Chớp mắt một cái, Hán Hoa nhìn thấy bản thân đang đứng gần lan can, bên tai nghe thấy tiếng nữ tử bất mãn nói:
“Lời này của ngươi có ý gì? Cố ý gây sự sao?”
Hạ mi mắt vuốt ve cổ tay, trong đầu Hán Hoa lập tức xuất hiện nội dung truyện chương : Hoa cỏ vây quanh. Thì ra là ngày nữ chính Lý Vị Ương trở về, tuy bản thân chưa xem rõ nội dung truyện, nhưng theo tình hình trước mặt, nàng tính toán tiếp tục diễn hết phần tỷ muội gặp nhau này rồi mới tính tiếp bước tiếp theo.
“Thường Hỉ, Tam muội vừa mới trở về, sao muội có thể vô lễ như vậy!”
Lý Vị Ương nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy, trên lưng như có một cơn gió lạnh thổi qua, giọng nói này, có qua một trăm năm nàng cũng tuyệt đối không quên.
Lý Trường Nhạc!
Nàng chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng trên người tuyệt đại giai nhân từ lan can bên kia nhẹ nhàng đi tới.
Mỹ nhân vai mảnh eo thon, dáng người thanh thoát từ từ đi ra, đôi mắt thanh tú mi cong dài, áo váy màu lục nhàn nhạt thuần khiết, trên váy còn thêu những bông hoa hải đường lung linh như ráng chiều, bên hông buộc dải lụa trong suốt, càng tôn lên dáng người mảnh mai như liễu, tư thái yêu kiều như chim yến đón gió. Kiểu tóc đơn giản, chỉ cài một cây trâm vàng điểm châu ngọc hình hoa đào, chuỗi ngọc rủ xuống thật dài tăng thêm sắc đẹp mỹ lệ lại mềm mại của nàng, tạo nên nét đẹp tươi trẻ mà thanh nhã tự nhiên.
Dưới bầu trời xanh lam, nàng chậm rãi đi đến, mỉm cười, mọi người cảm thấy như vạn hoa nở rộ giữa mùa xuân, như vầng trăng đêm Trung thu, bốn phía phảng phất như có tiếng nhạc nhã nhặn vang lên, tiên hạc bay xung quanh, mọi người ba hồn bảy vía cũng bay đi mất một nửa.
Đây là sức quyến rũ của Đại tiểu thư Lý Trường Nhạc, không ai có thể tránh thoát.
Lý Vị Ương nhìn nàng ta, trong mắt như ẩn chứa một tia bi thương, trách sao mình thất bại trên tay nàng ta, mỹ mạo như vậy, giọng nói êm tai như vậy, nam nhân nào nhìn thấy, thân người cũng phải mềm đi ba phần.
Hán Hoa âm thầm đánh giá vị nữ chính Lý Vị Ương này, tuy không xinh đẹp tuyệt trần, nhưng rất có khí chất, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm ấy, nàng không thể không tán thưởng, đồng thời cũng nhịn không được thở dài, xem ra nhiệm vụ lần này chỉ có % chế tác thành công. Cho dù có kinh nghiệm công tâm, cũng không đại biểu nàng có thể khiến nam chính yêu thích, bởi vì tình yêu là thứ khó nắm bắt nhất. Có vài lần Hán Hoa tưởng bản thân đã công tâm thành công thì nàng lại bị nam chính đâm chết, có khi chỉ là nam chính đang diễn kịch xoay vòng nàng thôi. Nói chung là muôn hình vạn trạng, không có kết cục xấu nào mà nàng chưa lãnh giáo qua.
Tạm gác lại suy nghĩ, Hán Hoa tiếp tục nhập vai, vẻ mặt tràn đầy sự không tán thành nhìn Lý Thường Hỉ.
“Thường Hỉ, sao muội có thể nói chuyện với Tam muội như vậy!”
Lý Thường Hỉ đang thể hiện khí thế bức người lập tức thay đổi sắc mặt hoàn toàn, đi lên nắm lấy cánh tay Lý Trường Nhạc, đong đưa như đang làm nũng:
“Đại tỷ, muội chỉ đùa một chút với Tam tỷ thôi, tỷ đừng nói với mẫu thân, bằng không muội nhất định sẽ bị trách phạt!”
Nhìn đến khuôn mặt của Lý Vị Ương, Hán Hoa cười nói:
“Vậy phải xem Tam tỷ của muội có đồng ý tha thứ cho muội không mới được. Nếu Tam muội chịu bỏ qua, tỷ nhất định sẽ tha cho muội, nếu Tam muội không chịu, vậy tỷ đây cũng không còn cách nào khác.”
Lý Thường Hỉ căm tức nhìn Lý Vị Ương, trong lòng Lý Vị Ương cười lạnh lùng, ngoài mặt vẫn cười nói: “Đại tỷ không cần lo lắng, Ngũ muội đúng là chỉ đang vui đùa với muội thôi.”
Hán Hoa nở nụ cười, gật đầu nói:
“Vậy thì tốt rồi. Thường Hỉ, còn không đi nhận lỗi với Tam tỷ của muội!”
Lý Trường Nhạc đúng là Lý Trường Nhạc, vĩnh viễn sắm vai người chủ trì công đạo, biểu hiện bên ngoài luôn vô cùng đoan trang thoả đáng, lương thiện thân thiết, làm bản thân kiếp trước vừa mới bước vào phủ đã theo bản năng có thiện cảm với nàng ta, cuối cùng người đâm mình một đao từ sau lưng, lại chính là vị Đại tỷ hoà ái dễ gần này, nàng ta so với Lí Thường Hỉ kiêu căng điêu ngoa, ỷ thế ức hiếp người còn đáng giận gấp trăm gấp vạn lần! Trong ánh mắt Lý Vị Ương thoáng hiện một tia lạnh như băng, nhưng tia lạnh băng kia chỉ xuất hiện trong chớp mắt, không ai ở đây có thể nhìn ra. Trừ bỏ Hán Hoa, bởi vì nàng biết nguyên nên cũng không nghĩ gì. Đã nhập vào nhân vật, tất yếu phải chấp nhận tất cả, nếu như nữ chính không động đến kế hoạch của nàng, Hán Hoa chưa bao giờ ôm địch ý với bất kỳ nữ chính trong truyện nào cả.
Lý Thường Hỉ đứng bên cạnh nói một câu lạnh như băng: “Thật xin lỗi, Tam tỷ!”
Khi nói hai chữ Tam tỷ, nàng ta nhấn trọng âm rất nặng, nghe qua còn thấy như đang nghiến răng nghiến lợi.
Lý Vị Ương vẫn giữ nụ cười trên môi, vẻ mặt dịu dàng nói: “Không sao, Ngũ muội muội.”
Lý Thường Hỉ không nói nữa, hung dữ trừng mắt nhìn Lý Vị Ương.
Hán Hoa đi tới nở nụ cười, vỗ vỗ lên tay Lý Vị Ương: “Được rồi, sau này mọi người đều là tỷ muội tốt, đừng khách khí như vậy, phải rộng lượng một chút. Ngũ muội muội, chúng ta đi thôi, tiên sinh còn đang chờ chúng ta. Tam muội muội, muội cũng nhanh đi gặp phụ thân đi, không nên trì hoãn nữa.”
Nghe lời nói của nàng ta, mơ hồ có ý bảo vệ Lý Thường Hỉ, Lý Vị Ương vừa nghe qua đã nhận ra, nhưng lại giả bộ như nghe không hiểu.
Lý Thường Hỉ càng căm hận, lúc nàng ta đi qua chỗ Lý Vị Ương, cố ý vươn chân muốn làm nàng vấp.
Lý Vị Ương nhìn thấy rõ ràng mà coi như không thấy, thẳng người đi qua chỗ các nàng, Lý Thường Hỉ đắc ý khoé miệng nhếch lên, chờ Lý Vị Ương bị xấu mặt trước mọi người, ai ngờ không hiểu sao, chỉ nghe thấy Lý Vị Ương khẽ kêu một tiếng, sau đó Lý Trường Nhạc đứng bên cạnh cũng ngã, hai người cùng ngã xuống ao bên cạnh, Lý Thường Hỉ bị doạ đến choáng váng!
“Đại tỷ! Đại tỷ!” Lý Thường Tiếu vốn bị bỏ rơi lại phía sau, lúc này nhanh chóng chạy tới.
Cả người Lý Vị Ương toàn là nước bùn, thật giống một con vịt hoang từ trong hồ bò ra, lúc nàng đứng dậy, lập tức đưa tay kéo Hán Hoa đứng dậy, nước ao chỉ đến hông các nàng, chỉ cần đứng lên sẽ không có chuyện gì, nhưng một thân váy áo xinh đẹp của Lý Trường Nhạc lại dính đầy bùn, búi tóc tán loạn, như bị doạ đến sợ ngây người, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Lý Thường Hỉ không ngờ mình chỉ định làm Lý Vị Ương xấu mặt, chẳng hiểu sao lại kéo luôn cả Lý Trường Nhạc vào, những người có mặt ở đây sợ tới mức nói không nên lời, Lý Thường Tiếu nhanh chóng phân phó bọn nha đầu hoàn toàn ngây người bên cạnh: “Nhìn cái gì! Còn không mau đỡ Đại tiểu thư, Tam tiểu thư lên!”
Hán Hoa và Lý Vị Ương người trước người sau bước ra khỏi ao, trên người vẫn đầy nước bùn.
Lý Vị Ương vừa bước lên, đã vô cùng oan ức nói: “Ngũ muội muội, muội không thích ta ta biết, mà muội sao có thể đẩy cả Đại tỷ xuống ao chứ! Muội thật quá đáng!”
Bỗng chốc, ánh mắt mọi người dừng trên người Lý Thường Hỉ, bởi vì thường ngày nàng ta ỷ vào lớn lên ở chỗ Đại phu nhân, lại thân thiết với Lý Trường Nhạc, cho nên tới giờ chưa từng đặt người khác trong mắt, nhưng cục diện hiện giờ, nàng ta cũng hoàn toàn không nghĩ đến, nàng ta lẩm bẩm: “Không có… Đại tỷ, muội không làm… Muội chỉ muốn đẩy nàng ta xuống… Muội không biết là sẽ như vậy!” Nàng ta nhìn về phía tỷ tỷ ruột của mình Lý Thường Tiếu.
“Tứ tỷ, tỷ nhìn thấy có phải không? Tỷ nói giúp muội một câu, muội không đẩy Đại tỷ xuống mà! Chính là Lý Vị Ương! Nhất định là nàng ta! Là nàng ta kéo Đại tỷ ngã xuống!”
Đúng là Lý Thường Tiếu có nhìn thấy Lý Thường Hỉ duỗi chân làm Lý Vị Ương vấp, nhưng lại không thấy rõ động tác gì của Lý Vị Ương, cũng không hiểu vì sao cả Đại tỷ cũng ngã xuống, Đại tỷ là trái tim của Đại phu nhân, nếu có chút sơ suất nhỏ, tỷ muội mình chỉ sợ đều sẽ bị lột da! Lúc này nàng biết chuyện lớn rồi, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch, vẫn nhanh miệng nói: “Đại tỷ, Thường Hỉ chắc chắn không cố ý..."
Lý Vị Ương cúi đầu xuống, bộ dáng thật tủi thân: “Đại tỷ, đều do muội không tốt, nếu không phải muội chọc giận Ngũ muội muội, sẽ không liên luỵ đến tỷ.” Nói xong, nàng cúi đầu, chủ động dùng xiêm y của mình chà lau cho Lý Trường Nhạc, không vết tích lau đi một dấu chân trên làn váy của nàng ta. Vừa rồi Lý Thường Hỉ ngáng chân nàng, nàng lập tức mượn nước đẩy thuyền, cố ý đạp lên váy Lý Trường Nhạc, rồi kéo nàng ta một cái, làm nàng ta cùng mình ngã xuống ao.
Hán Hoa đã xem đến chương này, vốn dĩ nàng có thể tránh, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, lại vẫn té theo nữ chính, có đôi khi, phải học được cách hiểu lại biểu hiện ra mình không hiểu, cố tỏ ra thông minh, lại phải để cho người ta đoán được suy tính tự cho là thông minh của mình.
Ánh mắt Hán Hoa do dự giữa Lý Thường Hỉ và Lý Vị Ương, trong lúc hỗn loạn, nàng chỉ mơ hồ cảm thấy có người túm lấy mình, lại không rõ rốt cuộc là ai làm.
Lý Thường Hỉ thẹn quá hoá giận, chỉ vào Lý Vị Ương kêu to: “Ngươi còn giả bộ đáng thương cái gì! Đều tại ngươi làm hại!” Nói xong, định nhảy qua bắt lấy cánh tay Lý Vị Ương, đám nha đầu chưa bao giờ thấy các tiểu thư luống cuống như vậy, nhất thời sợ đến choáng váng.
Lúc này, mọi người nghe thấy một giọng nói uy nghiêm: “Các ngươi ở đây náo loạn cái gì!”
Mọi người quay lại, đúng là Lý Thừa tướng đứng cách đó không xa, lập tức ngây người…