Sau khi Thương Chiết Sương ăn xong bữa trưa, nàng ngồi trong phòng một lúc lâu.Có lẽ do thật sự không nghĩ ra việc gì có thể làm, nàng dứt khoát đẩy cửa ra ngoài, hướng về phía chính đường của Tư phủ.Tụ Huỳnh Lâu là mạng lưới tình báo lớn nhất Đông châu, thậm chí ở cả toàn bộ triều cảnh.Lần này nàng đến gặp lâu chủ của Tụ Huỳnh Lâu, hiểu rõ hơn tình trạng của Chu Tuyết, chắc sẽ không sai.
Nếu như trong thời gian Tư Kính rời đi, Chu Tuyết xảy ra chuyện, về tình về lý nàng cũng nên giúp đỡ vài phần.Chính đường của Tư phủ đặt sau hồ nước kia, dù mặt trời đã ngả về tây nhưng ánh sáng nhỏ vụn trên mặt hồ vẫn còn nhảy nhót theo gợn sóng hơi chói mắt.Lúc Thương Chiết Sương bước vào chính đường, Cố Khiên Từ đang ngồi uống trà.Thấy Thương Chiết Sương tiến lên, hắn đột nhiên đặt chén trà lên bàn, phát ra một thanh âm không nặng không nhẹ.Chu Tuyết ngồi bên cạnh Cố Khiên Từ, vì hành động của hắn mà nhìn sang phía nàng.Thương Chiết Sương nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt hai người, ngồi xuống bên cạnh Tư Kính.Bề ngoài thoạt nhìn nàng không gợn sóng, nhưng trong lòng kinh ngạc, thì ra Cố Khiên Từ gặp ở Phong Lộ Lâu đúng là lâu chủ của Tụ Huỳnh Lâu.Người người đồn đại đều nói lâu chủ Tụ Huỳnh Lâu này như rồng chẳng thấy đầu đuôi, không nghĩ tới có thể giao hảo với Tư Kính, ngay cả người ngoài như nàng cũng nhờ Tư Kính mà thấy hắn mấy lần.Thấy Thương Chiết Sương cũng đến, ánh mắt Cố Khiên Từ thoáng chốc trở nên hứng thú, sau đó nhíu mày, lười biếng nói: "Đây không phải là Thương cô nương à, đã lâu không gặp.""Đã lâu không gặp?" Thương Chiết Sương dừng một chút, mỉm cười nói tiếp: "Hình như ta và Cố lâu chủ không thân đến vậy."Cố Khiên Từ thả lỏng thân hình một chút, sau đó nghiêng về phía trước, tỏ vẻ thương cảm: "Mới mấy ngày không gặp, Thương cô nương đã ở cùng với Tư gia chủ rồi, vẫn còn xa lạ với ta như thế."Dung mạo của hắn vốn cực kỳ yêu mị, đôi mắt hững hờ, hàng mi dài rủ xuống khuôn mặt như bạch ngọc, khiến người ta thương tiếc.Mấy lần liền Thương Chiết Sương không nuốt trôi, cười nhạo một tiếng: "Dung mạo này của Cố lâu chủ dùng để lừa gạt mấy tiểu cô nương là được, đừng bày trước mặt ta."Cố Khiên Từ khẽ lắc đầu, tựa như cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không đào sâu tìm hiểu, nhanh chóng dẫn sang chủ đề của Chu Tuyết.Dù đám người đều nói đến chuyện của Chu Tuyết, nhưng nàng ta chỉ cúi đầu nghe toàn bộ, không nói nhiều lời.Đến cuối cùng nàng mới mấp máy môi, gục đầu xuống để vài sợi tóc che đi gương mặt, nàng nói: "Lâu chủ, Tư công tử, Chu Tuyết có một chuyện muốn nhờ."Cố Khiên Từ nhìn nàng từ đầu đến chân, trong một khắc, Thương Chiết Sương thấy được trong ánh mắt đó, là sự hờ hững lạnh lẽo.Ánh mắt đó khiến nàng cảm thấy có chút quái dị.Tất cả mọi người ở đây dù đang bàn luận chuyện của Chu Tuyết, thế nhưng không một ai chân chính thực sự quan tâm nàng.Tư Kính là vì tận nghĩa chủ nhà, Cố Khiên Từ bất quá chỉ giải quyết việc chung, còn nàng luôn không thèm đếm xỉa.Trong cuộc trò chuyện không có nhiệt độ này, chuyện trúng độc của Chu Tuyết phảng phất chỉ là một sợi tơ, miễn cưỡng kéo bọn họ đến với nhau."Chu Tuyết biết, lâu chủ tình nguyện thả Chu Tuyết khi làm xong chuyện kia, rời khỏi Tụ Huỳnh Lâu đã là đại ân.
Nhưng Chu Tuyết cả gan cầu xin Tư công tử giữ thêm một người nữa."Một lát sau, dường như Chu Tuyết sợ Tư Kính sẽ không đáp ứng, nói tiếp: "Chỉ hai ngày, chờ Chu Tuyết làm xong chuyện lâu chủ phân phó, sẽ dẫn hắn rời khỏi."Biểu hiện của Chu Tuyết rất thấp thỏm, đầu cúi thấp, hai tay vò vạt áo, không quả quyết như lúc cầm kiếm."Không sao." Tư Kính trả lời rất nhanh, ngữ điệu bình bình, "Mấy ngày nữa ta sẽ không ở trong phủ, nếu cô có việc cần có thể tìm Thích bá, hoặc tìm Thương cô nương."Giọng điệu này của hắn nghiễm nhiên đưa Thương Chiết Sương lên một vị trí cao trong Tư phủ.Thương Chiết Sương hơi kinh ngạc, nhưng không biểu lộ ra ngoài, chỉ chiếu theo lời nói của Tư Kính, gật đầu với Chu Tuyết."Tạ Tư công tử thành toàn." Chu Tuyết ngừng một chút nhẹ nhàng hướng về phía cửa gọi: "Bạc Ngạn."Lúc Cập Ngạn tiến vào, mang theo một cơn gió âm lãnh.Cơn gió này chạm đến dây thần kinh trong đầu Thương Chiết Sương, nàng vô thức nhíu mày, ánh mắt nhìn Bạc Ngạn có chút cổ quái.Phía bên Tư Kính cùng Cố Khiên Từ e là cũng như vậy, nhưng khả năng che giấu thần sắc của bọn họ cao cường hơn Thương Chiết Sương.Kẻ tên Bạc Ngạn này có đôi mày kiếm sáng sủa, đường cong của mũi và lông mày cực lạnh lùng, nhưng lúc nhìn về phía Chu Tuyết thì lại có một tia ôn nhu nhàn nhạt.Thương Chiết Sương chú ý tới ánh mắt lúc hắn quét tới tứ phía có chút tan rã, nhưng khi nhìn về hướng Chu Tuyết lại tựa như tụ vào một chỗ.Đáy lòng không thoải mái của nàng không vì ánh mắt của Bạc Ngạn hơi nhu hòa mà giãn ra.Liếc mắt một cái, Thương Chiết Sương liền nhìn ra chính xác.__ Bạc Ngạn không phải là người.Nàng không kỳ thị ma quỷ, nhưng thứ này có âm khí quá nặng, không thích hợp ở chung quá lâu.Tựa hồ Bạc Ngạn không hiểu được cái gọi là lễ nghi, chỉ thẳng tắp về phía Chu Tuyết.
Khi nhìn thấy nàng ta mới nâng lên một nụ cười, đưa tay đối với nàng: "Chu Tuyết."Khuôn mặt đằng đằng tử khí của Chu Tuyết tràn ra một tầng vui vẻ, rồi quay sang thi lễ cùng Cố Khiên Từ và Tư Kính, đặt tay lên tay của Bạc Ngạn.Sau khi hai người rời đi, Cố Khiên Từ đứng dậy một cách tự nhiên, chính đường lớn bây giờ cũng chỉ còn hai người Tư Kính cùng Thương Chiết Sương.Thương Chiết Sương do dự một lát, Tư Kính liền mở miệng trước một bước: "Thương cô nương thấy người tên Bạc Ngạn này thế nào?""Người?" Thương Chiết Sương đối mắt với Tư Kính, ngữ điệu chậm chạp, "Theo ta thấy, hắn không phải người, cũng không phải quỷ."Tư Kính cong môi, mỉm cười không chạm đến mắt: "Chỉ vì quá oán hận mà hóa thành chấp niệm.""Thì ra, chấp niệm của con người thật sự có thể hóa thành thực thể."Thương Chiết Sương đã từng gặp qua chấp niệm, ví dụ như thứ của Tiêu Lâm Xuân lúc quấn lấy nàng, chính là chấp niệm lấy ra từ thân quỷ.Nhưng tình trạng của Bạc Ngạn khác nàng ta.Tiêu Lâm Xuân từng là người sống, sau khi chết hóa quỷ, mà khi đó chấp niệm cũng vì thần thức nên mới tách khỏi thân quỷ.
Còn Bạc Ngạn lại là oán hận chân thực của một người khác, hóa thành chấp niệm."Là oán hận của ai?""Ta cũng không biết." Tư Kính cười nhạt, "Thương cô nương không cảm thấy, ta nhìn ra được hắn biến ra từ chấp niệm còn phải nhìn ra oán hận từ người nào biến ra là làm khó cho ta sao?""Không cảm thấy.""Thương cô nương quá đề cao ta rồi, nhưng mà..." Nói rồi Tư Kính liền chuyển đề tài, "Nếu Thương cô nương hiếu kỳ có thể tự mình đi theo bọn Chu Tuyết, không phải sao?""Ta có thể cho đây là lý do thoái thác của ngươi, hy vọng ta chăm sóc Chu Tuyết không?""Có thể."Tư Kính thừa nhận một cách thẳng thắn, không có ý muốn âm mưu tính toán người khác, nhưng Thương Chiết Sương nghe được trong đó có mơ hồ có chút mưu tính."Dù sao Thương cô nương đang nhàn rỗi trong Tư phủ, không cảm thấy chuyện này thú vị sao?""Bỏ đi, dù sao ta cũng đã đáp ứng ngươi." Nàng nhanh chóng tiếp nhận, phất tay áo đứng lên."Vậy thì tại hạ phải đa tạ Thương cô nương."Giọng nói của Tư Kính cực kỳ lãnh đạm, tựa như mây mù bay giữa trần gian trước khi mặt trời mọc, tiêu tán rất nhanh.Thương Chiết Sương nghe được lạnh nhạt trong lời nói của hắn, tất nhiên nhìn thấy sự đạm bạc của hắn đối với người đời.
Nhưng đến hôm nay, nàng vẫn không hiểu, gia chủ cao quý của Tư gia vì sao lại ôm thái độ lạnh nhạt như thế.Tư Kính rời đi trước hoàng hôn ngày đó, do Thích bá đưa tiễn, Thương Chiết Sương cũng dựa vào tình cảm của khách - chủ cũng có ý đến đưa tiễn.Nàng không biết Tư Kính muốn đi đâu, cũng không quan tâm mấy.
Cho dù Tư Kính không biết võ công, nàng vẫn cảm thấy hắn mạnh hơn so với nhiều người biết võ.Dường như Tư Kính đi đâu cũng giống nhau, chỉ mặc một bộ thường phục, không mang bất kỳ vật dư thừa nào, thậm chí ngay cả một tôi tớ cũng không có.Khí chất thanh lãnh và xa cách tựa như bẩm sinh.Thương Chiết Sương chưa từng cảm nhận được hắn thân cận với ai, Cố Khiên Từ hay Thích bá cũng như vậy.Thích bá chỉ đưa hắn đến cửa, sau đó vội vàng đi, hình như đang cố gắng tạo thêm thời gian cho nàng và Tư Kính.Cuối cùng Thương Chiết Sương nhìn ra được, người trong Tư phủ tựa hồ hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Tư Kính.
Nhưng nếu Tư Kính không giải thích, nàng cũng không cần một cước trộn thêm, nếu không thì không chỉ có xấu hổ, còn giống như càng che càng lộ."Hôm nay Thương cô nương có tâm như thế, Tư mỗ mà từ chối thì bất kính rồi."Mỗi khi Tư Kính dùng giọng điệu này nói chuyện, Thương Chiết Sương liền biết hắn đã trút bỏ vẻ ngoài công tử văn nhã, trêu đùa chọc tức nàng.Thế nên nàng không chút khách khí phản kích: "Ta sợ lần này từ biệt, sẽ không còn gặp lại Tư công tử.
Thế nên cố ý đến gặp ngươi lần cuối.""Vậy thì tại hạ e là phải để Thương cô nương thất vọng." Tư Kính nghe thấy, khóe môi khẽ cong, tựa như tâm tình tốt hơn rất nhiều.Khí tức xa cách xung quanh hắn đã thu vào, tức giận lay lan liền tựa như vị thần không nhiễm bụi trần rơi xuống trần gian, thoáng chốc Thương Chiết Sương có hứng thú muốn đối chọi với hắn."Bất quá, nếu Tư công tử thật sự không về được, Tư phủ này có thể đưa cho ta không?"Tư Kính nheo mắt, đôi mắt âm trầm chợt lóe lên tia sáng, hắn cười nhạt nói: "Nếu Thương cô nương muốn, cũng không phải không thể."Tất nhiên Thương Chiết Sương không tin hắn, trong mắt nàng, Tư Kính là người nàng không thể nhìn thấu.
Mà loại nhìn không thấu này có ý nghĩa, hắn nguy hiểm hơn bất cứ kẻ nào.Nhưng chí ít, hiện tại xem ra, hắn không có ý muốn hại nàng.Đến tận cuối cùng, Thương Chiết Sương cũng không hỏi hắn muốn đi đâu, muốn làm gì.Hình thức ở chung của bọn họ vẫn là thế, tựa như rất thân cận, khoảng cách siêu việt đủ khiến người khác hiểu lầm, nhưng lại tựa như rất xa cách, đến mức đối với đối phương hay chính mình đều không có chút quan hệ nào.Nàng nhìn thân ảnh từ từ xa dần của Tư Kính, nhếch môi lạnh, kết thúc một cuộc đối thoại "xàm xí" mình lại có hứng thú.Sau đó, nàng nhìn bóng hình màu trắng dần nhạt tại phố dài trong bóng tối đằng đẵng, rồi xoay người, nhún chân lên mái hiên, lặng lẽ hòa mình vào đường chân trời của buổi hoàng hôn..