Hai nhân vật chính của cuộc hôn nhân này đều có điểm khác thường, kẻ tàn tật, người ngốc nghếch; nên những nghi thức rườm rà trước và sau hôn lễ đều được lược bỏ gần hết. Trước đó tôi còn lo lắng, nhưng xem ra hoàng thượng đối với việc tôi trở nên điên điên dại dại càng thêm hài lòng nên chẳng nói gì, chỉ cho người tới Vương phủ truyền thánh chỉ, dặn dò những lễ nghi mà một vương phi phải tuân theo. Tôi cũng chẳng để tâm đến mấy thứ râu ria ấy.
Sáng không phải dâng trà cho mẹ chồng, vì thái phi, mẹ Tề Nhan đã đến chùa tu hành từ năm nào rồi. Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nên cũng được miễn không cần vào cung bái kiến thái hậu. Tôi thức dậy, ngồi trên giường điều tức. Đầu giờ Mão, Liễu Nhi đẩy cửa đi vào, theo sau cô bé là mấy nha hoàn của Vương phủ. Liễu Nhi vốn là nha hoàn bên cạnh tôi, đến Vương phủ xem như cũng có chút mặt mũi. Cô bé bưng chậu nước sạch hầu hạ tôi rửa mặt, chải đầu. Những người khác giúp tôi thay y phục. Trời bắt đầu lạnh, bọn họ choàng thêm cho tôi một áo khoác dày. Thấy tôi để kiểu đầu đơn giản, một nha hoàn nói:
“Liễu Nhi cô nương, vương phi chải kiểu tóc này không thích hợp với thân phận của người”.
Tay nha hoàn đó còn dâng tới một cái khay đựng đủ thứ lỉnh kỉnh: trâm cài, lược cảnh, kẹp, hoa giả, hoa tươi, châu ngọc…
Liễu Nhi mỉm cười:
“Tỷ tỷ có điều không biết, tiểu thư có bệnh đau đầu, không để được kiểu tóc quá phức tạp, đối với người không tốt…”.
Một nha hoàn khác lại lên tiếng:
“Liễu Nhi cô nương, ngươi gọi “tiểu thư” là sai rồi”.
Liễu Nhi liền nhún người:
“Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở”.
Nha hoàn kia lập tức xua tay:
“Ta không dám nhận lễ của cô nương. Chúng ta mau hầu hạ vương phi trang điểm, vương gia còn đang đợi ở thiện phòng đó”.
Liễu Nhi biết ý tôi, chỉ trang điểm sơ qua. Những vết dị ứng mấy ngày trước tôi đã không dùng đến nữa. Vì biết nếu đến Vương phủ, Tề Nhan rất có thể sẽ mời thái y đến khám. Tôi không muốn bể mánh, chỉ giả ngốc, chứ không tiếp tục giả bệnh.
Liễu Nhi dìu tôi đến phòng ăn, mấy nha hoàn khác theo hầu phía sau. Trong phòng, Tề Nhan vẫn ngồi trên xe lăn, trên đùi có thêm một tấm da thú. Anh ta mặc thường phục màu lam, ánh mắt bình thản nhìn tôi được người đỡ ngồi xuống bàn, đối diện anh ta.
Bên bàn còn có một thanh niên trẻ tuổi, ngồi hơi cách xa tôi. Tôi để mặc anh ta dùng ánh mắt đánh giá mình, bản thân chỉ vô hồn ngồi như tượng.
Tề Nhan nhàn nhạt nói:
“Dùng bữa thôi”.
Liễu Nhi hầu hạ tôi súc miệng bằng trà trước khi ăn.
Khi nghe Liễu Nhi nói: “Vương phi, nhả ra”, khóe miệng thanh niên kia thoáng run rẩy. Tề Nhan ngược lại định lực vẫn còn tốt lắm, chỉ thản nhiên ở đối diện súc miệng. Cả bữa ăn, không ai nói chuyện. Liễu Nhi gắp thức ăn đến tận nơi, tôi há miệng, nhai, nuốt, lặp đi lặp lại mấy động tác đó. Như một con búp bê xinh đẹp được lên dây cót.
Ăn xong, Tề Nhan lại súc miệng, rồi nói:
“Liễu Nhi, đỡ vương phi đến đại sảnh. Doãn thái y đã đến rồi”.
Anh ta chỉ gặp qua Liễu Nhi một lần đã nhớ tên. Cô bé thưa “vâng” rồi lại đỡ tôi đứng dậy. Xuyên qua mấy hành lang dài, trong đại sảnh một người đàn ông lớn tuổi đứng đợi, sau lưng có vẻ là người học việc, lưng đeo hòm thuốc. Bọn họ hành lễ:
“Tham kiến vương gia, vương phi”.
Tề Nhan ho một tiếng:
“Doãn thái y không cần đa lễ, mau khám cho vương phi”.
Liễu Nhi đỡ tôi ngồi xuống ghế, đặt tay tôi lên bàn. Doãn thái y bước tới, đồ đệ ông ta phủ lên tay tôi một miếng lụa trắng mỏng. Tôi tập trung điều hòa khí tức, làm mạch đập yếu ớt. Người bên cạnh lim dim mắt một hồi, rồi xoay người cung kính bẩm với Tề Nhan:
“Bẩm vương gia, vương phi mạch tượng hư nhược, thể trạng có chút yếu ớt. Có lẽ đã chịu kinh hách. Nhưng thần sắc khá tốt, cơ thể không có gì đáng ngại. Thần sẽ kê vài vị thuốc giúp vương phi điều dưỡng thân thể”.
Tề Nhan hỏi:
“Vương phi tinh thần không được tốt, Doãn thái y có biện pháp nào chữa khỏi hay không?”.
Giọng Doãn thái y có chút ngập ngừng:
“Vương phi không bị ngoại thương. Kia là tâm bệnh, không có thuốc nào chữa khỏi, chỉ có khiến vương phi tinh thần thoải mái, vui vẻ. Dần dần có lẽ sẽ hồi phục”.
Tôi trong bụng buồn cười. Vị thái y này có chút giống thầy bói, nói một hồi cũng chẳng khác không nói gì. Nhưng thà vậy còn hơn là xuất hiện một vị thần y, nhìn ra tôi thật ra chẳng có tâm bệnh gì cả, chỉ là đang đóng kịch!
Tề Nhan cho người mang giấy, bút để Doãn thái y kê đơn thuốc, lại quay sang phân phó Liễu Nhi và mấy nha hoàn:
“Các ngươi đưa vương phi về phòng nghỉ ngơi đi”.
Đoàn người bọn tôi lại kéo nhau đi ngược đường lúc nãy, trở về phòng. Liễu Nhi bảo những người khác cứ đi làm việc của bọn họ. Trong phòng chỉ còn lại tôi và cô bé. Liễu Nhi ngồi trước mặt tôi, ánh mắt lấp lánh:
“Tiểu thư, người lúc nãy ăn không được thoải mái, để em đi lấy ít điểm tâm nhé”.
Tôi buồn cười vuốt mặt cô bé:
“Em quên ta không thích ăn ngọt à? Ta không đói, em cứ đi làm việc của mình đi”.
Bé con trước mặt đưa tay cọ cọ dưới mũi:
“Em đến đây chẳng còn việc để làm. Quét sân, nấu nướng, may y phục, rửa chén, dọn dẹp phòng… toàn bộ đều bị mấy vị tỷ tỷ kia giành làm hết cả rồi. Em nhàn rỗi biết bao nhiêu. Hay là tiểu thư dạy em học võ đi”.
Tôi lắc đầu phủ quyết:
“Hiện tại không được. Ta còn đang giả điên, em cũng phải cẩn thận, chớ làm hỏng việc. Sau này còn có cơ hội, tay dạy em sau. Giờ em lại cửa ngồi canh, có ai bên ngoài gọi thì bảo là ta nghỉ ngơi, không muốn bị quấy rầy”.
Liễu Nhi nghe lời, mang ghế tới cạnh cửa, vẫn ngồi trong phòng, tránh để người khác nhòm ngó. Tôi ngồi trên giường vận động, gập cong cơ thể. Có những tư thế có thể giúp cơ thể tăng lực, kéo dài tuổi thọ, cũng giúp gia tăng tốc độ khi tung đòn tấn công; nhưng việc căng cơ, có những vị trí sẽ làm cơ thể chịu đựng đau đớn kinh người. Tôi lần lượt làm từng động tác, được một nửa bài tập, trán đã rịn ra một tầng mồ hôi. Tôi hít thở sâu, tiếp tục sang động tác khác. Đã không thể tự do luyện quyền cước, chỉ có thể tranh thủ thời gian ở trong phòng để luyện sức chịu đựng. Sau một canh giờ, tôi hoàn thành bài tập, ngồi xếp bằng, khàn giọng gọi:
“Liễu Nhi, rót cho ta cốc trà”.
Cô bé liền bật dậy, rót trà mau mắn đưa tới tay tôi, thấp giọng lo lắng:
“Tiểu thư không sao chứ?”.
Tôi uống hết trà, đưa cốc cho cô bé, mới mỉm cười:
“Học võ rất gian khổ, có đau đớn, có bị thương, em còn muốn luyện nữa không?”.
Cô bé không hề lưỡng lự, lập tức gật đầu:
“Em không sợ đâu. Em không biết gì cả, nếu học võ, sau này có thể bảo vệ tiểu thư rồi”.
Tôi lắc đầu cười:
“Em lại đi canh cửa đi”.
Tôi ngồi thiền thêm hai canh giờ, ngoài cửa có nha hoàn đánh tiếng:
“Vương phi, đã đến giờ dùng bữa trưa rồi ạ”.
Liễu Nhi liền đáp:
“Linh Nhi tỷ tỷ, đợi một chút”.
Tôi lại đổi vẻ mặt, trong bụng thầm chán nản, mỗi ngày cùng ăn ba bữa thế này chả khác nào chịu cực hình. Tề Nhan à, anh để tôi tự ăn trong phòng có phải đỡ rách việc hay không? Có lẽ anh ta cảm thấy tôi đáng thương, giống như đêm qua, anh ta nói là đã liên lụy, làm hại tôi thành ra thế này. Cho nên chu đáo muốn đối xử tốt với tôi một chút, tôi đã mang tiếng là vương phi ngốc, nếu ngay cả anh ta cũng đối xử lạnh nhạt sẽ khiến người khác xem thường tôi. Nhưng lòng tốt của anh ta lại khiến tôi như ngồi trên lửa than, ăn không ngon miệng, cử động không thoải mái. Chỉ là tôi đang giả điên, sao có thể mở miệng đề nghị cái gì. Tôi tức mà không có chỗ phát tác, lại theo chân nha hoàn dẫn đường đi tới phòng ăn.
Trên bàn Tề Nhan và người thanh niên vẫn ngồi ở vị trí cũ. Tôi có chút thắc mắc, người kia có thân phận gì, sao lại ở trong phủ, lại còn có thể ngồi cùng bàn với vương gia dùng bữa? Tôi vừa ngồi xuống, Tề Nhan khẽ mở miệng nói:
“A Lãnh, đệ quen biết rộng, trong giang hồ có kết giao với vị thần y nào hay không?”.
Đệ? Một vương gia đương nhiên không thể cùng ở chung phủ với một vương gia khác, nhưng xưng hô thân thiết như vậy, có lẽ là huynh đệ kết giao. Người trong giang hồ? Ồ, tôi rất có hứng thú với giang hồ nha. Mục tiêu của tôi chính là thoát khỏi Vương phủ, ngao du tứ hải, chơi cho thỏa thích!
Người được hỏi lên tiếng trả lời:
“Đại ca muốn tìm thần y trị bệnh cho vương phi? Đáng tiếc, đệ không có quen người nào có bản lĩnh này”.
Tề Nhan có chút thất vọng, quay sang hỏi Liễu Nhi:
“Vương phi bình thường có sở thích gì đặc biệt, có gì khiến nàng vui vẻ?”.
Liễu Nhi ấp úng. Tôi bình thường thích gì ấy à? Liễu Nhi cũng không dám nói thật rằng, tôi cả ngày luyện võ, còn tịch thu vật dụng may vá của cô bé để cải tạo thành ám khí…
Tề Nhan không vui:
“Ngươi là nha hoàn thân cận của nàng, vương phi thích gì, ngươi cũng không biết?”.
Liễu Nhi mếu máo:
“Vương phi chỉ thích được yên tĩnh ở trong phòng… đọc sách thôi ạ”.
Tôi thầm hô, bé con à, em nói sai rồi. Trương Oánh làm gì biết chữ mà đọc sách cơ chứ! Quả nhiên, Tề Nhan liền cau mày:
“Đọc sách? Ta nghe nói nàng ấy không biết chữ?”.
Liễu Nhi cái khó ló cái khôn:
“Dạ, nô tỳ nói không rõ ràng. Là nô tỳ đọc sách cho vương phi nghe ạ”.
Lãnh công tử nghe vậy “ồ” lên một tiếng:
“Tướng phủ cũng thật kỳ quái. Đại tiểu thư không biết chữ, nha hoàn lại biết”.
Tôi trong bụng thầm mắng, cậu mới kỳ quái, cả nhà cậu từ trên xuống dưới đều kỳ quái! Trên đời có lắm sự lạ, gà trống còn có thể đẻ trứng đấy, được chưa hả!
Tề Nhan thở dài một tiếng:
“Nàng ấy cả ngày giam mình trong phòng không tốt cho thân thể, sau bữa ăn, ngươi đưa vương phi đi dạo một lát. Phía tây, ta có xây một đình hóng mát bên cạnh hồ cá. Ngươi đưa nàng đến đấy có lẽ tâm trạng nàng sẽ khá hơn”.
Liễu Nhi đành đáp vâng. Lúc này Tề Nhan mới hạ lệnh dùng bữa. Tôi lại há miệng rồi nhai nuốt thức ăn. Ngắm cá? Mệt anh ta nghĩ ra. Tôi chỉ thích dành thời gian luyện võ thôi. Đồ vương gia lắm chuyện. Có ngày tôi sẽ quăng anh xuống hồ để anh tha hồ chơi với cá!
Chỉ còn một ngày nữa, kế hoạch bên Tướng phủ sẽ bắt đầu triển khai. Tôi cần tập trung để đối phó với chuyện trước mắt. Còn cái chức vương phi này, có cơ hội nhất định phải vứt lại, cao bay xa chạy.