không an toàn.”

“Chính là nhiều người mới náo nhiệt. Năm mới như vậy mới vui chứ.” Diệp Oanh Khê đang hăng hái, thấy anh không đồng ý, lắc lắc thân mình làm nũng, “Đi đi, có được không? Đi nhé…”

Diệp Thanh Dương không khuyên được cô, đành phải bảo tài xế lái xe về trước, lát nữa anh sẽ mang cô bé này về sau. Vừa xuống xe, Oanh Khê lật đật nắm tay anh. So với tay của anh, bàn tay của cô nhỏ bé, mềm mại hơn nhiều. Cảm giác nắm bàn tay mềm mại như vậy giống như hồi nhỏ được ăn kẹo đường, ngậm miệng lại, mềm mại, nhiệt độ trong khoang miệng ấm áp hẳn lên, trái tim cũng mau tan thành vũng nước.

“Tại sao đột nhiên lại muốn đi chơi?” Dẫn cô đi trên đường cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen cũng là một sự hưởng thụ.

“Lần hẹn hò đầu tiên.” Oanh Khê mỉm cười nhìn anh, ánh mắt sáng lung linh, chói rọi tâm can Diệp Thanh Dương mềm đi phân nửa, “Diệp Thanh Dương!”

Diệp Thanh Dương đưa tay gõ đầu cô, cười mắng: “Không nên không biết lớn nhỏ!”

“Bây giờ chúng ta đang yêu đương, gọi anh là chú kỳ lắm. Em thích gọi anh là Diệp Thanh Dương!” Oanh Khê cười rạng rỡ, nhích lại gần người anh, “Tên của anh thật dễ nghe! Diệp Thanh Dương, Diệp Thanh Dương, Diệp Thanh Dương…”

Diệp Thanh Dương nhìn thấy miệng cô lúc khép lúc mở, tên của mình thoát ra từ khóe môi của cô một cách tự nhiên, đột nhiên lại nghĩ tới ngọn suối nhỏ nơi trú quân. Dưới ánh trăng, dòng nước lẳng lặng trong veo, yên tĩnh xinh đẹp, giống như cô bé trước mặt này.

Oanh Khê khẽ ngẩng đầu lên, nhìn anh đang cười ngây ngô nhìn mình chằm chằm. Cặp mắt linh hoạt chuyện động một cái, cô nhón chân lên, như ngày đó ở bệnh viện, đặt môi mình lên môi của anh. Theo bản năng, Diệp Thanh Dương muốn đẩy cô ra, nhưng bàn tay của cô bên hông của anh xiết chặt một cái, môi cô dính sát môi anh, thân mật, mập mờ, giọng nói quyến rũ giống như sâu độc xông thẳng vào tai anh, chui vào tim anh: “Diệp Thanh Dương, chúng ta hôn môi đi…”

Truyện Chữ Hay