Bùi Diễn đứng trên ban công, đôi con ngươi đen kịt nhìn xuống vườn hoa nhỏ đã chẳng còn một bóng người.
Vừa rồi, sau khi tông cửa bỏ chạy, Lạc Hành Vân đã đi đâu rồi nhỉ.
… Bị dọa sao?
Hắn đặt hai ngón tay lên trán, dùng sức day day ấn ấn.
Ngay khoảnh khắc Lạc Hành Vân xông vào ngõ nhỏ, hắn đã nhận ra thân phận thực sự của đối phương. Cổ áo bằng len ôm chặt, khiến đường nét gương mặt cậu lộ ra hết sức rõ ràng. Hạc Vọng Lan không phải học sinh lớp họ nên khó có thể phát hiện. Mà hắn, dù sao cũng là lớp trưởng lớp , người nọ thật sự nghĩ Alpha bọn hắn không có mắt sao?
Mọi chuyện sau đó diễn ra hết sức tự nhiên. Lạc Hành Vân thấy việc nghĩa hăng hái xắn tay xông vào, Bùi Diễn cũng muốn bày tỏ thành ý của mình cho người nọ biết. Không có một gậy kia của cậu, tình thế sẽ phát triển ra sao, đúng là chẳng dễ phán định.
Hắn vốn chỉ suy nghĩ đơn giản thế thôi, không ngờ đối phương lại vô cùng thú vị.
Thú vị đến mức… làm chuyện tốt chẳng để lại tên, trăm phương nghìn kế né tránh, quyết không thừa nhận. Hành động của đối phương khiến Bùi Diễn cảm thấy hơi khó chịu.
Người nọ cảm thấy hắn không đủ khả năng bảo vệ mình à? Hay chỉ đơn giản là không muốn tiếp xúc với hắn?
Từ nhỏ đến lớn đều là người khác bám hắn, không có chuyện hắn bám người khác đâu.
Sự chống cự của Lạc Hành Vân khiến hắn đưa ra vài quyết định thiếu lý trí, ví dụ như, không thẳng thắn vạch trần lời nói dối của Cố Thanh Tích sáng nay, còn nảy sinh suy nghĩ phân bua cao thấp thật ngây thơ, muốn chứng minh mình có địa vị trong lòng người nọ.
Cuối cùng, Lạc Hành Vân giải quyết vô cùng êm đẹp. Cậu không lén tìm hắn để thừa nhận, nhưng lại khiến hắn phải trầm trồ.
Người này, thật sự rất thông minh. Thông minh đến mức hắn không thể tức giận được…
Bùi Diễn thu lại ánh mắt, vuốt ve chiếc áo len cao cổ trong tay. Biến số duy nhất chính là ở chỗ này. Hắn buông tay, ngửi đầu ngón tay của mình, một mùi hương khiến người ta thoải mái, vui vẻ lại say mê lập tức xông vào khoang mũi, tựa như mùi tuyết nơi cánh đồng hoang vắng, tinh khiết, nhạt nhòa, thậm chí còn có phần trong trẻo trinh nguyên.
Lại nói, Lạc Hành Vân là một Beta nhỉ? Nhưng sao hắn lại luôn ngửi được mùi tuyết mơ hồ trên thân thể đối phương?
Mùi hương vô cùng dễ chịu ấy khiến Bùi Diễn không thể kiềm chế bản thân, thốt ra những lời có phần vô lại. Lúc ấy, hắn đang mong chờ điều gì? Lẽ nào hắn hy vọng người nọ nói… Thực ra tôi là một Omega giả làm Beta?
Omega…
Loading...
Bùi Diễn lặng lẽ lẩm nhẩm từ này. Ngay sau đó, một thứ đang bị phong ấn trong đầu hắn bỗng xé tan bùa chú để bung ra. Hắn giương mắt nhìn về phía chiếc áo đang treo bên kia cửa kính. Trong mơ màng, hắn tưởng tượng mình đang chặn một người cao gầy ở đầu giường, một tay chống vách tường, một tay giữ chặt phần gáy của đối phương, cúi đầu, cùng cậu triền miên say đắm. Mà ở hiện thực, hắn lại khẽ xoa đầu ngón tay trắng nõn của mình, như nhớ lại cảm giác khi luồn tay vào tóc cậu.
Ánh mắt hắn càng lúc càng tối tăm sâu thẳm, cuối cùng biến thành một cơn lốc càn quét mọi thứ xung quanh, vài giây sau mới từ từ ngừng lại.
Lý trí tìm về, Bùi Diễn cũng đã hoàn hồn.
Vậy là tiết học đầu tiên của chiều nay, hắn ngồi trong phòng ký túc xá, cầm cái áo của một Beta, ảo tưởng những thứ rất phi thực tế. Ngẫm lại thì mấy hôm nay, những chuyện tương tự cũng đã diễn ra không ít.
Lý trí rung chuông cảnh cáo.
Bùi Diễn lấy điện thoại di động ra, liên lạc với mẹ mình: “Có lẽ con cần đi gặp bác sỹ tâm lý một chút.”
Alpha vốn nóng nảy, điên cuồng, hiếu chiến và rất không ổn định. Biểu hiện của Bùi Diễn lúc này cũng là một dạng khác của những đặc tính kia. Mười bảy năm qua hắn luôn cẩn thận kiềm chế, tỏ ra ôn hòa lịch sự. Nhưng hắn biết mình không phải thần thánh, cũng biết khi nào bản thân cần được giúp đỡ.
—
Lạc Hành Vân trốn học đi thư viện.
Trong ba giới Alpha, Beta, Omega thì Alpha và Omega được giáo dục giới tính kĩ nhất, Beta chỉ là nam nữ bình thường. Lạc Hành Vân là Beta, nên cậu đã quên gần hết những kiến thức về cơ chế sinh lý của Alpha và Omega được học hồi cấp , mà chương trình cậu học lúc ấy cũng rất sơ sài.
Lạc Hành Vân đi tới trước giá sách, chọn mấy quyển “Khái quát giới tính A-O”, “Nguồn gốc A-O”, “Alpha – Hình thái và phân loại”, “Y khoa phân hoá”, “Lý thuyết mới về cơ chế phát tình ở A-O”, “Tâm lý học A-O”, “Bảo trợ xã hội đối với Omega”, “Pheromone học”…
Hiện giờ cậu muốn tìm hiểu về giới tính Alpha và các vấn đề liên quan tới pheromone. Điều này sẽ giúp cậu lý giải được hành vi của Bùi Diễn cũng như câu nói “mùi hương của cậu thật dễ chịu” mà đối phương thốt ra.
…
Cùng lúc đó, tại viện Tâm lý học của trường Đại học H, bác sỹ tâm lý nghe hết lời tự thuật của Alpha thì mỉm cười, hỏi: “Trong mắt tôi, việc mời một Beta chơi bóng, chơi game và ăn uống đều là những hành động thể hiện tình cảm bạn bè. Huống hồ cậu còn cảm thấy người này đã cứu cậu.”
Alpha gần như đã thành niên ngồi ở đối diện, bắt chéo cặp chân thon dài, kẹp một điếu thuốc đang cháy trên hai đầu ngón tay. Cuộn khói trắng như mây mù tràn ra từ đôi môi đầy đặn, mơn trớn những lọn tóc đen rơi trên trán hắn. Ánh sáng chiếu từ một bên mặt khiến yết hầu của hắn trông càng sắc nét. Vẻ đẹp đẽ khiêm nhường bị cảm xúc hỗn loạn bủa vây, toàn thân hắn như bị nhấn chìm bởi những khát khao không phù hợp với lứa tuổi.
“Tôi còn thấy vài ảo giác.” Chất giọng Alpha vốn lành lạnh, giờ lại trầm xuống thành ra hơi khàn khàn.
Hắn như nhớ ra chuyện gì, nâng ngón tay trắng nõn lên, động tác rít thuốc nhuốm đầy khao khát.
Bác sỹ tâm lý hơi nhướng mày, cảm thấy việc này thực sự bất thường: “Ảo giác gì?”
“Bác sẽ không muốn biết đâu.” Alpha rũ mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ bằng ánh mắt thật xa xăm.
Những ảo tưởng kia quá điên cuồng, quá sa đọa, quá tối tăm.
Im lặng mấy giây, Bùi Diễn giương mắt nhìn bác sỹ tâm lý: “Đây là động dục sao?”
…
Lạc Hành Vân mở cuốn “Alpha – Hình thái và phân loại” ra xem.
“Lúc mới xuất hiện, Alpha bị cho là những kẻ tâm thần, là tội phạm trời sinh, là phần tử phản loạn của xã hội…”
“Bên cạnh tố chất cơ thể siêu việt, bọn họ còn có một hệ thống tinh thần không ổn định…”bg-ssp-{height:px}
“Trải qua nhiều nghiên cứu, Alpha và Omega được xác nhận là giống loài mới của con người…”
“Vào thời kỳ động dục, Alpha sẽ bộc lộ sự độc chiếm, tính hiếu chiến, mong muốn bảo vệ, khao khát phá hoại và nhu cầu tình dục cực kỳ mãnh liệt.”
Bùi Diễn đang động dục?
Trong đầu Lạc Hành Vân bỗng lóe lên suy nghĩ này.
Ném áo khoác cho cậu ở trên sân thể dục, thấy cậu vui cười thì lập tức liếc sang – Sự độc chiếm.
Tỏa ra cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ – Tính hiếu chiến.
Đi theo cậu, mời cậu ăn – Mong muốn bảo vệ.
? – Khát khao phá hoại.
Nhìn chằm chằm vào cơ thể cậu, dùng áo của cậu để giải quyết nhu cầu – Tình dục mãnh liệt.
Một đống gạch đầu dòng được vạch ra, điều thì đã thỏa mãn hết điều.
Lạc Hành Vân lại mở cuốn “Pheromone học”, dò mục lục để tìm phần “Pheromone của Omega dẫn dắt Alpha bước vào thời kỳ động dục”.
…
“Có vẻ giống đấy.” Bác sỹ tâm lý nói: “Nhưng cậu vẫn khống chế được bản thân, chưa làm ra chuyện không thể cứu vãn, hẳn là đang ở giai đoạn nhạy cảm của thời kỳ động dục.”
Alpha rũ mi, đôi mắt vẫn luôn lạnh nhạt bỗng cháy lên một đốm lửa đỏ rực, như một đóa hải đường ngủ quên giữa tiết xuân.
“Giờ chúng ta giải quyết vấn đề cậu động dục với một Beta nhé.” Bác sỹ tâm lý ôn hòa nói: “Cứ thoải mái đi, chuyện này chẳng vi phạm đạo đức hay gì cả, có thể là một loại bệnh thôi. Hỏi cậu một vấn đề vô cùng quan trọng, cậu có ngửi được mùi của đối phương không?”
“Có.” Bùi Diễn hơi nâng mắt, con ngươi tối đen gần như không có tiêu cự: “Mùi tuyết lạnh.”
“Nhưng Beta không có mùi.” Bác sỹ tâm lý nhắc nhở: “Gáy bọn họ không có tuyến sinh dục, không thể tiết ra pheromone.”
…
“Pheromone học”.
“Pheromone của mỗi Omega đều là duy nhất… Nó giống như một tờ danh thiếp, thể hiện thông tin cơ thể chủ nhân…”
“Khoang mũi Alpha có một điểm đặc biệt, có thể cảm nhận được pheromone do Omega tiết ra, thông qua quá trình sàng lọc, loại bỏ, cuối cùng chọn ra đối tượng ghép đôi của mình…”
“Độ phù hợp càng cao, Alpha bị kéo vào thời kỳ động dục càng nhanh, thời gian thoát khỏi giai đoạn nhạy cảm càng dài…”
Sau khi hiểu rõ cơ chế động dục của Alpha, Lạc Hành Vân đã đoán được Bùi Diễn mắc bệnh gì.
Mỗi thụ thể () của Alpha đều là một cái khóa, “chìa khóa” Omega nắm giữ sẽ khiến hắn rơi vào trạng thái điên cuồng.
() Thụ thể: Trong hóa sinh và dược học, một thụ thể là một phân tử protein nằm trên màng tế bào hay nằm trong tế bào chất của tế bào nhận những tín hiệu hóa học từ bên ngoài một tế bào. Đọc thêm ở ĐÂY.
Khóa của Bùi Diễn hỏng rồi. Hắn thậm chí còn động dục với một Beta.
…
“Chứng rối loạn thụ thể.” Bác sỹ tâm lý tuyên bố: “Có khả năng cậu đã mắc phải bệnh này. Biểu hiện chính là không phân biệt được đâu là Omega, dễ bị các mùi hương khác quấy nhiễu, dẫn dắt tiến vào thời kỳ động dục. Tôi đưa cậu tới bệnh viện gần nhất để kiểm tra nhé.”
Alpha gật đầu đứng dậy, không hề phản đối. Hiện giờ hắn đang có cảm giác vô cùng bất lực.
…
Sau khi kết luận “Bùi Diễn có bệnh”, Lạc Hành Vân cầm sách đi trả cho thư viện. Trên đường, cậu nghĩ mình nên nhắc nhở người kia, rất có thể hắn đã mắc chứng “rối loạn thụ thể” vô cùng hiếm gặp.
Bỗng nhiên cậu đứng khựng lại.
“Chờ đã, nếu mắc bệnh này, hẳn là cậu ấy sẽ không động dục với một mình mình.”
“Về lý mà nói, cậu ấy thậm chí còn không có khả năng nhận ra sự khác biệt giữa mình và Cố Thanh Tích.”
“Lẽ nào Bùi Diễn không bị bệnh, mà người có bệnh là mình?”
“Ví dụ như… mình là một Omega?”
…
Lúc đi đến cửa, Bùi Diễn đột nhiên dừng bước.
Hắn ngẩng đầu, nói một câu dài nhất kể từ khi vào cửa: “Nếu có hai hoặc nhiều giả thiết khác nhau cho cùng một hiện tượng, hẳn phải chọn giả thiết đơn giản nhất hoặc có cơ sở tin cậy nhất.”
Bác sỹ tâm lý hơi sửng sốt: “Lý thuyết Dao cạo Ockham (). Sao?”
() Dao cạo Ockham (Ockham’s Razor) là một lý thuyết triết học nổi tiếng của nhà triết học người Anh William xứ Ockham. William đã viết lời giải thích đơn giản nhất thường là lời giải thích chính xác nhất. Đọc thêm ở ĐÂY.
“So với việc chẩn đoán tôi mắc một chứng bệnh cực kỳ hiếm gặp, kết luận càng phù hợp hơn là, cậu ấy chính là một Omega.” Đôi mắt đen láy của Alpha sáng rực, hệt như dã thú ngủ say đã tỉnh giấc.