Các vệ binh được trang bị đầy đủ vũ trang lập tức lao đến sân khấu, nhưng đồng thời, cũng có một đám vệ binh tinh linh xông lên. Nhưng khác với các tinh linh ở đây, màu tóc bọn họ là thuần vàng, đôi mắt cũng là màu xanh thuần khiết, ngoại hình hay khí chất của mỗi người ở đây đều là bậc nhất, giống như Andre. Tuyết. Phượng Hoàng Thành—— đây là đặc điểm của Tinh Linh tộc tuyết, tộc Tinh Linh thuần huyết cổ xưa nhất! Bọn họ đối đầu với các vệ binh tinh linh theo từng cặp, bảo vệ Andre chặt chẽ một bước cũng không nhường.
Andre không kìm nén được mà nhìn chăm chú Nguyệt Linh, mãi đến khi hai nhóm người cưỡi ngựa bao vây xung quanh anh, trong tình thế chỉ cần chạm vào là nổ ngay này, mới rời tầm mắt đi, nhìn về phía nữ tư tế, ngạo nghễ nói: “Ta là người thừa kế đệ nhất tộc tuyết, Vua Tinh Linh đã chết, tộc trưởng tộc tuyết không có ở đây, ai dám động vào ta?”
Các vệ binh tinh linh nhìn nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tộc Tinh Linh đã phân cấp rõ ràng, nữ tư tế cắn răng, không thể nói gì.
Lúc này, bốn phía lặng ngắt như tờ.
Andre lại nhìn về phía Nguyệt Linh, ánh mắt cực nóng như lửa, trong đôi mắt xanh tràn ngập nhớ nhung, vẻ mặt thể hiện cảm tình mãnh liệt. Nguyệt Linh mặt bình tĩnh nhìn lại anh, như thờ ơ, lại cũng như đang oán trách sao anh lại đến muộn —— tay cô chợt đau đớn, cô nhíu mày! Cúi đầu xuống nhìn về phía Edward. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô cười nhẹ: “Em yêu, đừng nhìn hắn.” Sâu trong đáy mắt đỏ rực đó đang phát ra lời cảnh cáo cô.
Nguyệt Linh khẽ rũ mắt xuống, che đi những tính toán trong lòng.
Tiếp theo chính là hai người này sẽ chiến đấu...
Cô cần làm gì để có cơ hội trốn đây?
Trước sự ngạc nhiên của cô, Edward tâm tình bất ổn thế mà cực kỳ bình tĩnh nói lớn với mọi người: “Ta là thiếu chủ của Phượng Hoàng Thành——” cậu lạnh lùng liếc qua cô cùng với Andre, rồi quay đầu, biểu tình nghiêm nghị nhìn về phía con người dưới sân khấu rồi nhìn lên những người giữa không trung, “Vua Tinh Linh đã chết, đây là chuyện của tộc tinh linh chúng tôi. Mời những người không liên quan lập tức rời khỏi vườn địa đàng! Vệ binh, hộ tống nhân loại đi về! Tư tế, đặt phòng xuống, để khách quý rời đi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Edward lúc này, dù vẫn còn trẻ yếu đuối, nhưng khí thế mười phần, khiến Nguyệt Linh người luôn chán ghét cậu vẫn phải thừa nhận rằng, cậu không hổ là thiếu thành chủ Phượng Hoàng Thành.
Theo lời nói của cậu, đám đông bắt đầu di chuyển, con người được vệ binh tinh linh hộ tống thành thành thật thật quay lại đường cũ, những căn phòng lơ lửng giữa không trung cũng tiếp đất vững vàng —— ầm, một tiếng động lớn, có một căn còn chưa kịp chạm đất đã bị người phá hỏng, một người đàn ông phá mạnh cửa nhảy ra bên ngoài!
Giống như một cơn gió, hắn nhẹ nhàng vững vàng tiếp đất ở giữa Andre, tộc tuyết, vệ binh tinh linh cùng Edward, Nguyệt Linh, nữ tư tế.
Mọi người tập trung nhìn vào, người này cao m mấy, cơ thể mạnh mẽ cường tráng, khuôn mặt khôi ngô, anh tuấn, phát ra khí chất phóng khoáng, tự tin.
Có người chưa đi xa kêu lên: “Là goldenboy-Biên Lãng!”
Hắn vừa đáp xuống đất, lại có hai tiếng động lớn, hai căn phòng đồng thời bị người đá văng, hai người đàn ông từ trên trời giáng xuống!
“Sở hoàng Sở Hồng Hà, bậc thầy con rối Cung Huyền Lạc —— Trời ơi! Ba vị cao thủ phương Đông đều ở đây! Có trò hay để xem rồi...” Nhìn thấy mấy vệ binh tinh linh trừng bản thân, hắn lập tức im miệng, không dám thốt một từ, cúi đầu im lặng đi theo dòng người rời đi.
“Thiếu thành chủ,” Biên Lãng dẫn đầu nói, hơi cúi người về phía Edward coi như hành lễ, nói: “Tôi là...”bg-ssp-{height:px}
Edward cau mày, không chút khách khí ngắt lời: “Ta không cần biết anh là ai, anh muốn làm gì hả?” Biên Lãng không chút lưu tình liếc nhìn Nguyệt Linh khiến cậu sinh ra cảm giác khủng hoảng, cậu vô thức nắm chặt tay Nguyệt Linh, móng tay đâm sâu vào da thịt cô. Nguyệt Linh cố tình rên một tiếng, nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả những người có mặt ở đây!
“Thiếu thành chủ...” Nữ tư tế ngập ngừng nói.
Vẻ dịu dàng trên mặt Biên Lãng biến mất, trở nên lạnh lùng, cứng rắn nói: “Xin cho tôi nói thẳng, thiếu thành chủ, người phụ nữ cạnh cậu chính là em gái bị lạc hai năm trước của tôi.” Hắn thấy Nguyệt Linh không tình nguyện ở cạnh Edward, nên nói rõ tình huống cho cô liệu trước: “Em ấy mãi không đến tìm tôi, chỉ sợ là vì mất trí nhớ.”
Ánh mắt Biên Lãng sáng rực nhìn về phía Nguyệt Linh, trong đôi mắt sáng ngời đó đầy phức tạp, có nhớ nhung, có buồn bã, còn có một tia không chắc chắn mà lo âu——
“Nguyệt Linh, em còn nhớ anh không?”
Hắn thầm nghĩ trong lòng: Em sẽ phối hợp với tôi chứ?
Nguyệt Linh giả vờ mờ mịt nhìn lại hắn, tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của cô, ngay cả Andre cũng âm thầm hy vọng cô có thể đồng ý, bởi vì tình hình càng loạn, anh càng nắm chắc việc đưa cô thoát khỏi buổi lễ cưới này. Cô định mở miệng, còn chưa nói gì, Edward đã xen mồm: “Nói vớ nói vẩn!” Nguyệt Linh thì lại vui vẻ mở to mắt, hớn hở: “Em nhớ ra rồi, là anh! Anh Biên Lãng!” Nói xong, cô dùng hết sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi tay Edward. Nhưng Edward vẫn nắm chặt không buông, hai con mắt đỏ rực gắt gao trừng cô.
“Cậu mau buông tôi ra! Chúng ta vốn không xứng đôi! Hãy cưới người khác đi!” Nguyệt Linh có chỗ dựa liền không hề cố kỵ nói lớn tiếng. Lúc này, toàn bộ căn phòng tiếp đất, cửa phòng mở tung, những lời này của cô lọt hết vào tai những vị khách ở đây! Bao gồm những khách quý trong phòng đó!
Bầu không khí lúc này ngưng trệ, tình huống dường như càng trở nên phức tạp.
Mặt nữ tư tế khó coi, Andre lúc đầu thấy vui mừng cũng bắt đầu thấy không ổn, cau mày.
Ban đầu nó chỉ là cuộc tranh chấp của tộc tinh linh, nhưng bây giờ, lại bắt đầu trở thành tranh chấp giữa loài người với tộc tinh linh...
Biên Lãng cười tươi lộ ra hàm răng trắng nhìn Nguyệt Linh, sau đó mặt lập tức trầm xuống, nhìn về phía Edward, nói lời lẽ chính đáng: “Xin thiếu thành chủ thả em gái tôi ra!”
Dưới ánh mắt chăm chú của đám đông, Edward hết đường chối cãi. Cậu cực kỳ bực mình, hận chết cái tên goldenboy nửa đường nhảy ra này, cậu càng không thể chấp nhận việc Nguyệt Linh thà chọn người khác cũng không chọn cậu! Cậu hừ một tiếng, nói: “Nơi này là vườn địa đàng của tinh linh, không con người nào có thể ở đây dương oai. Cô dâu của ta, ai cũng đừng hòng cướp!”
“Cô ấy không phải cô dâu của cậu, cậu không thể ép cô ấy ở lại!” Cung Huyền Lạc tiến lên một bước, đứng cạnh Biên Lãng, tỏ rõ thái độ bản thân.
Sở Hồng Hà đến một bên khác cạnh Biên Lãng, nở một nụ cười xin lỗi trên khuôn mặt xinh đẹp của anh, bất đắc dĩ nói: “Thiếu thành chủ, căn cứ sông Hồng của tôi với tộc tinh linh quan hệ vẫn luôn không tệ... Nhưng là một người phương Đông, tôi không thể nào trơ mắt nhìn cậu cưỡng ép người phụ nữ của tôi được, đúng không?”
Biên Lãng liếc xéo anh một cái, hai người khóe mắt nhìn nhau, thù địch rõ ràng, nhưng bọn họ ngầm hiểu đây là lựa chọn sáng suốt nhất!
Đưa người phụ nữ đó về trước, rồi nói sau!
“Ái chà ~ đây là nguyên nhân của cuộc lộn xộn?” Một giọng nói sứt sẹo tiếng Hoa vang lên, xuất phát từ một người đàn ông. Một bàn chân bước ra từ căn phòng —— đó là một đôi ủng vải cổ màu đen cổ trang. Người nọ bước ra, lộ ra phần lớn cơ thể, lại là một bộ hán phục màu đen cổ trang. Ngay sau đó, dung mạo của anh lộ ra trước mắt mọi người——
Vậy mà lại là một vị mũi cao mắt sâu, có làn da trắng và đôi mắt màu tím, là người phương Tây!