Người đàn ông tóc bạc bình tĩnh mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là tình cờ đi ngang qua nên tôi mới muốn chào hỏi.”
Tình cờ đi ngang qua?
Nguyệt Linh không nói nên lời, vẻ mặt cẩn thận, cô thầm thở dài, đè nén cảm xúc hoảng sợ, lễ phép mà xa lánh nói: “Nếu D tổ trưởng không có chuyện gì đặc biệt, vậy tôi đi trước.” Dứt lời, cô định xoay người rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chờ đã!” Người đàn ông tóc bạc gọi cô lại, không chỉ thế, hắn còn bước tới nắm lấy cánh tay cô.
Cô cứng người một lúc, sau đó lặng lẽ tách bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô ra, nhàn nhạt hỏi: “D tổ trưởng có chuyện gì sao?”
“Bây giờ là thời buổi hỗn loạn, Nguyệt tổ trưởng thấy phiền muộn không?”
“Cuộc sống sẽ có tám chín phần không như ý, phiền muộn thì sao? Nó luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống.”
Hắn hừ một tiếng, trong đôi mắt bạc hiện lên một tia ghen tị, “Nếu em đổi bạn đời thì sẽ không phiền muộn như vậy.”
Nguyệt Linh cảm thấy không ổn, lập tức không chút do dự đi nhanh về phía trước, không quay đầu lại nói: “Cảm ơn ý tốt của D tổ trưởng, tôi có việc nên về trước đây.”
Xẹt một tiếng, cả người cô đột nhiên đau đớn, y như bị sét đánh trúng, ngay sau đó, cơ thể không nghe theo sai khiến mà ngã xuống đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cố gắng mở miệng, chậm chạp nói: “Anh, muốn, làm, gì...”
Người đàn ông tóc bạc ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạch kim của cô, đôi mắt màu bạc đầy thành kính nhìn chăm chú cô, “Xin lỗi Nguyệt tổ trưởng, tôi chỉ là quá thích em, tôi không muốn em rời khỏi tầm mắt của tôi.”
“Anh...”
“Dù em nói gì cũng vô dụng. Nguyệt tổ trưởng, hoặc là chúng ta ở bên nhau, hoặc là cùng chết.”
Nguyệt Linh sởn tóc gáy, cả người lạnh toát, dưới kích thích này mới khôi phục một chút ý thức. Nhưng cô vẫn giả vờ chậm chạp nói: “Tôi, là, người, của, Tư, Đồ, Lẫm,...”
“Đừng nói anh ta!” Hắn vươn tay che lại miệng cô.
Khuôn mặt mỹ lệ xinh đẹp như thiên thần kia, lại gần mặt cô. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt vì mất sức mà trở nên mê li của cô, vẻ mặt khát vọng, hơi thở gấp gáp năn nỉ nói: “Ở bên tôi đi, Nguyệt tổ trưởng, tôi bảo đảm, so với mấy người kia tôi càng yêu em, càng đối xử tốt với em.” Nói xong, hắn cúi đầu, hôn lên môi cô.
Tình cảm của hắn giống như thủy triều không thể ngăn cản, hết đợt này đến đợt khác xâm chiếm lý trí hắn.
Ngày nào hắn cũng trốn ở đây, nhìn trộm cô ngồi thiền, liên tục ba mươi ngày. Mãi đến hôm nay, cô phải về sớm vì phiền muộn, hắn thật sự không thể chịu được việc cô bị dày vò, vô thức gọi cô lại. Không ngờ, cô chỉ nóng lòng muốn tránh hắn khiến sự ghen tuông bị khơi dậy, khiến hắn không thể nào giấu được cảm xúc của mình.
Nguyệt Linh ngậm chặt miệng, không đáp lại nụ hôn.
Hắn cũng không buồn bực, chỉ mãi gặm cắn cánh môi cô, biểu cảm say mê, đôi mắt bạc nhắm chặt, cổ họng thậm chí còn phát ra một tiếng thở nhẹ thỏa mãn.bg-ssp-{height:px}
Nguyệt Linh vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn hắn với đôi mắt lạnh lùng. Cô nắm chắc thời cơ, đột ngột bóp chặt lấy cổ hắn, dùng hết sức mạnh, lật hắn lại, đồng thời giẫm lên mặt hắn, ấn chặt hắn xuống đất! Lúc này, cô nửa cưỡi trên người hắn, một chân dẫm lên nửa khuôn mặt hắn, bàn tay mảnh mai bóp cổ đối phương.
“Tôi cảnh cáo anh, Phất Lạc.D.” Nguyệt Linh nói với giọng lạnh lùng không biểu cảm. Cô đã phát hiện ra gã này chính là Phất Lạc, tính cách Lôi Đức trầm ổn, xảo quyệt hơn nhiều, tuyệt đối không xúc động như vậy, sẽ có chuẩn bị mà tập kích cô.
“Nếu anh lại dây dưa tôi, tôi liền giết anh.”
“Tôi niệm tình là đồng nghiệp vài tháng, chuyện hôm nay, tôi coi như chưa từng xảy ra.”
“Tôi đã có vị hôn phu, thứ lỗi cho tôi không thể đáp lại tình yêu của anh!”
Phất Lạc.D vẫn không nhúc nhích, Nguyệt Linh không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy lờ mờ trong không khí một tia tuyệt vọng cùng thống khổ.
Một lúc lâu sau, Phất Lạc đột nhiên mở miệng, giọng hơi không rõ vì cổ họng bị bóp chặt: “Vì sao Tư Đồ Lẫm có thể?”
Nguyệt Linh chưa kịp phản ứng lại, “Cái gì?”
“Anh ta cũng là kẻ thứ ba xen vào cuộc tình người khác, không phải sao?”
Nguyệt Linh hừ một tiếng, nói: “Anh ấy đúng là kẻ thứ ba nhưng tôi thừa nhận anh ấy. Còn anh? Cái gì cũng không phải, một chút cũng không có quan hệ gì với tôi!” Cô lười lại nói chuyện vô nghĩa hắn, dịch chân ra, một đấm đánh thẳng vào cổ hắn, hắn lập tức ngất đi.
Nguyệt Linh đứng dậy, sắp xếp quần áo hơi lộn xộn của mình. Thờ ơ liếc hắn một cái, xác định rằng tạm thời hắn không khôi phục được ý thức, liền quay người rời đi không thèm nhìn lại ——
Còn chưa đi được vài bước, cô bỗng thấy cổ họng chợt lạnh, một con dao găm kề vào giữa cổ cô.
“Nguyệt tổ trưởng, em trai tôi không có quan hệ gì với cô, vậy tôi có thể may mắn có quan hệ với cô không?”
Một người khác trong cặp song sinh! Lôi Đức.D.
Lòng Nguyệt Linh chùng xuống, buột miệng hỏi: “Anh ở chỗ này bao lâu rồi?”
“Vẫn luôn ở đây.” Anh đáp bằng một giọng nhẹ nhàng, trong giọng điệu bình tĩnh của anh lại có chút chua xót cùng rung động, “Anh em chúng tôi đều ở đây mỗi ngày chỉ để nhìn cô.”
Lời tỏ tình trắng trợn của anh khiến bầu không khí trở nên ái muội, thậm chí không khí như nhuốm một tầng màu hồng.
Nhưng Nguyệt Linh không hề bị ảnh hưởng, ngược lại lạnh lẽo sống lưng, thầm nghĩ thật đáng sợ —— cô bị cặp song sinh này theo dõi từ lâu mà không hề hay biết!
Cô im lặng một lúc, sắp xếp ngôn ngữ trong đầu, chọn lọc bỏ qua thông tin anh vừa tiết lộ, việc công xử theo phép công nói: “Lôi Đức tổ trưởng, nếu anh vẫn luôn ở đây thì anh cũng nhìn thấy em trai anh định làm gì. Tôi tấn công em anh, hoàn toàn xuất phát từ tự vệ.”
Lôi Đức không có lập tức phản ứng.
Nguyệt Linh tiếp tục cố gắng nói: “Hiện tại anh thả tôi ra, tôi bảo đảm, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra —— anh cũng rõ nhân phẩm tôi thế nào mà, tôi tuyệt đối không nói dối anh.”