Nghe thấy cô cảm ơn, chim nhỏ cao hứng bay bay xung quanh, hình như còn muốn đáp xuống vai cô. Mặt Nguyệt Linh không đổi lui về sau một bước, bình tĩnh nói: “Thứ lỗi cho tôi. Tính tôi kỳ lạ, không thích tiếp xúc với sinh vật nào.” Thật ra cô sợ đối phương phát hiện ra cô là tang thi. Cô thấy chim nhỏ thuận theo bay hướng khác, đậu xuống cành cây gần đó, dùng một đôi mắt màu đỏ tươi long lanh đáng thương nhìn cô, cảnh giác trong lòng không khỏi giảm xuống một nửa. Cô nhìn chim nhỏ, nhướng mày cười khổ: “Mình đúng ngốc mà, sao lại cho nó là thiếu thành chủ Phượng Hoàng Thành chứ. Mi là sủng vật của cậu ấy sao?”
Thiếu thành chủ sao có thể biến thành một con chim, rồi lượn lờ bên cô?
Vị phái ba tinh linh tới cướp đoạt cô, dù chưa gặp mặt nhưng cậu ấy đã giúp cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Linh nhìn về phía chim nhỏ cũng dịu đi.
Chim nhỏ vô thức nhìn chằm chằm cô, không đồng ý, cũng không phủ nhận.
“Ta muốn rời đi một mình, mi đừng đi theo ta nữa, nhé?”
“Lạc đường! Lạc đường! Lạc đường!”
Nguyệt Linh nhìn nhìn bốn phía xung quanh, rừng cây um tùm, đúng là rất khó xác định phương hướng, cô suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nhìn về phía chim nhỏ, “Vậy mi mang ta rời đi nơi này, được không?”
Chim nhỏ lập tức bay một vòng giữa không trung, sau đó liền ríu rít hót về một hướng rồi bay đi. Nguyệt Linh mặt không biểu cảm nhìn nó bay xa, cô không đuổi theo, ngược lại, chạy về hướng ngược với hướng con chim bay!
Con chim nhỏ này là người của thiếu thành chủ Phượng Hoàng Thành. Thiếu thành chủ quyết tâm phái người đối đầu với tộc tuyết để bắt cô, làm sao có chuyện sẽ thả cô đi chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô liền chạy như điên, dị năng tốc độ tăng đến cực điểm, tất cả sức lực mấy ngày nay chỉ chờ đúng lúc này mà bộc lộ hết, cô thậm chí còn cảm thấy tinh hạch chôn sâu trong não đang dần nóng lên.
“Đừng chạy! Đừng chạy! Đừng chạy!”
“Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!”
Con chim nhỏ cố gắng kêu to đuổi theo, nhưng nó bị Nguyệt Linh kéo ra khoảng cách quá xa. Nhìn thấy Nguyệt Linh càng lúc càng nhỏ, sắp sửa biến mất trong rừng cây, nó tức giận hí vang một tiếng, âm thanh vang vọng khắp rừng cây, làm kinh động những đám chim và thú gần đó chạy tán loạn, rồi lại một tiếng vang.
Sau đó, vèo một tiếng!
Nguyệt Linh chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh từ phía sau thổi đến, tiếng xé gió như ẩn như hiện, lòng cô chợt lạnh, còn chưa kịp làm gì, lồng ngực liền đau nhói, có thứ gì xuyên qua người cô, người cô theo lực đó bị bắn về phía trước, ghim chặt lên thân cây!
Cô yếu ớt ngẩng đầu lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch như tờ giấy, lông mày nhăn lại vì đau đớn, đôi mắt trống rỗng, máu từ khoé môi cô mà chảy xuống, ngực nhuốm đầy máu. Keng, con dao găm vẫn luôn được cô nắm chặt trượt xuống. Cô cảm thấy mình đang dần mất tỉnh táo.
Tang thi cấp tiến hoá có giác quan của con người, nhưng chỉ cần não không bị thương thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Trong tình huống mất máu nghiêm trọng, cực kỳ đau đớn, tang thi sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông, cho đến khi tế bào bị tổn thương tự chữa trị đến một mức độ nhất định mới có thể tỉnh lại.
Nguyệt Linh với tang thi thế giới này khác nhau, bản chất của cô không phải tang thi. Cô tiến giai, hay tiến hóa, nói thẳng ra thì đó là khôi phục. Khi cô hồi phục cơ thể của mình thông qua tiến hoá, cô cũng khôi phục lại thần lực.
Đây là kế hoạch của cô. Nhưng lúc này, cô hận bản thân sao lại tiến hoá nhanh thế.
Đau quá...
Nguyệt Linh đang mơ mơ màng màng không biết thời gian trôi qua bao lâu, bỗng một tiếng bước chân chậm rãi truyền vào tai cô. Cô cố gắng mở mắt ra, mãnh liệt cảnh báo bản thân không được ngủ. Một bàn tay mềm mại xoa lên khóe miệng cô, nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi đó. Cô cố sức xoay đầu đi, dù sao cô cũng không biết vị khách không mời này là ai.
Hai mắt Nguyệt Linh không khỏi mở to, vẻ suy yếu trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc.
Người này thế mà là một cậu bé!
Chiều cao cùng lắm đến vai cô, tuổi chắc tầm , khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, làn da non mịn trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo như ngọc. Cậu có một đôi mắt phượng đỏ như lửa, mái tóc ngắn màu đỏ đậm, vẻ mặt dịu dàng lại có một tia lãnh đạm, khí chất tôn quý nhưng vì tuổi trẻ mà có chút ngây ngô.
Thấy cô ngây ra, cậu nhíu mày, hơi bất mãn nói: “Làm sao? Tuổi của tôi kinh ngạc lắm à?”
Mặt Nguyệt Linh trắng bệch miễn cưỡng lắc lắc đầu, đứt quãng nói: “Cậu rốt cuộc, muốn, gì?”bg-ssp-{height:px}
“Tôi muốn sao ấy hả?” Thiếu niên nhìn nửa khuôn mặt bên ngoài của cô, đôi mắt phượng hơi nheo lại, lông mày khẽ nhăn, sâu trong đáy mắt bộc lộ ra cực lớn oán khí, “Rõ ràng là tôi cứu em, sao em còn muốn chạy?”
Ta và mi cũng không thân, dựa vào gì mà không trốn? Nguyệt Linh đau đến chết đi sống lại âm thầm phun tào, trên mặt thì thành thành thật thật trả lời: “Vì tôi, muốn, tự do.”
“Tự do?” Vẻ mặt lãnh đạm của thiếu niên xuất hiện châm biếm, cậu nắm lấy mũi tên ghim người Nguyệt Linh trên thân cây, dùng một tay rút ra! Vài dòng máu bắn ra, Nguyệt Linh rên một tiếng, cơ thể ngã xuống. Thiếu niên ôm lấy cô, thân hình nhỏ bé đó thế mà có thể vững chắc ôm cô vào lòng.
Cậu nhìn cô vì đau đớn mà nhắm mắt lại, không hề đau lòng, giọng điệu non nớt trẻ con, bình tĩnh mà lãnh khốc nói: “Dù em có trốn đến đâu, em cũng mãi không có tự do. Tộc Tinh Linh sẽ không bỏ qua em. Số phận của em chính là chọn ra một người trong số chúng tôi. Em hiểu rồi chứ?”
Hiểu? Sao cô hiểu được!
Nguyệt Linh miễn cưỡng mở mắt ra, yếu ớt nói: “Cậu, là, ai...”
“Tôi tên là Edward, thiếu thành chủ của Phượng Hoàng Thành này, là Vua Tinh Linh tương lai, cũng là bạn đời của em.”
Ai thèm cùng mi làm bạn đời!
Nguyệt Linh cáu kỉnh nghĩ, ý thức của cô đang dần mơ hồ, cô hít một hơi thật sâu, đứt quãng nói: “Không phải cậu, nói, tôi, có thể, chọn, sao...”
Edward bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, sâu trong đôi mắt phát ra nhàn nhạt tàn nhẫn, nói: “Nếu em chọn kẻ khác không phải tôi, chọn ai, tôi liền giết kẻ đó, cho đến khi em chọn tôi mới thôi.”
Dưới tuyên bố khát máu và tàn bạo của cậu, Nguyệt Linh rốt cuộc không chống nổi mà bất tỉnh. Ngay lúc chìm vào bóng tối, cô có chút hối hận.
Nếu cô thật sự không chạy được số phận luôn phải dây dưa với mấy tên đàn ông thế giới này, thế thì cô muốn chọn một người vô hại với cô, có lợi nhất, có thể trợ giúp làm bạn cô, cho đến khi cô rời thế giới này. Ít nhất so với cái tên thiếu niên vừa gặp đã khiến cô nửa chết nửa sống, và Andre, Biên Lãng cô cực kỳ chán ghét, cũng được coi là lựa chọn sáng suốt nhất.
Lúc Nguyệt Linh tỉnh lại không biết đã qua bao ngày, sau khi tỉnh cô phát hiện cơ thể đã ổn mới thả lỏng chút. Nhưng ngay lập tức, sự lạnh lẽo truyền đến vì người trần trụi, cùng với tứ chi bị kìm hãm khiến cô hoang mang. Cô khẩn trương mở mắt ra. Đây là một căn phòng ngủ lớn hoa lệ, tường được trang trí bằng giấy dán tường hình phượng hoàng, sàn nhà trải thảm thêu tinh xảo, đèn chùm gắn trần bằng vàng. Cô trần trụi nằm trên giường lớn, chăn lụa tốt nhất lót dưới người cô, gối lên chiếc gối lông ngỗng mềm mại. Cơ thể trần trụi không vật che thân, cổ tay cổ chân đều bị xích ở đầu giường.
Cô thử dùng lực, rắc, rắc... Bốn xiềng xích cứ thế bị đứt. Cô vừa vui vừa thấy kỳ quái: Sao lại dễ vậy?
Nguyệt Linh thử đi xuống giường, kéo lấy chăn quấn lên người, mới vừa bước được ba bước, vèo một tiếng, cô lập tức nghiêng người tránh đi, một mũi tên xẹt qua cô, phập! Bắn vào bức tường sau cô. Mặt cô lạnh lùng, nghiêm túc nhìn về hướng phía mũi tên bay đến. Edward chậm rãi từ bình phong bước ra, cây cung bên tay trái tan biến dần, cậu ta vậy mà có thể dùng dị năng biến ra.
Nhìn Edward sắp bước tới gần mình, dáng người thiếu niên rõ ràng thấp bé, lại khiến Nguyệt Linh cảm nhận được áp lực khó tả, cô không khỏi lùi bước, đến khi chạm vào giường lớn liền không còn nơi nào để lùi.
Tính tình đứa nhỏ này quá tàn nhẫn bạo lực.
Như không nhìn đến sự phản kháng cùng kiêng kị của cô, Edward vẫn thong dong như cũ, cậu chậm rãi đến đứng trước mặt Nguyệt Linh, hơi ngửa đầu nhìn lên phía cô, cười vô tội: “Xiềng xích không khoá được em, em đi là việc của em. Nhưng nếu em dám đi, tôi liền tấn công em.” Cậu duỗi tay xoa nửa khuôn mặt bên trái của cô, Nguyệt Linh theo bản năng tránh đi. Lúc này cô mới phát hiện, mặt nạ của mình đã bị lấy xuống. Theo bản năng cô che lại má trái, giấu nó dưới bàn tay mình. Hơn mười năm tự ti đã hình thành nỗi đau đớn dưới đáy lòng, cô thật sự không muốn lộ ra nỗi xấu hổ đó.
Edward mạnh mẽ nắm lấy tay cô, nói: “Em thích mặt nạ thế sao? Tôi liền cho em một cái.”
Một tay cậu nắm lấy cổ tay cô, một tay lấy ra nửa mặt nạ, đưa đến trước mặt cô. Ban đầu Nguyệt Linh không có từ chối, cho đến khi cô phát hiện ra thứ cậu muốn che chính là nửa khuôn mặt mỹ lệ bên phải, cô lập tức dùng tay trái đang tự do đẩy ra mặt nạ, tấm chăn lụa vì thế mà trượt xuống.
Lúc Nguyệt Linh đẩy mặt nạ ra, đồng thời cũng bất ngờ kêu lên một tiếng ——
Edward cúi đầu ngậm lấy đầu v cô, hung hăng mút, phát ra từng tiếng “chụt chụt”.
Hình ảnh này có bao nhiêu là dâm mĩ đáng sợ, tận mắt chứng kiến một đứa trẻ chưa đủ tuổi thành niên xâm phạm bản thân.
Nguyệt Linh hoảng hốt, động tác trên tay dừng lại, sau đó cô chợt thấy hoa mắt, nửa chiếc mặt nạ đã đặt bên phải mặt cô.
Hiện tại, cô lại là một con quái vật xấu xí không thể đi ra ánh sáng.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô lập tức đưa tay lên muốn gỡ mặt nạ, nhưng dù có dùng sức thế nào cũng không thể kéo ra, không biết Edward đã dùng thủ đoạn gì. Lòng đầy lửa giận, cô cảm thấy bị xúc phạm, nhất thời cảm xúc dâng cao, không màng tất cả đẩy mạnh Edward ra! Edward trở tay không kịp mất cân bằng, lập tức ngã ngồi xuống mặt đất. Cậu bực mình ngẩng đầu lên trừng Nguyệt Linh, lại không khỏi ngẩn người, ngọn lửa trong mắt tan đi, mặt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Cô rơi lệ.
Edward đứng dậy, cậu muốn cô dừng khóc, nhưng cậu cũng không quen việc dịu dàng dỗ giống loài người. Cậu hừ một tiếng, biệt nữu quay đầu sang một bên, nói: “Rõ ràng không muốn thu hút đàn ông, vậy cần gì để ý bản thân xấu hay đẹp?”