Nhị Trọng Ảnh

chương 68: chất vất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi đã hỏi được những gì cần hỏi thì Vương chưởng quầy cũng không còn tác dụng gì nữa, ông bị đánh hôn mê rồi quăng vào góc phòng chất củi.

Tần Phong đưa ánh mắt cảm kϊƈɦ nhìn Vương chưởng quầy, sau đó hắn nhặt giẻ lau lên, nhét vào miệng Vương chưởng quầy đã ngất xỉu.

Thư Lộng Ảnh bỗng nhiên có cảm giác, Tần Phong đã bị dạy hư rồi……

Khổng Nhiễm tấm tắc nói: “Thật sự là người tốt hay người xấu đều đã được ngươi làm qua.”

Tần Phong đánh trả lại Khổng Nhiễm một câu: “Còn hơn so với ngươi chỉ biết làm người xấu.”

Khổng Nhiễm giận dữ: “Ngươi nói cái gì?!”

“Lỗ tai ngươi bị điếc sao?” Tần Phong học bộ dáng hất cằm của Khổng Nhiễm, khiêu khích nhìn.

Khổng Nhiễm: “Ngươi!”

Hai người này đúng không gây chuyện với nhau là không được mà.

Sau khi Thư Lộng Ảnh nghe xong chuyện chiêu thân của Trương gia thì y loáng thoáng có cảm giác gì đó không thích hợp, nhưng tức khắc lại bị hai người kia gây ồn ào mà chặt đứt suy nghĩ. Thư Lộng Ảnh liền bực bội, tay áo vung lên đem hai người đánh bay qua một bên.

Tần Phong bị đánh bay trêи mặt đất tức khắc nhuệ khí lúc nãy đã tiêu tán không còn một mảnh, ngồi dưới đất có chút hoảng loạn nhìn Thư Lộng Ảnh, tựa hồ là sợ y phát hỏa, cắn môi, bộ dáng rất ủy khuất a.

Mắt Thư Lộng Ảnh không hiểu vì sao lại có chút né tránh: “Được rồi, đừng cãi nhau.”

Tần Phong biết mình đã chọc giận Thư Lộng Ảnh rồi nên cũng biết lỗi mà ừ một tiếng.

Tần Phong liếc nhìn Khổng Nhiễm một cái, cảm thấy mình đúng là bị dở hơi mới cùng tên này gây lộn, lại chọc Nguyệt Ảnh không vui, Tần Phong đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đã đi đến cửa hắn chợt dừng một chút, quay đầu nhìn Thư Lộng Ảnh nói: “Về sau sẽ không như vậy nữa, ngươi ngàn vạn lần đừng nóng giận.”

Thư Lộng Ảnh sửng sốt một chút, muốn nói cái gì đó nhưng đại môn đã kẽo kẹt đóng lại.

Y đột nhiên cảm thấy có phải mình đã làm gì quá đáng hay không?

Thư Lộng Ảnh lập tức càng thêm bực bội, lúc này y đã hoàn toàn quên đi sự không thích hợp trong chuyện chiêu thân của Trương gia.

Khổng Nhiễm lúc này mới từ từ đứng dậy, hắn nhìn Thư Lộng Ảnh từ trước đến nay tính tình luôn luôn bình đạm không gợn sóng vậy mà hiện giờ lại tỏ vẻ bực bội, Khổng Nhiễm đột nhiên thấy vui vẻ, cũng không để ý bụi đất đang bám trêи người.

Thong thả ung dung phủi phủi bùn đất trêи y phục, Khổng Nhiễm hỏi: “Ngươi rốt cuộc đã dùng biện pháp gì mà làm đứa nhỏ kia khăng khăng nghe lời ngươi như vậy?”

Đây là khăng khăng biệt nữu mới đúng ấy!

Thư Lộng Ảnh tâm tình có chút không tốt, hiếm khi dùng một câu không được ưu nhã nói “Liên quan cái rắm gì tới ngươi!”.

Khổng Nhiễm cũng không giận, vươn tay phải làm ra bộ dáng bói toán: “Ta tuy không thích bói toán nhưng lão nhân Thiên Cơ Tử kia cứ chết sống bắt ta học, nói ta có thiên phú tuyệt hảo. Sau này khi học thành rồi lại không có chỗ dùng.”

“Chính là……” Khổng Nhiễm dừng tay một chút, dùng một loại ngữ khí khó lường nói, “Vừa lúc là, khi ta gặp tên tiểu tử Tần Phong kia thì đột nhiên nổi lên hứng thú mà bói cho hắn một quẻ. Ngươi đoán, ta bói được cái gì không?”

Thư Lộng Ảnh chuyển suy nghĩ từ Tần Phong sang Khổng Nhiễm.

Khổng Nhiễm cao ngạo nhìn bộ dáng lĩnh hội của Thư Lộng Ảnh, hắn bị cầm tù hai năm, giẫm đạp hai năm, ngày thường nhìn qua nhìn lại đều là những người không đáng tin cậy, hắn cũng không có ý định cúi đầu với bất kỳ ai vì hắn biết, sớm hay muộn hắn cũng sẽ giết chết những kẻ đó.

Mà Thư Lộng Ảnh thì bất đồng, y có khí chất gì đó rất lớn nhưng lại rất thần bí, hắn chưa bao giờ thấy ai có sức mạnh như Thư Lộng Ảnh. Hắn có cảm giác Thư Lộng Ảnh có khả năng phá hủy cả thế giới này nếu y muốn. Nên Khổng Nhiễm chưa từng xem thường người này, lúc Khổng Nhiễm nói ra chuyện hắn bói cho Tần Phong một quẻ, Thư Lộng Ảnh đã tin tưởng Khổng Nhiễm.

Y đại khái cũng đã đoán được Khổng Nhiễm bói ra cái gì.

Tần Phong là con cưng của thế giới này, mệnh cách của hắn tuyệt đối không tầm thường.

Chuyện này cũng có thể giải thích được vì sao Khổng Nhiễm từ trước đến nay không để ai vào mắt lại luôn luôn tự mình tìm chết mà trêu chọc Tần Phong.

Bất quá, Khổng Nhiễm nói việc này cho y làm gì?

Khổng Nhiễm cũng không đợi Thư Lộng Ảnh đáp lời, nói: “Thiên hạ tức loạn, từ xưa đến nay, mỗi khi đến lúc tận đều sẽ xuất hiện một người mang thiên mệnh, hóa loạn thành an. Ta không nghĩ tới, cái gọi là người mang thiên mệnh của nhân thế này lại bị ngón tay của ta bấm ra.”

“Tần Phong không tầm thường chỗ nào, ngươi hẳn là đã biết rồi đi? Căn cốt cực hảo, mỗi ngày đều có quy luật đả tọa, tiến độ luyện võ nghiêm khắc đến mức làm người ta sợ hãi.” ánh mắt Khổng Nhiễm đột nhiên sắc bén, “Cho nên, Thần Nguyệt Giáo Thư giáo chủ, ngươi vì sao lại không hảo hảo ngồi ngốc ở Thần Nguyệt Điện mà lại mang mặt nạ da người, lấy dáng vẻ ân nhân xuất hiện trước mặt người mang thiên mệnh, ngươi làm vậy là có ý gì?!”

Lời còn chưa dứt, cổ Khổng Nhiễm đã căng thẳng, thanh âm đột nhiên im bặt.

Thư Lộng Ảnh một tay bóp lấy cổ Khổng Nhiễm, ánh mắt vốn dĩ nhu hòa như gió xuân thời khắc này lại tản ra một tia nguy hiểm rõ rệt: “Người thông minh không phải nên tiếp tục giả ngu sao? Khổng thành chủ.”

Khổng Nhiễm bị bóp đến hô hấp có chút không thuận, ho khan vài tiếng lại bật cười: “Thế nào, thẹn quá hóa giận?”

“Thư giáo chủ, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, mạnh đến đáng sợ. Ngươi hiện tại lấy thân phận ân nhân xuất hiện trước mặt hắn, làm hắn phải mang ơn đội nghĩa với ngươi, mọi chuyện mà ngươi làm cộng với võ công hiện tại của ngươi, còn thế lực như hổ thêm cánh của Thần Nguyệt Giáo, ngươi không phải là muốn thâu tóm thiên hạ trong tay sao? Này đúng thật là một ý tưởng hay, ta thật sự là không cam lòng với sức mạnh của ngươi, nhưng có một điều ta vẫn luôn không thông suốt, ngươi mất thời gian lưu lại đây làm gì?”

“Giáo chủ Thần Nguyệt Giáo chỉ vì cần tiền mà cam nguyện làm một người sa cơ thất thế tham gia tỷ thí chiêu thân? Giáo chủ không phải là nên phong lưu tiêu sái đi thưởng thức cái gọi là mỹ nhân sao? Ngươi có âm mưu gì khác?”

Khổng Nhiễm cũng không nghĩ sẽ nói cái gì đả kϊƈɦ, nhưng hắn biết tên cẩu tặc Từ Trình kia vẫn còn đang truy nã hắn nên hắn không thể không vội.

Tuy Khổng Nhiễm hiện giờ hoạt động không có vẻ gì là bất thường, cũng nhìn không giống người đã bị cầm tù hai năm làm luyến sủng, kỳ thật hắn chỉ là đã đem những thống hận cùng sợ hãi chôn sâu vào tận đáy lòng, không để ai thấy mà thôi.

Thư Lộng Ảnh nghe Khổng Nhiễm nói xong, cười lạnh vài tiếng, đem hắn như giẻ lau mà ném vào vách tường.

Y khống chế lực đạo cực tốt, bốn phía nổi lên bụi đất, phòng chất củi vốn dĩ lung lay sắp đổ run rẩy vài cái, nhưng lại không hề sụp xuống.

“Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, nếu ta đã đáp ứng rồi thì tự nhiên sẽ không nuốt lời để ngươi bị Từ Trình bắt trở về, không cần nói những lời đả kϊƈɦ ta.” Thư Lộng Ảnh thu hồi tay nói.

Chuyện Khổng Nhiễm lợi dụng Tần Phong khiêu khích y, Thư Lộng Ảnh cũng khôngphản bác. Thế giới này ngoài Tần Phong ra, những người khác đối với y chỉ là khách qua đường mà thôi, hà tất gì phải giải thích nhiều? Y cũng không muốn tiếp tục ngốc ở đây nữa, bước ra ngoài tìm Tần Phong, tiếp tục tẩy não hắn, để hắn đi theo y.

Trong khoảng thời gian này, vì xuất hiện thêm người ngoài mà hồ ly luôn trong trạng thái giả chết, lúc này nó lại mở miệng: “Ký chủ, kỳ thật có cái gì muốn nói thì cứ nói hết ra cũng khá tốt. Rốt cuộc, trong lòng ký chủ thật sự đã mở rộng hay chưa?”

Thật sự đã mở rộng hay chưa? Thư Lộng Ảnh bước chân dừng một chút, vấn đề này y cũng không biết……

“Ký chủ, ngươi phải chú trọng tâm lý khỏe mạnh a, ta nghe nói ở thế giới trước của ngươi ấy, có nhiều người vì mang quá nhiều áp lực mà nhảy lầu tìm chết. Áp lực của ngươi so với những người đó lớn hơn nhiều, ta sợ…… Ta sợ……” Giọng nói của nó càng thêm kϊƈɦ động, nó sợ một ngày nào đó Thư Lộng Ảnh sẽ cùng thế giới này đồng quy vu tận.

Gân xanh trêи trán Thư Lộng Ảnh giật giật, nhưng lại không thể nói lại cái hệ thống này a, vì lời nó nói đều là sự thật, có người lắng nghe thật sự không tồi, nhưng…… Nếu nói hết cho một đối tượng không đáng tin thì……

Thư Lộng Ảnh tưởng tượng cảnh y và Khổng Nhiễm cùng nhau ngồi uống trà rồi nói chuyện nhân sinh, sao y lại cảm thấy có gì đó không thích hợp……

Người này, có thể vui vẻ cùng y nói chuyện nhân sinh sao = =?

Hồ ly 囧: “Khụ khụ, kỳ thật hắn vẫn có rất nhiều chỗ đáng khen.”

Thư Lộng Ảnh nhướng mày: “Tỷ như?”

Y lại cảm thấy cái thứ đó thật sự không biết ngại đông ngại tây, tóm lại là không coi ai ra gì.

Nga, nhưng cũng biết bói toán, đoán mệnh gì đó.

Đáng tiếc y đã biết mệnh số của mình rồi, không cần nhờ cái tên khổng tước đó bói cho mình một quẻ.

Y vẫn thích tính tình của Tần Phong a, kiên nghị, cương trực. Đời trước y cũng từng thưởng thức người như vậy, cũng vui vẻ qua lại với những người như vậy. Đáng tiếc chính là, y hiện tại đã được chú định là vô duyên trở thành bằng hữu với Tần Phong.

Hồ ly 囧 囧 trầm mặc.

Thư Lộng Ảnh quay đầu nhìn Khổng Nhiễm đang lảo đảo từ trêи mặt đất bò dậy, ngữ khí khôi phục bình thản như ngày thường: “Khổng thành chủ chuẩn bị đi, bốn ngày sau, chúng ta sẽ đến Trương gia tham gia tỷ thí chiêu thân. Nếu không sẽ không có lộ phí dẫn đến chậm trễ hành trình, Từ Trình rất có thể sẽ đuổi kịp.”

Nói xong, không đợi Khổng Nhiễm phản ứng, học theo Tần Phong kẽo kẹt đóng cửa lại.

Trong lòng Khổng Nhiễm phát điên: “Ngươi cư nhiên dám uy hϊế͙p͙ bổn thành chủ đi tham gia cái đại hội chiêu thân của một cô nương hương dã không biết từ xó xỉnh nào tổ chức?!!!”

Khổng Nhiễm và Thư Lộng Ảnh phỏng chừng chính là có mệnh cách kỵ nhau a, hai người đều không thuận mắt lẫn nhau.

Nhưng mệnh này chính là xuất kỳ bất ý, hai người nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, sau này bọn họ thế nhưng thật sự sẽ trở thành bằng hữu.

==============================

Tác giả có lời muốn nói: Ta đã trở về a QAQ

Ước tính là sẽ còn chương nữa, nhưng lại quên mất a, bên trong chính là phế bản thảo của ta, hậu kỳ ta sẽ bổ sung phiên ngoại và chính văn, gây phiền toái cho mọi người rồi, thật xin lỗi.

Truyện Chữ Hay