Nhị Trọng Ảnh

chương 111: nghiệt căn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trêи không trung mây đen cuồn cuộn, không gian phập phồng, một đạo tia chớp chói mắt bổ xuống từ chín tầng mây, xé tan màn đêm u tĩnh!

Ầm ầm ầm!!!

Biệt viện nơi Thư Mặc ở nháy mắt bị tia sét chiếu vào tạo thành một mảnh hắc bạch phân minh.

Thư Lộng Ảnh vén tay áo lên lộ ra đoạn tay trắng nõn như bạch ngọc. Hai ngón tay niết lại như một cánh hoa, hạt châu đỏ thẩm tức khắc tan ra nện vào mặt đất, vỡ vụn tứ tung.

……

Gió nổi lên mang theo từng trận tiếng đàn âm vang.

Thấy trời đã sắp mưa, người hầu đang bận rộn thu thập đồ vật không hẹn mà đồng loạt dừng tay.

Họ sôi nổi bàn luận: “Thật là dễ nghe, là tiếng gì đấy?”

“Hình như là tiếng đàn, tên nam quan đã giết Cổ quản gia kia cũng rất thích đánh đàn, nhưng tiếng đàn này hay hơn của hắn nhiều!”

“Rầm!!”

Tần Phong đột nhiên mở cửa phòng, mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm biệt viện cũ nát.

……

Thư phòng Cổ gia đóng chặt.

Yên Hòa quỳ xuống ngước mắt nhìn Cổ Hằng, nàng run bần bật chật vật bò đến bên chân hắn: “Gia chủ, ngài phải tin ta!! Dược nô tỳ hạ cho hắn không thừa không thiếu! Nô tỳ cũng không biết vì sao Thư Mặc lại không thấy đâu nữa!!”

Tiếng đàn bỗng nhiên truyền đến, phiêu nhiên mà mù mịt.

Yên Hòa đang quỳ trêи mặt đất kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Không thể nào!!! Aa!!!”

Cổ Hằng một chân đá văng Yên Hòa, hắn chăm chú lắng nghe tiếng đàn như có như không, ánh mắt ngưng trọng!!!

Cổ Hằng mặc kệ Yên Hòa đang không ngừng nôn ra ngụm máu, tay áo hắn vung lên, phi thân bay tới biệt viện của Thư Mặc.

Từ từ chạm chân trước cửa biệt viện, đại môn nguyên bản bị khóa đồng khóa chặt giờ đang đường hoàng mở rộng, mà khóa đồng kia đã bị ném vào đống lá rụng hư thối.

Trong viện có vài người đang đứng yên, những người đó được hắn phân phó theo bảo vệ Tần Phong, nói chính xác chính là giám thị.

Vừa nhìn thấy Cổ Hằng, sắc mặt những người đó có chút tái nhợt.

Cổ Hằng lạnh giọng hỏi: “Người đâu?”

Ai cũng ngầm hiểu người hắn nói không phải là Tần Phong thì cũng là Thư Mặc.

Một thị vệ đi ra nửa quỳ nói: “Tần thiếu gia nghe thấy tiếng đàn liền chạy tới đây, lúc chúng ta đuổi tới đã không thấy ai, nhưng trêи mặt đất lại có mấy thứ này……”

Thị vệ chỉ tay ra phía sau.

Trêи mặt đất tích đầy vũng máu, kéo dài ra ngoài.

……

Tần Phong một đường đi theo vết máu, bất tri bất giác đuổi tới rừng sâu.

Hắn vững vàng đáp xuống mặt đất, Tần Phong cúi người, ngón trỏ nhẹ cọ vào vết máu tựa hồ còn mang theo độ ấm.

Khi ngẩng đầu, cây cổ thụ phía trước vốn không có bóng ai giờ lại có một bóng hồng sa an nhiên tựa vào.

Tần Phong thong dong đứng dậy, gương mặt tuấn lãng lạnh như băng sương, mắt phượng ánh lên ảnh ngược của đối phương.

Hắn rút Thần Nguyệt kiếm trêи lưng chỉ thẳng vào người phía trước. Trêи thân kiếm bạch ngọc tựa hồ còn vương tơ máu rõ ràng, sát khí tận trời.

“Dẫn ta tới đây là có mục đích gì?”

“Ầm vang!!!” Tiếng sấm không dứt, trong không khí phảng phất hương vị ẩm ướt.

Mùi máu tươi trộn lẫn với mùi hoa, là hương hoa ngày ấy Mạc Lê lấy từ người Thư Mặc, Tần Phong từ xa ngửi thấy đầu đã ẩn ẩn đau.

Thân mình hắn không tự chủ được theo vết máu tìm đến đây, tin tức về Thần Nguyệt kiếm lộ ra làm sự xuất hiện của hắn có bao nhiêu cố kỵ và phiền toái. Vì thế mà kéo về rất nhiều phiền muộn.

Tần Phong càng xác định chứng đau đầu của hắn nhất định là có người âm thầm giở trò, mà người đó chính là người đứng trước mặt hắn.

Y, là Thư Mặc sao?

Người trước mắt tựa như Thư Mặc năm đó được Cổ Hằng độc sủng, khuôn mặt tuyệt mỹ, phong thái tuyệt nhiên, chỉ cần lẳng lặng đứng ở nơi đó đã khiến cho thiên địa đều ảm đạm thất sắc.

Khi còn nhỏ Mạc Lê đã là mỹ nhân phôi, sau khi lớn lên xác thật tuyệt mỹ, nàng tựa như hồ điệp linh động mà mỹ lệ. Nhưng mỗi lần nàng tới Cổ gia, mọi người cũng không quá mức kinh diễm.

Vì kinh diễm của bọn họ đã sớm cuốn theo ngàn trọng hồng sa năm đó, cuốn theo cái gọi là yêu hoặc mị nhân của một tên nam quan.

Quản chi nam quan sau khi thất sủng dung nhan có bao nhiêu tiều tụy. Chỉ với một thoáng kinh hồng năm đó đã lặng lẽ chôn sâu vào trong tâm trí của mọi người.

Kinh diễm nhiều năm trước đã dần dần mơ hồ, nhưng hắn vẫn còn nhớ mang máng lúc ấy tâm tình có bao nhiêu xao xuyến.

Bây giờ lần nữa gặp lại, kinh diễm trong lòng so với năm đó không hề kém đi một bậc.

Hôm qua Thư Mặc vẫn còn tiều tụy, sau khi giết người lại biến mất không thấy bóng dáng, lúc tái kiến lại tựa như biến trở về bộ dáng của nhiều năm về trước.

Hồng sa mỏng mảnh nhẹ nhàng bao lấy từng tấc da thịt trắng như tuyết, tóc đen như thác, tùy ý tản rộng sau lưng.

Đôi chân trắng ngần đạp lên bùn đất, mặt mày như điêu như mày, thật sự không khác gì nam quan đệ nhất hồng bài năm đó!

Tần Phong cau mày chịu đựng từng cơn đau đầu, chờ đối phương mở miệng.

Thư Lộng Ảnh không chút che giấu nhìn chằm chằm Tần Phong hồi lâu, hai năm không gặp, rối rắm nơi đáy lòng rốt cuộc đã tiêu tán.

Tần Phong đã trở nên cường hãn, y không cần phải lo lắng cho hắn như trước kia. Y lấy ra một cái hộp gỗ từ trong tay áo ném vào giữa nơi hai người đứng.

“Đây là đồ vật mà nghĩa phụ ngươi để lại cho ngươi.”

Cạch, hộp gỗ mở tung giữa không trung, một con rết đỏ tươi dữ tợn chậm rãi bò ra, nó như rất quen thuộc mà bò tới bên người Tần Phong.

Tần Phong cười lạnh một tiếng, Thần Nguyệt kiếm nhẹ động, một đường ghim con rết đang ngọ nguậy trêи mặt đất.

“Ngươi đây là đang nhắc nhở ta, chính ngươi là người đã chết nghĩa phụ ta? Yên tâm, bất quá chỉ mới có hai ngày, sao ta có thể quên được?!”

Nói xong, liền nhất kiếm đánh qua.

Trêи người Thư Lộng Ảnh không có vũ khí, y trực tiếp dùng tay không đối phó. Bất quá chỉ trong chốc lát, tuy y ở thế thượng phong nhưng hơi thở đã có chút dồn dập.

Mấy năm qua thân thể y suy tàn rất nhanh. Võ nghệ tuy vẫn còn nhưng thể chất lại dễ dàng mệt mỏi. Cho nên mấy năm qua y mới không ra tay. Thời điểm vạn bất đắc dĩ cũng sử dụng “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh” để giải quyết.

Thư Lộng Ảnh xoay cổ tay đẩy Tần Phong lùi ra sau ba mét. Y cũng không nói nhiều, lập tức xoay người chạy trốn.

Y chỉ là dựa theo nguyên tác đưa hỏa ngô công cho Tần Phong, nguyên tác truyện chính là Tần Phong nắm trong tay tam đại chí bảo của thiên hạ, Thần Nguyệt kiếm, hỏa ngô công và Thần Nguyệt Tâm Pháp.

Con rết này trong nguyên tác, trước khi Cổ Khánh chết đã giao nó cho Tần Phong để hắn hộ thân.

Nhưng vật cực tất phản, sau này Tần Phong phát hiện độc vật này mỗi đêm trăng tròn sẽ phun tức, thứ nó phun ra có thể giải bách độc trong thiên hạ! Vì vậy ôn dịch nguyên bản đã vô pháp ngăn chặn lại có cơ hội biến chuyển, Tần Phong vì vậy mà chiếm được nhân tâm, đây là chi tiết quan trọng.

(Vật cực tất phản: Mọi việc không nên vượt quá giới hạn, cương quá thì dễ gãy)

Bất quá y kỳ thật cũng không cần tự mình đến đây giao nó cho Tần Phong, tìm một người đưa qua là được rồi, hoặc là trộm đưa qua cũng là cách hay.

Nhưng Thư Lộng Ảnh vẫn là muốn đi ra mạo hiểm, vì y muốn trông thấy Tần Phong.

Rốt cuộc sau khi Thư Mặc chết, y kỳ thật đã có thể trực tiếp trút xuống gánh nặng Thần Nguyệt Giáo, cùng hệ thống tiêu dao tự tại, dù sao cũng không biết sau nào có cơ hội hay không?

Nhưng y lại không đoán được, lần này y đi thiếu chút nữa đã không có cơ hội trở về.

“Ầm ầm ầm!!” Tiếng sấm càng mãnh liệt, mây đen cuồn cuộn không ngừng xao động, tựa như là đang chờ cái gì.

Sau khi Thư Lộng Ảnh xoay người chạy đi, Tần Phong cũng nhanh chóng đuổi theo, hắn chẳng những muốn giết chết người này mà còn muốn làm rõ ràng chứng đau đầu của hắn, đương nhiên không thể để y chạy thoát!

Mắt thấy Tần Phong đuổi theo không dứt, Thư Lộng Ảnh cũng không che giấu công pháp của mình, mười ngón tay nhẹ nhàng thi pháp, thấp giọng niệm: “Nguyệt Hoa, Trọng Ảnh!”

Gió to thổi qua cuốn theo vô số lá cây. Không khí như nước không ngừng dao động.

Tần Phong chớp mắt một cái, cảnh sắc chung quanh nhất thời thay đổi.

Hắn từ không trung vững vàng đáp xuống, sau đó đứng lên nhìn quanh bốn phía.

Rừng sâu núi già giờ đã biến thành một nơi rất náo nhiệt, có vô số người bán hàng rong và người qua đường đi đi lại lại rộn ràng nhốn nháo, tiếng rao hàng liên thanh không dứt.

Tần Phong nắm chặt Thần Nguyệt kiếm trong tay, hắn đứng giữa đám đông, thậm chí hắn có thể nghe thấy những âm thanh bên cạnh, cảm nhận được thân thể của người qua đường va vào hắn.

Hắn hoàn toàn không thể nhìn ra sơ hở!!

Đây là võ công gì?! Quả thực có thể nói yêu thuật!!

Không! Kỳ thật vẫn có sơ hở!! Tần Phong ngửi mùi hương nhàn nhạt trong không khí, vô luận chung quanh dù có mùi cá của người bán hàng rong hay mùi son phấn nồng nặc của nữ nhân, hắn đều có thể phân biệt rõ ra mùi hương nhẹ nhàng sâu trong tim hắn…

Rừng sâu, Thư Lộng Ảnh dựa vào cây thở phì phò.

Hai mắt Tần Phong vô thần đứng yên tại chỗ, tựa hồ đã lâm vào ma chướng.

Thư Lộng Ảnh xoa đầu, y cảm thấy hình như mình bị say xe rồi, không đến thời gian một nén hương y sợ là sẽ lâm vào hôn mê.

Thân thể này thật là yếu ớt mà, uổng cho một thân võ nghệ lại thi triển không nổi.

Thư Lộng Ảnh lại nhìn thoáng qua Tần Phong đang đứng cách đó không xa, khóe miệng không tiếng động làm ra khẩu hình ‘bảo trọng’, y lung lay rời đi.

“Ầm ầm ầm!!!”

Tiếng sấm một lần nữa lớn hơn, mưa bụi nhè nhẹ bắt đầu sôi nổi đổ xuống.

Thư Lộng Ảnh cảm giác sau lưng mình hình như có chút nóng lên, eo giống như bị cái gì đó ôm lấy, cánh tay như thép cứng trước sau không buông.

Y nghe thấy Tần Phong nhẹ nói: “Tìm được ngươi rồi, sư phụ……”

Thư Lộng Ảnh vốn đang gỡ cánh tay Tần Phong ra, lúc nghe thấy hai từ ‘sư phụ’ thì cứng đờ.

Đúng lúc này, thân mình y đột nhiên bị một lực mạnh kéo quay lại, trường kiếm băng lãnh đâm xuyên vào ngực!!!

Hương hoa nồng đậm tản ra, Thư Lộng Ảnh ngây ngốc nhìn xuống ngực, sau đó lại ngước mắt nhìn nam nhân cao hơn y một cái đầu.

Chỉ thấy khuôn mặt cương nghị của Tần Phong chau lại, sắc môi có chút tái nhợt, đồng tử không chút cảm tình ánh lên vẻ mặt ngây ngốc của y.

“Mùi hương trêи người ngươi quả nhiên có vấn đề, trong máu cũng có mùi hương này.” Tần Phong lạnh lùng nói, “Sao máu có thể hợp với mùi hương này được chứ. Đầu ta xác thật rất đau, nhưng cũng không phải là không thể nhẫn nhịn.”

Mưa to tầm tã trút xuống.

Tần Phong một tay ôm eo Thư Lộng Ảnh, y lại tựa đầu vào ngực hắn.

Eo của tên nam quan này rất nhỏ, lại rắn chắc, hắn có thể tưởng tượng rằng chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy nó, để y chết quả thật hắn có chút đáng tiếc thay cho Cổ Hằng.

Bất quá, Tần Phong cảm thấy đối phương chết đi vẫn chưa hết tội.

Thần Nguyệt kiếm hoàn toàn xuyên qua thân thể Thư Lộng Ảnh, trêи thân kiếm không ngừng chảy ra vết máu đỏ tươi rồi lại bị nước mưa rửa sạch, lộ ra màu sắc bạch ngọc nguyên bản của nó, nước mưa hòa với vết máu hỗn loạn tí tách rơi trêи mặt đất.

Thư Lộng Ảnh gác cằm lên vai Tần Phong, nói không nên lời, hai mắt tan rã nhìn về phía trước.

Y không thể nói thành tiếng, yết hầu lên xuống cuối cùng vẫn là vô lực phun ra ngụm máu, ngăn trở tất cả thanh âm của y.

Tần Phong không còn ngửi thấy mùi hương làm hắn đau đầu nữa.

Mưa to lạnh băng rửa sạch hương hoa và huyết tinh diễm lệ, xối lên người làm hắn rét run. Nhệt độ ấm áp duy nhất, chính là người hắn ôm trong ngực, thân thể lại không ngừng đổ máu.

Hắn tựa như đang vứt rác mà quăng y sang một bên, người đó cũng đứng không vững mà ngã xuống mặt đất lầy lội bùn lầy, Tần Phong thuận thế rút Thần Nguyệt kiếm ra.

Hắn cúi đầu nhìn Thư Mặc, hồng y trêи thân nhuốm đầy vết máu và bùn đất, cánh tay như ngọc vậy mà lại nổi bật đến cực điểm, y phục bị gió thổi lộ ra nét mị nhân, tầm mắt y bị tóc đen ngăn trở, hắn không thấy rõ đến cuối cùng y đang có biểu tình gì.

Nước mưa rơi xuống người y bắt đầu nhiễm hồng, uốn lượn chảy trêи đôi chân bạch ngọc, sau đó lại bị nước rửa trôi, vòng đi vòng lại.

Tần Phong có chút bực bội lau nước mưa trêи mặt, bỗng nhiên nhớ tới xưng hô mà hắn vừa gọi Thư Mặc.

Sư phụ?!

A! Thật kỳ quái, vì sao hắn lại buột miệng thốt ra những lời này?

==============================

(Edit chương này tui khóc tiếng chó

༎ຶ‿༎ຶ)

Truyện Chữ Hay