Sau khi Thư Lộng Ảnh nhận lấy tú cầu, Trương lão gia lập tức cười ha hả đổi cho y một sương phòng tốt hơn.
Thư Lộng Ảnh nói y phải dọn một vài đồ vật, Trương lão gia liền vung tay cho một đống hạ nhân qua giúp y dọn đồ.
Kỳ thật y không có thứ gì để dọn, chẳng qua là y muốn trở về tìm Tần Phong một chút, cùng Tần Phong nói sơ qua sự tình, thoạt nhìn qua chỉ giống như Thư Lộng Ảnh đang giúp Tần Phong sửa sang quần áo.
Hạ nhân Trương gia thấy hắn là bằng hữu của cô gia tương lai nên cũng có chút cung kính, cấp cho Tần Phong và Khổng Nhiễm gian phòng tốt hơn, nhưng ba gian này cố tình lại cách nhau rất xa.
Khổng Nhiễm chụp bả vai Tần Phong: “Không cần đâu, tiểu tử này sợ người lạ, để hắn ở cùng ta là được rồi.”
Người phụ trách do dự chốc lát, vẫn là đáp ứng. Lão gia chỉ nói phải chú ý cô gia, những người khác không quan trọng.
Vì thế Thư Lộng Ảnh, Khổng Nhiễm và Tần Phong, một gian ở phía đông, một gian ở phía tây Trương gia.
Thư Lộng Ảnh là cô gia tương lai nên ai ai cũng muốn lấy lòng y, xung quanh y có không ít người vâng vâng dạ dạ. Ngược lại bên phía Tần Phong và Khổng Nhiễm chỉ có ba bốn người dẫn họ đến phía tây Trương gia.
So với cái sân lúc trước thì cái sân này rộng lớn và thoải mái hơn nhều. Tần Phong dùng lý do an bài một vài đồ vật mà đuổi hạ nhân đi, sau đó hắn đóng cửa lại, từ trong vạt áo mà Thư Lộng Ảnh vừa giúp hắn sửa sang lấy ra một mảnh giấy, hiển nhiên là Thư Lộng Ảnh đã âm thầm nhét vào: Kế hoạch đầu tiên.
……
Lúc Trương Thân trở về biệt viện thì đã say khướt không biết trời trăng mây đất gì.
Hạ nhân luống cuống tay chân đỡ lấy hắn nhưng đều bị hắn quăng ra ngoài: “Cút! Đều cút hết cho ta!”
Hạ nhân không có biện pháp, chỉ có thể xám xịt tránh ra.
Trương Thân lẻ loi tay cầm bình rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào biệt viện, hắn ngửa mặt hét lớn: “Miễn Nhi, biểu muội tốt của ta! Ngươi đúng là…… đủ tàn nhẫn!”
Sau đó hắn chỉ tay vào hai gian phòng bên cạnh giờ đã không có ai, quát to: “Họ Lộc, ngươi cũng đủ……đủ tàn nhẫn! Hai, hai tên cẩu……cẩu, nam nữ!”
Sau đó hắn mếu máo, ngồi bệt xuống đất không tiếng động khóc lóc, sau lưng xuất hiện hai bóng người cũng không phát hiện.
Tần Phong thập phần thuận lợi đánh ngất Trương Thân, hắn khiêng lên vai rồi mang đi.
Thời điểm Trương Thân mơ mơ hồ hồ tỉnh lại thì hắn đã đến một khách điếm không biết tên.
Tần Phong và Khổng Nhiễm ngồi trước giường yên lặng nhìn nam nhân còn có chút mơ hồ.
Trương Thân thấy rõ người này là ai, từ ngây ngốc chuyển sang kinh hách rồi đến phẫn nộ: “Thế nhưng là các ngươi!! Các ngươi muốn làm gì ta?!”
Tần Phong hiển nhiên không muốn cùng tên ngốc bức này nói chuyện, ôm kiếm nghiêng người rót cho mình một ly trà.
Khổng Nhiễm thích trò khôi hài, cười như không cười nói: “Nghe nói, ngươi rất thích Trương tiểu thư?”
Nhắc tới Trương Miễn Nhi, Trương Thân lập tức ỉu xìu, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc: “Vậy thì thế nào, nàng đã xem trọng người khác, nào còn nhớ rõ lời thề lúc trước.”
“Nga? Ngươi và Trương Miễn Nhi từng có lời thề? Ngươi và nàng trước kia đã quen nhau?” Khổng Nhiễm từng bước hỏi.
Có lẽ là quá mức thương tâm, Trương Thân quên mất kẻ trước mặt mình là kẻ thù không đội trời chung, hắn buồn bã đem chuyện giữa hắn và Trương Miễn Nhi nói ra.
Nguyên lai, lúc nhỏ Trương Thân đã từng có một đoạn thời gian sống ở Trương gia, cùng Trương Miễn Nhi có quan hệ cực kỳ tốt, có thể xem là thanh mai trúc mã. Khi đó người trong nhà cũng cố ý để hai người kết thân, cha mẹ Trương Miễn Nhi cũng có ý tứ này.
Sau đó vì một ít việc, Trương Thân không thể không lưu luyến cáo biệt tiểu tức phụ của mình trở về nhà, hắn còn nghĩ về sau khi đã đủ tuổi rồi thì sẽ đến Trương gia cầu hôn.
Lúc đầu bọn họ còn thường xuyên liên hệ với nhau, nhưng càng về sau thì chỉ có mình hắn đơn phương liên hệ với Trương gia.
Nghe được tin Trương Miễn Nhi mở tiệc chiêu thân, Trương Thân còn cho rằng Trương Miễn Nhi cố ý thử hắn, trách hắn nhiều năm như vậy lại không tới thăm nàng, ai ngờ kết quả lại là cục diện này…
Càng nói hắn lại không tránh khỏi thương tâm, nước mắt giàn giụa.
Khổng Nhiễm vốn nghĩ rằng hắn chỉ là đại thiếu gia ngu ngốc, nhưng sau khi nghe xong, Khổng Nhiễm lại im lặng không nói, hồi lâu mới hỏi một câu: “Ngươi rất thích nàng?”
Trương Thân lau nước mũi: “Đâu chỉ là thích! Mà là yêu! Ngươi có hiểu không! Là yêu!!”
Khổng Nhiễm không nói, hiển nhiên hắn không thể lý giải được cái gì gọi là ‘yêu’, với hắn mà nói thì tình yêu nam nữ bất quá chỉ là mê luyến nhất thời, mất đi rồi thì chỉ có vài phần buồn bã, không đáng để phí tâm tư nhiều năm như vậy, hơn nữa càng không đáng thương tâm rơi lệ. Vả lại đối với nam nhân mà nói, bản lĩnh và quyền lực mới là thứ mà họ cần theo đuổi cả đời, cảm tình gì đó, đơn giản chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, không đáng tin cậy.
Tần Phong bên cạnh nghe thấy thì suy tư.
Sau khi Trương Thân khóc to thì bình tĩnh lại không ít, hắn ách giọng hỏi: “Các ngươi vì sao lại bắt ta đến nơi này, muốn tiền sao? Ta thành thật nói cho các ngươi biết, nhà ta trước kia so với nhà của Miễn Nhi phú quý hơn nhiều, chỉ là mấy năm nay, nhà Miễn Nhi phát triển thực mau, đã cách xa nhà ta rất nhiều, bằng hữu Lộc Nhân Dĩ của các ngươi được Miễn Nhi coi trọng, các ngươi căn bản không cần nhớ thương tiền tài nhà ta.”
Tần Phong trầm mặc chốc lát, mở miệng nói: “Chúng ta tìm ngươi tới, là muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi còn nguyện ý lấy Trương Miễn Nhi làm vợ hay không?”
Trương Thân tức khắc choáng váng: “Ngươi nói cái gì?!”
……
Trương gia cơ hồ là dùng roi thúc ngựa bố trí tân hôn, dường như rất vội vàng.
Chỉ mới có thời gian một hai ngày mà từ trêи xuống dưới Trương gia đều được phủ vải đỏ vui mừng, toàn bộ người trong phủ ai ai cũng vui vẻ hân hoan.