Lửa lớn tí tách vang lên càn quét khắp nơi, mái hiên kiên cố bị lửa cắn nuốt rồi sụp xuống, khói đen cuồn cuộn, nóng cháy khô khốc.
Liệt hỏa lan tràn kéo theo tiếng kêu cứu thảm thiết bi thương, nhưng chỉ chốc lát sau đã bị tiếng ầm ĩ của sự đổ nát cắn nuốt sạch sẽ.
Mà bên trong Trương gia, mặt đất trống trải, cánh cửa lớn kỳ dị ngăn cản khói lửa xâm nhập, hai bóng người đứng trong đó giằng co, cứ như những chuyện xảy ra xung quanh vô can với bọn họ.
Trương Miễn Nhi giờ đã trở lại bộ dáng nam nhân, đầu đội mũ phượng khăn đỏ quàng vai lại không có gì là quái dị, quyến rũ vạn phần nhìn Thư Lộng Ảnh: “A, phu quân của ta, ngươi muốn cùng ta chơi trốn tìm sao?”
Thư Lộng Ảnh lắc đầu chỉ chỉ căn phòng sau lưng Trương Miễn Nhi: “Trương tiểu thư, a! Không phải, ta nên gọi ngươi là Vô Diện lang quân nha, phu quân của ngươi ở bên trong ấy, không phải ta.”
Minh Giáo Vô Diện lang quân, nói là Vô Diện, kỳ thật hắn lại có hàng ngàn khuôn mặt, mang trong mình công pháp đặc thù có thể lột da mặt người sống, sau đó dán lên mặt mình, giả dạng thành người khác. Hơn nữa, Vô Diện còn có tuyệt kỹ ‘Súc Cốt Công’ và ‘Biến Thanh Thuật’ xuất thần nhập hóa, vì vậy mà hắn đã ngụy trang thành ai thì sẽ giống y như đúc, rất khó nhận ra.
Trương tiểu thư, Trương Miễn Nhi thật, sợ là đã chết từ lúc nào rồi.
Nghe Thư Lộng Ảnh nói những lời này, Vô Diện mới phát hiện hắn đã bị chơi một vố đau, dữ tợn nói: “A, ngươi xác thật thông minh, xem mọi người như đồ chơi mà đùa bỡn, nhưng ngươi cũng thật hồ đồ, thế nhưng lại không nhanh chân chạy trốn, dám một mình trở về đây! Ngươi nghĩ sau khi ngươi trở về thì sẽ còn đường rút lui sao?!”
Lời vừa dứt, một cổ hương thơm ngọt lịm kỳ lạ từ hư không xuất hiện lan tỏa khắp nơi, không khí nguyên bản khô ráo bất chợt trở nên khô nóng, Vô Diện cởi một nửa hỷ phục trêи người, bờ vai như ngọc lập tức lộ ra, mi mục thâm tình nhìn về phía Thư Lộng Ảnh, nếu như người khác nhìn thấy cảnh này thì chỉ sợ sẽ mặt đỏ tai hồng, đan điền trướng đau.
Thư Lộng Ảnh cũng không thể tránh thoát được phản ứng sinh lý này, khuôn mặt tái nhợt thấp thoáng phiếm hồng, ánh mắt bắt đầu mê ly.
Đây là mị thuật!
Vô Diện nhìn hai mắt mê man của Thư Lộng Ảnh, khuôn mặt yêu diễm lộ ra nụ cười dữ tợn quỷ dị, hắn chậm rãi kéo rơi hỉ phục trêи người Thư Lộng Ảnh xuống, nói khẽ: “Thế gian ai ai cũng biết ta có tuyệt kỹ hoán kiểm tỏa cốt, nhưng họ lại không biết rằng những cái đó chỉ là tấm gỗ ta thả cho họ chiêm ngưỡng, thứ ta chân chính am hiểu, chính là ‘Mị Công’ làm người ta mơ mơ màng màng này đây, tuy ta không biết ngươi có phải là người của Thần Nguyệt Giáo hay không? Nhưng ngươi đã có duyên gặp gỡ ta thì cho dù có chết, cũng sẽ là một cái chết phong lưu……”
(Hoán kiểm tỏa cốt: thay đổi khuôn mặt, buộc lại xương cốt)
Vô Diện nhẹ nhàng lướt ngón tay qua đầu vai Thư Lộng Ảnh, giúp y trút hết xiêm y trêи người, hắn đối với ‘Mị Công’ của mình rất là tự tin, đơn giản vì người chết trong tay của hắn quá nhiều, chết trong sự mụ mị mà hắn dẫn dắt cũng không đếm xuể, công dụng đặc biệt của ‘Mị Công’ này chính là làm cho nội lực bốc hơi.
Nhưng ngay lúc này, cái người vốn đã thần trí không rõ đột nhiên mở miệng, hơi thở nóng ấm phả vào vành tai hắn, ngứa ngáy yêu mị: “Vô nguyệt vô hoa là ngày tốt, sao lại coi nó là ngày tốt? ‘Mị Công’ này của ngươi, còn chưa có tu luyện đến nơi đến chốn đâu!”
Vô Diện cả kinh vô thức lùi lại vài bước, nhưng ngay lúc hắn nhấc mắt ngẩng đầu thì khung cảnh xung quanh từ lúc nào đã không còn nữa, thay vào đó chính là bầu trời đêm trăng sáng trêи cao chói rọi sơn hà, mặt hồ yên tĩnh trong vắt đối diện với ánh trăng bạc, những đóa hoa nguyệt quế lả lướt rơi xuống chạm vào mặt hồ tạo nên những gợn sóng nhỏ li ti không ngừng dao động, mùi hoa tỏa ra bốn phía hòa vào tiếng đàn như có như không.
“Đây là ảo cảnh!!! Ngươi thế nhưng dệt ra được ảo cảnh!! Chẳng lẽ ngươi chính là Thư Lộng Ảnh?!!!!!” Vô Diện không thể tin kinh hô.
“Đoán đúng rồi, có thưởng nga.” Dưới trăng đột nhiên xuất hiện một nam tử tuyệt sắc thân mặc ngàn trọng hồng sa, y ngồi trêи cành nguyệt quế ngẩng đầu uống rượu, lộ ra cái cổ trắng nõn xinh đẹp. Dòng rượu chảy xuống theo đường cong tinh tế sắc sảo của mỹ nam tử, biến mất tại xương quai xanh bí ẩn, “Ta sẽ để ngươi nếm thử ‘Mị Công’ của bổn giáo chủ, “Nguyệt Hoa Hương”, là như thế nào?”
Ánh mắt đào hoa của nam tử ẩn tình nhìn Vô Diện, y búng tay một cái, mưa hoa nguyên bản an tĩnh lập tức hóa thành vô số hồ điệp, mang theo hương thơm nguyệt quế nồng đậm hướng Vô Diện vọt tới.
Vô Diện vội vàng lùi về phía sau nhưng lại vô luận tránh thoát, hồ điệp vẫn cứ đuổi theo, cả người hắn bị hồ điệp bao phủ, trong chốc lát đã rầm rầm ngã xuống bên người hồng y nam tử.
Vô Diện hoảng sợ ngẩng đầu, đối mặt với cặp mắt đen láy phong tình kia, bên tai vang lên thanh âm mê hoặc.
“Bảo bối, ngươi chạy làm gì?”
……
Sau khi Thanh Đằng nhận mệnh phóng hỏa liền dẫn người rời khỏi Trương gia, ở xung quanh Trương gia chờ Thư Lộng Ảnh ra ngoài.
Mắt thấy lửa cháy càng ngày càng mãnh liệt mà giáo chủ nhà mình vẫn không thấy tăm hơi, Thanh Đằng chờ đến hoảng sợ, không biết nên làm gì tiếp theo.
Hai tay Thanh Đằng chắp lại không ngừng vái lạy, miệng nhẩm: “A di đà phật, A di đà phật, không phải ta không tin giáo chủ nhà ta lợi hại nhưng ta vẫn muốn Người phù hộ giáo chủ nhà ta bình bình an an ra ngoài a……”
Ngự Phi Vũ nghe Thanh Đằng lẩm bẩm đến phiền, trực tiếp nắm cổ áo nàng ném qua một bên: “Ngươi ra bên ngoài mà lẩm bẩm, phiền chết ta.”
Thanh Đằng luống cuống thu tay, tức giận muốn mắng trở về nhưng trong lúc lơ đãng nàng lại nhìn thấy Tần Phong đang cưỡi ngựa phi đến ngoài cửa sổ, tức khắc nghĩ ra một chủ ý.
“Ai ai ai ai ~~” Thanh Đằng cũng quên đi cách đối xử hung bạo của Ngự Phi Vũ ban nãy, vội vàng duỗi tay Nhĩ Khang đuổi theo.